Chương 34: Đoạn trường

1642 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 34: Đoạn trường

Chương 34: Đoạn trường

Những lằn sấm chớp không ngừng giáng xuống khiến nước bắn lên cao tạo thành một bức tường nước bao bọc lấy khu vực Tảo Sao. Gió, mưa, sấm chớp, tạo nên không gian vô cùng khắc nghiệt. Ưu Linh có Ngọc Khứ Hồi hộ thể, Nguyệt Nhi đang đeo nửa Vòng Hoa Linh có thể chống chọi với sự khắc nghiệt đó. Riêng Thiên Long mất hết nội nguyên, giờ chỉ như một người phàm. Trước áp lực quá lớn lên cơ thể. Thiên Long đã ngất đi.

Ưu Linh dùng thân mình đỡ từng lằn chớp cho Nguyệt Nhi và Thiên Long.

Nguyệt Nhi không muốn Thiên Long rời xa mình, khi cô hiểu được nguyên nhân Ưu Linh và Thiên Long đến nhân giới, vì trót yêu Thiên Long nên lòng ích kỷ trỗi dậy, Nguyệt Nhi thầm nghĩ: "Thiên Long không nhớ gì về quá khứ, vì tưởng mình là Ưu Linh nên đã một lòng thương yêu. Nếu để cho chàng trở về tiên giới khác nào ta mất chàng mãi mãi. Mình không thể nào để mất Thiên Long được".

Nguyệt Nhi đã cố khóc thật nhiều và cầu xin Ưu Linh:

"Chị Ưu Linh, xin chị hãy thương anh Thiên Long, hãy cho anh ấy ở lại nhân gian bình yên này. Em thật sự rất yêu anh ấy mong chị thành toàn cho em. Em sẽ ôm chặt anh ấy, em sẽ không rời xa anh ấy. Nếu chị nhất định đem anh ấy quay về cõi trời, em sẽ cùng anh ấy chết chung tại nơi này. Mong chị hãy thương anh ấy, cho anh ấy được sống bình yên bên em."

"Sao em biết được anh ấy và chị ở cõi trời, có phải em.." Ưu Linh nói.

"Phải, em đã nghe thấy hết". Nguyệt Nhi trả lời.

"Và em đã im lặng, em đã giả vờ như không có chuyện gì xảy ra". Ưu Linh nói.

"Vì em yêu anh ấy. Em muốn anh ấy bên cạnh em mãi mãi. Vì chị mà anh ấy đã chịu nhiều đau khổ rồi. Sau này, em sẽ bên cạnh bù đắp cho anh ấy, sẽ yêu thương anh ấy." Nguyệt Nhi phân trần.

"Nguyệt Nhi, Thiên Long là thần, bản thân mang thiên mệnh sẽ không thể sống như một người phàm, em hà tất gì làm khổ mình như vậy". Ưu Linh nói.

"Em không cần biết anh ấy là ai? Xuất thân như thế nào? Em chỉ biết là em rất yêu anh ấy, em yêu anh ấy không thua gì chị đâu, em có thể chết bên anh ấy". Nguyệt Nhi gào lên.

Ưu Linh nhìn Thiên Long nằm ngất đi trong vòng tay của Nguyệt Nhi. Trong lòng thương vô hạn. Trong thâm tâm Ưu Linh chưa bao giờ ngừng yêu thương Thiên Long, chưa bao giờ thôi lo lắng cho Thiên Long, chưa bao giờ hết mong mỏi Thiên Long có thể sống những tháng ngày hạnh phúc. Bởi những hy sinh, những đau đớn mà Thiên Long đã chịu quá nhiều rồi.

Ưu Linh thầm nghĩ: "Mối tình giữa mình và huynh ấy là không có kết cục, không thể cùng ở bên nhau, mãi mãi là cách xa, mãi mãi là đau thương." Nghĩ đến điều ấy, lòng Ưu Linh chùng xuống, yếu mềm. "Nếu không thể bên nhau hạnh phúc thì muội nhìn huynh hạnh phúc thì cũng đã đủ rồi".

Khi nghĩ như vậy rồi, Ưu Linh nói với Nguyệt Nhi:

"Được rồi, em hãy ở bên và chăm sóc cho huynh ấy".

Nguyệt Nhi đặt Thiên Long nằm xuống, chạy đến mép thuyền cầu xin Ưu Linh.

"Xin chị hãy cứu lấy anh Thiên Long, xin chị cho em và anh Thiên Long được sống sót trở về. Chị đã từng nói với anh ấy, Bảo Sơn Môn, 1000 năm sẽ mở một lần. Chị là tiên, chị có thể chờ đến đó, chị có thể chờ. Còn em và Thiên Long sẽ không thể sống nếu chị trở về cõi trời.

