Chương 64: Ngọt ngào

2042 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 64: Ngọt ngào

Chương 64: Ngọt ngào

Về đến Bạch Lạc cung, Xích Liên cứ giãy giụa không ngừng, la hét không thôi, kể tội của Thiên Long:

"Là ngươi đã không cho ta cơ hội nhập vào tiên thể lúc Bạch Liên chưa vẹn toàn, là ngươi dùng kết giới Như Không, không cho ta vào Đầm Nam Du, là ngươi luôn muốn bắt ta, nhốt ta ở lại nơi này, tại sao ngươi cứ cản đường không cho ta làm điều ta muốn, tại sao?

" Và tại sao yêu thương ta mà rời xa ta, không cần ta mà chỉ quan tâm đến người khác? Em chính là muốn nói thêm câu nói này nữa phải không? "Vừa nói Thiên Long vừa đưa chén nước cho Xích Liên uống.

Xích Liên bị nói trúng ý liền hơi lùi lại nhưng cơn tức giận vẫn chưa nguôi. Xích Liên không uống nước, dùng cằm hất tay Thiên Long, làm đổ cả nước lên người của thần. Xích Liên những tưởng Thiên Long sẽ rất nóng giận, còn đánh cho mình vài cái cho hả tức. Chỉ cần Thiên Long tức giận, nguồn năng lượng sân hận đó sẽ là thức ăn cho Xích Liên, Xích Liên nghĩ thầm mà hả dạ chờ đợi.

Nhưng không, Thiên Long không hề nổi giận mà kiên nhẫn, lấy khăn lau nước văng tung tóe lên người và cả trên má của Xích Liên. Xích Liên nhận được sự yêu thương bỗng nhiên im lặng.

Thiên Long điềm đạm nói:

" Có phải em đang mệt cần thức ăn phải không, để ta truyền nội nguyên cho em ".

Xích Liên giận lẫy, hơi cúi mặt nói:

" Không cần, ngươi đi đi. "

Qua dáng vẻ cuối đầu, Thiên Long nhìn thấy Bạch Liên như hiển hiện. Thần cố nén xúc động, thầm nhủ trong tâm:" Xích Liên cũng chính là Bạch Liên ". Thần cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng vẫn đầy tình cảm, nói:

" Ta không đi đâu cả, em hãy nhìn ta ".

Xích Liên hơi ngẩng đầu, đảo nhanh mắt nhìn Thiên Long. Khuôn mặt của thần toát lên vẻ đẹp đầy chính trực, thần đang mỉm cười, càng khiến cho vẻ đẹp tỏa ra muôn phần. Xích Liên đã chịu ngồi yên trước thần. Thiên Long tiến tới Xích Liên một chút đưa tay luồn qua eo của Xích Liên kéo nàng đến gần.

Xích Liên quá bất ngờ, hơi bối rối nhưng cũng kháng cự, miệng vẫn không ngớt trách móc:

" Không cần ngươi thương hại ta như vậy, ta có ra sao ngươi cũng không cần quan tâm. Ngươi chỉ yêu Bạch Liên của ngươi, chỉ lấy ta làm người thay thế, ngươi buông ta ra? "Vừa nói Xích Liên vừa đẩy, vừa né tránh Thiên Long.

Thiên Long vẫn không bỏ cuộc, tay vẫn vòng qua eo của Xích Liên, tay kia lại vòng ôm lưng của Xích Liên. Thần nói:

" Xích Liên, hiện tại là em bên cạnh ta, chẳng phải là em nói chờ đợi 5000 năm để gặp ta hay sao. Nếu không thương yêu ta sao lại chờ đợi để gặp ta ". Thần nói xong liền đặt lên môi Xích Liên một nụ hôn. Xích Liên cảm thấy toàn thân không còn sức mạnh, sự sân hận, chấp niệm dường như trong một khoảng khắc tan biến. Cái đỏ mặt thẹn thùng của Xích Liên chính là hình ảnh của Ưu Linh cách đây 5000 năm trong đêm trăng Hoa Linh. Trong phút chốc, Xích Liên trở nên dịu dàng, thanh lương.

Thiên Long không ngăn nổi lòng yêu trỗi dậy, thần ôm lấy Xích Liên đặt xuống giường. Xích Liên mất quá nhiều linh khí trở nên vô cùng yếu ớt, Thiên Long không quên điều đó, nói với Xích Liên:

" Có một cách truyền nội nguyên rất nhanh đó là chúng ta sẽ hợp nhất làm một ". Xích Liên hơi nhỏm dậy, ngây thơ nói:

" Không được, nếu làm vậy có thể em sẽ hút hết nội nguyên của anh ".

