Chương 38: Vết thương lòng

1164 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 38: Vết thương lòng

Chương 38: Vết Thương Lòng

Trong khi đó ở nhân giới tại bờ biển Cao Lương, Ưu Linh được một bà lão tìm thấy và cưu mang tại gia đình nhỏ, nơi mà bà và đứa cháu gái đang sinh sống. Ưu Linh ngủ miên man đến hai ngày thì bắt đầu tỉnh lại. Cảm thấy một luồng ánh sáng trước mắt, liền sau đó là hình ảnh của Thiên Long. Bất giác giọt nước mắt khẽ khàng lăn dài trên má của tiên tử. Ưu Linh mở mắt ra cảm giác đau lòng không hề mất đi.

Ưu Linh miên man trong suy nghĩ: "Thiên Long, ước cho những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ, chúng ta vẫn ở bên nhau, cùng bảo vệ cho Núi Giao Linh. Em nhớ anh rất nhiều, nhớ đến nỗi chỉ muốn mang anh từ giấc mơ về đây và ôm chặt lấy. Anh thật sự bỏ rơi em như thế sao. Đau đớn này ngàn năm vẫn không thể nào quên được. Vết thương lòng này bao giờ mới có thể lành."

Ưu Linh nhìn bầu trời xanh qua kẽ lá lợp trên trần nhà. Lòng vẫn hoang hoải nhớ về Thiên Long. Nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy đồ vật trong nhà đơn sơ, rất gọn gàng và ngăn nắp. Có tiếng chân người đang tiến lại dần, Ưu Linh ngước lên thì nhìn thấy một bà lão, tay cầm ấm nước tiến đến gần. Ưu Linh cảm nhận được bà lão rất hiền từ, có tấm lòng rất rộng rãi.

Bà lão thấy cô mở mắt liền hỏi han: "Cô tỉnh rồi à. Cô đã ngủ hai ngày rồi. Cô có bị thương gì không?"

"Dạ, con..". Ưu Linh vừa mở miệng nói vừa nhìn xuống tay và thân mình. Tiên tử thấy thân thể đều tím bầm vì chất độc của Tảo Sao. Nhìn lên bà lão, tiên tử liền hiểu ngay. Vì sao thấy trên thân thể mình đầy vết thương, bầm tím nhưng bà lão không hề hay biết. Bởi vì Tảo Sao là loại Tảo Yêu tồn tại ở ma giới, khi quấn người sẽ tiết ra chất kịch độc, khiến cả thân đều sưng phù và làm thần trí mê loạn, nhập vào ma giới. Trong cơ thể của Ưu Linh là Mạn Hoàng Sa Hoa và cả Ngọc ưu linh khiến cho kịch độc của loài Tảo Sao không thể phát huy hết kịch độc của nó, chỉ khiến cho cơ thể của tiên tử tím bầm. Nhưng có lẽ với mắt thường sẽ không thể nhận biết được.

Ưu Linh gượng cười nói với bà lão: "Con không sao, chỉ hơi đau mình mẩy một chút".

"Cô uống chút nước đi. Nhà cô ở đâu. Sao lại nằm ngất trên bãi biển. Cứ nói thật rồi ta nói cháu gái ta đưa cô về nhà". Bà lão vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay Ưu Linh.

Vừa nói đến đây Ưu Linh chợt nhớ lại giây phút Thiên Long vừa quay đi, lúc đó Tảo Sao ngày càng hung hãn vây chặt như muốn nuốt chửng con thuyền của Ưu Linh. Giông bão vẫn không ngớt, Tảo Sao trong phút chốc nghiền nát cả con thuyền. Để thoát thân, Ưu Linh nhảy ra khỏi thuyền lao xuống mặt biển buốt giá.

Tảo Sao là loài cảm nhiệt, nên truy đuổi theo Ưu Linh. Ưu Linh sức dần cạn kiệt, các Tảo Sao đuổi kịp và vây chặt lấy toàn thân. Ưu Linh dùng tất cả sức lực để thoát ra khiến toàn thân đều bị thương. Các chất độc của Tảo Sao ngày càng ngấm vào cơ thể. Lúc dùng thân mình che cho Thiên Long và Nguyệt Nhi, nội nguyên của Ưu Linh đã suy giảm. Đến lúc này, vừa bị nội thương lẫn ngoại thương, khiến Ưu Linh không còn chống đỡ nổi nữa. Ưu Linh ngất đi giữa một vùng Tảo Sao rộng lớn.

Trong cơn thập tử nhất sinh như vậy, Mạn Hoàng Sa Hoa bỗng như thức tỉnh, cộng với nửa Vòng Hoa Linh đang đeo trên tay. Toàn thân Ưu Linh được bao bọc bởi ánh sáng vàng của Mạn Hoàng Sa Hoa. Các tảo sao đang xiết chặt trên thân của Ưu Linh liền tan rã tiêu biến trở thành những đốm sáng nhưng hàng ngàn vì sao xung quanh tiên thân của Ưu Linh. Các Tảo sao xung quanh còn lại sợ hãi dạt ra xa. Sóng và gió biển cứ xô dạt mãi đưa thân của Ưu Linh vào bờ, lúc đó trời đã tờ mờ sáng và đó cũng là lúc bà lão nhìn thấy Ưu Linh nằm trên bãi cát.

Ưu Linh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn bà lão và nói:

"Do con đói quá nên ngất đi. Hiện giờ, con chưa thể về nhà được".

"Được rồi, nếu chưa thể về nhà thì cô cứ ở tạm đây với bà và cháu gái". Bà lão nói.

Ưu Linh nắm lấy bàn tay của bà lão, xúc động nói:

"Cám ơn bà thật nhiều đã cho con ở lại".

Sau khi bà lão đã rời đi, Ưu Linh bước ra phía ngoài hiên nhà, tiên tử ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn ra bờ biển. Ánh mắt Ưu Linh nhìn ra xa xăm phía chân trời, những con sóng cứ mãi xô dạt vào bờ, mỗi đợt sóng to càng ôm bờ bao nhiêu lại càng phải rút ra nhanh bấy nhiêu. Những con dã tràng xe cát cứ miệt mài, đâu biết mỗi đợt sóng biển trào dâng, lại cuốn đi bao công sức đã dựng xây. Cảnh vật vô thường, vật đổi sao dời.

Nàng thấy lòng vô cùng trống trải, những lời thề hẹn dưới đêm trăng, biết bao nhiêu sinh tử đã trải qua, nhưng một khi biến cố xảy ra, Thiên Long thật sự đã không còn nhớ được hình ảnh của Ưu Linh. Trên đời này, không có gì là vĩnh cửu. Dù có thề hẹn bao nhiêu đi nữa. Bước sang một kiếp khác ta sẽ không còn nhớ được người mà mình từng thương, người mà mình từng thề thốt rằng sẽ mãi mãi nhớ về nhau. Có lẽ trong tình yêu, hai từ "mãi mãi" cũng chỉ là một khoảng khắc hiện tại của thời gian.

Bỗng nhiên, Ưu Linh thấy toàn thân lạnh buốt, từ những đầu ngón tay, những giọt nước vàng óng đang tuôn chảy. Ưu Linh hơi choáng váng, trong thân cảm nhận một dòng chảy vô cùng mãnh liệt, tiên tử đi dần ra bên phía biển, nhìn lên bầu trời đang chuyển sang màu hồng cam đỏ rực, tiên tử dự đoán có chuyện sắp xảy ra. Nàng linh cảm Mạn Hoàng Sa Hoa đang thức giấc.

Chương tiếp theo: Tìm về