Thiên Long mỉm cười đầy ẩn ý nói:

" Được mà "

Rèm nhung buông xuống hững hờ, hoa Tử Lan bung nở trong đêm, mưa rơi nhè nhè bao phủ cả Hồ Bạch Lạc. Trong Bạch Lạc Cung không gian ấm áp, hạnh phúc. Trong giây phút mặn nồng, Thiên Long cảm nhận tiên tử bên mình chính là Ưu Linh, vị tiên tử mà thần mong nhớ, thương yêu suốt gần 5000 năm, Xích Liên và Bạch Liên giờ đây hợp nhất hoàn toàn thành một. Không ngờ hạnh phúc có thể đến gần và chạm vào tay. Thiên Long ôm chặt Ưu Linh vào lòng, cả hai như tan vào nhau cho thỏa nỗi nhớ thương.

Cả đêm hồng, khiến cả hai dậy muộn, tiếng chim Thiên Điểu làm cho Xích Liên thức giấc. Thấy mình nằm trong vòng tay của thần Thiên Long, Xích Liên thẹn thùng, khi xoay người lại Xích Liên ngắm rất kỹ khuôn mặt của thần Thiên Long. Xích Liên thầm nghĩ:" Ta biết mình là một niệm tiếc nuối của Ưu Linh, đã cố gắng chịu bao khổ sở, thậm chí đứng trước cái chết, ta đều vượt qua để có thể gặp lại chàng một lần nữa. Cám ơn thần đã toại nguyện cho ta. "

Thiên Long mở mắt nhìn Xích Liên mỉm cười, Xích Liên vội kéo chăn che mặt. Hành động ấy khiến thần Thiên Long phì cười. Sau khi mặc áo xong, Thiên Long đến Thiên Điểu xem có tin tức gì truyền lại từ Hoa Linh Điện. Vừa nghe xong, thần hơi chau đôi mày nhưng cũng liền tỏ vẻ bình thường. Xích Liên sau khi thay áo xong cũng đến bên Thiên Điểu, nhưng Thiên Long đã ra lệnh cho Thiên Điểu bay đi. Xích Liên vội hỏi:

" Có chuyện gì vậy Thiên Long. Sau ngươi lại trầm tư như vậy. "

Thiên Long quay sang nói:

" Ta hơn em đến mấy vạn tuổi. Em phải xưng hô khác đi chứ. Chẳng hạn gọi là: Anh Thiên Long. "

Xích Liên trong lòng ấm áp nhưng tỏ ra bất cần nói:" Gọi anh là được phải không? "

Khi cảm nhận được sự yêu thương và biết được thần Thiên Long giờ đây đã chấp nhận sự hiện hữu của mình. Xích Liên đã không còn quá nhiều sân hận như trước kia.

Thiên Long nắm tay Xích Liên nói:

" Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau trải qua một ngày không lo nghĩ gì cả. Em hãy tạm quên đi mọi việc không vui trong quá khứ ".

Xích Liên tỏ vẻ giận hờn:

" Còn anh thì tạm quên đi Bạch Liên của anh đi ".

Thần Thiên Long vẫn nhẫn nại và điềm đạm:

" Chúng ta hãy sống thật vui vẻ trong giây phút hiện tại. Hiện tại bên anh là Xích Liên và em cũng rất bướng bỉnh, nhưng em luôn muốn bên anh. "

Xích Liên nghe Thiên Long nói rất vui vẻ trong lòng. Mỗi khi Xích Liên được thương yêu, trân trọng, liền trong giây phút ấy Thần Thiên Long luôn nhìn thấy Bạch Liên như hóa hiện trước mắt mình. Thần mỉm cười đầy bao dung.

Thiên Long dẫn Xích Liên đi dạo bên bờ Hồ Bạch Lạc, tay thần vẫn nắm tay của Xích Liên. Cả hai bước chân song đôi cùng lướt qua những khóm hoa Thánh Y màu hồng phấn mọc bên mép hồ.

Trong lòng cả hai đều lâng lâng một niềm vui khó tả. Xích Liên không la hét và hờn dỗi nữa. Thiên Long nói nhiều về vô thường, khổ, vô ngã cho Xích Liên nghe, nàng ấy cũng gật gù, chỉ khi nào lỡ miệng nói về Ưu Linh lúc xưa, Xích Liên sẽ dỗi một chút, không thèm nghe Thiên Long nói nữa. Thiên Long thấy vậy liền cười, siết chặt tay Xích Liên.

Xích Liên nói:

" Đâu có ai ở nơi này, đâu ai có thể đem em đi, sao anh lại nắm tay em hoài như vậy. Hay là anh sợ em bỏ trốn phải không ".

Nói xong câu ấy, đôi mày của Xích Liên chau lại, không chịu nắm tay Thiên Long nữa.

Thiên Long mỉm cười nhìn Xích Liên, kéo Xích Liên ngồi xuống ở mỏm đá bên hồ, Thiên Long ngồi đối diện với Xích Liên, nhìn Xích Liên rồi nói:

" Em không chỉ hay giận, hay chấp niệm và còn hay suy diễn lung tung nữa ".

Thiên Long nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Xích Liên, đan ngón tay của mình vào bàn tay nhỏ xinh của Xích Liên rồi vừa đưa lên ngang tầm mắt, Thiên Long vừa nói:

" Đã gần 5000 năm rồi, anh mới được gần bên em, anh vẫn mông lung mơ hồ lắm, anh sợ chỉ là mơ thôi, nên anh luôn muốn chạm vào em, để biết được đây là sự thật, để biết được em luôn ở bên cạnh anh ".

" Còn Bạch Liên. "Xích Liên chưa nói hết câu đã không thể nói được nữa bởi bị chặn lại bằng nụ hôn thật nhẹ lên môi.

Thiên Long vừa lấy một bông hoa Thánh Y hình trâm ngọc cài lên tóc của Xích Liên, khiến Xích Liên đẹp hơn bội phần. Thiên Long nói với Xích Liên:

" Giây phút hiện tại là giây phút đẹp nhất, người quan trọng nhất là người bên cạnh mình. Em là hiện tại, là người bên cạnh anh, em và Bạch Liên là một, tuy em luôn thấy mình khác Bạch Liên, nhưng những giờ phút này, em và Bạch Liên không khác. Bạch Liên cũng đã có những giờ phút tâm đầy chấp niệm, tiếc nuối và em cũng đã có những giờ phút rất bình tâm, thanh tịnh ".

Xích Liên mắt long lanh ngấn lệ, nói:

" Anh thật sự đã yêu thương tiên tử Ưu Linh quá nhiều, dù là bất kỳ khía cạnh nào của tính cách, anh đều thương như vậy ".

Thấy Xích Liên thoáng buồn, Thiên Long muốn Xích Liên vui trở lại, thần liền thi triển thần thông, trong một nháy mắt cả hai đã ngồi trên linh thuyền trên Hồ Bạch Lạc.

Xích Liên liền mỉm cười:

" Anh Thiên Long, chúng ta hãy bơi ra giữa hồ đi. Linh thuyền lướt trên mặt hồ, rẽ lối hoa Thủy Ngọc mà đi tới. Xích Liên thích thú, đưa tay chạm vào những đóa hoa Thủy Ngọc đang phát sáng lung linh. Xích Liên vui vẻ, ấm áp liền hóa hiện ra Bạch Liên thật dịu dàng. Thiên Long quá yêu mến cứ say sưa nhìn ngắm mãi tiên tử.

Thần thì thầm trong tâm: "Bạch Liên, lời em nói quả thật không sai. Khi Xích Liên được chấp nhận, được yêu thương, không còn bị phủ nhận, nàng ấy trở nên hiền hòa, không còn sân hận nữa. Em cũng xuất hiện nhiều hơn. Cả hai là một, anh luôn ở bên cạnh Ưu Linh - tiên tử mà anh yêu thương thật nhiều".

Thiên Long vẩy nước hồ Bạch Lạc lên không trung, hơi lạnh của Hồ Bạch Lạc, làm đông những giọt nước tạo thành những bông hoa tuyết rơi xuống, khiến Xích Liên rất yêu thích. Nàng cười thật tươi đưa tay đón lấy những bông hoa tuyết trắng.

Nắng hoàng hôn chiếu xuyên qua những ngọn cây cổ thụ của rừng Cẩm, soi thấu xuống mặt hồ Bạch Lạc, có chiếc linh thuyền đang trôi trên mặt hồ, có đôi thần tiên đang cười đùa cùng nhau. Tiên tử lanh lợi, như trẻ con không chịu ngồi yên khiến linh thuyền đôi lúc chòng chành, đến lúc thần kéo tiên tử ấy vào lòng, nàng ấy mới chịu ngồi yên, linh thuyền không còn chòng chành mới trôi êm ả trên mặt nước. Sơn thủy hữu tình, lòng người cũng tràn ngập hạnh phúc.