Ưu Linh đau thấu cả tâm can, vừa giận vừa thương, vừa xót xa cho chính mình. Khi biết rõ ràng rằng:" Khi Bảo Sơn Môn khép lại mình sẽ không còn cơ hội trở về cõi trời Thiên Minh được nữa. "

Ưu Linh nhìn Thiên Long đang nằm trong làn mưa trắng xóa, Ưu Linh vẫn nhớ ánh mắt tha thiết của Thiên Long khi mong muốn mình được sống, vẫn nhớ giây phút khi tay Thiên Long nâng niu đặt Mạn Hoàng Sa Hoa vào tay mình, khi miệng Thiên Long nói những lời thì thầm đầy yêu thương và hy vọng vào tai mình. Ưu Linh lòng nặng yêu thương, quyết không phụ tấm chân tình mà Thiên Long đánh đổi cả mạng sống để cho mình được hồi sinh.

Dòng suy nghĩ không ngừng lặp lại trong tâm trí của Ưu Linh:" Trước cơn nguy biến như vầy, làm sao em có thể để mặc anh trong cơn sinh tử. Vì anh, em có thể chờ 1000 năm. "

Ưu Linh thét lên một tiếng vang trời. Ưu Linh dùng thân che chắn sấm sét cho Thiên Long và Nguyệt Nhi. Ưu Linh đưa ánh mắt nhìn lên không trung, những vệt hồng lóe sáng bắt đầu phân tán, Bảo Sơn Môn dần khép lại, những tia sáng cuối cùng đã tắt dần qua hàng mi đẫm nước mưa hòa cùng những giọt lệ đau thương. Mưa gió vẫn không ngớt, chịu đựng như vậy một lúc thì Bảo Sơn Môn đóng lại.

Trong cơn mưa gió không ngừng, Ưu Linh cố gắng đẩy chiếc thuyền chở Thiên Long và Nguyệt Nhi ra khỏi vùng Tảo Sao, nhưng vì ở nhân giới với chỉ với sức mạnh của Ngọc Khứ Hồi không thể ra khỏi vùng Tảo Sao. Nguyệt Nhi thấy vậy đã nói với Ưu Linh:

" Chị hãy giữ lấy Vòng Hoa Linh, nó là linh vật, trong tay chị chắc chắn sẽ phát huy nhiều sức mạnh ".

Nguyệt Nhi nói xong vội trao nửa Vòng Hoa Linh cho Ưu Linh. Vòng hoa Linh trở về tay của Ưu Linh, phát ra ánh sáng trắng, khiến Ngọc Ưu Linh lưu chuyển trong cơ thể Ưu Linh như bừng tỉnh. Ưu Linh dùng tất cả sức mạnh để đẩy con thuyền của Nguyệt Nhi và Thiên Long ra bên ngoài vùng Tảo Sao, quả nhiên với hợp lực của Ngọc Khứ Hồi và Vòng Hoa Linh cùng với Ngọc Ưu Linh khiến cho Tảo Sao dạt ra hai bên, thuyền tìm được hướng ra ngoài, lúc này Thiên Long vừa chợt tỉnh lại.

Thiên Long tỉnh lại thấy Nguyệt Nhi vẫn bên mình thì trong lòng rất yên tâm. Nhưng khi Thiên Long nhìn thấy Ưu Linh bên chiếc thuyền còn lại thì trong tâm trí bỗng như có sự chấn động. Từ trường của Ngọc Ưu Linh đang tỏa ra, vì nhận ra được từ trường này, Thiên Long cảm thấy trong lòng mình lại trỗi lên tình cảm vô cùng mãnh liệt." Cảm giác này đã xuất hiện khi Ưu Linh vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng và ôm chầm lấy mình. "Thiên Long bàng hoàng.

Thấy có vẻ như Thiên Long bị chấn động, có thể nhớ ra chuyện gì trong quá khứ, Nguyệt Nhi sợ hãi, giật mạnh tay của Thiên Long, nói với Thiên Long:

" Em và anh nhanh chóng quay vào bờ rồi gọi người đến giúp chị ấy. Nếu cứ chần chừ ở đây, chúng ta không thể cứu chị ấy được. Em thấy Tảo Sao cũng đã dạt ra, chị ấy sẽ đi phía sau mình ngay thôi. Anh hãy mau lên, giúp em khởi động lại máy thuyền. Thiên Long bị chấn động, cảm giác hoang mang, nhưng trong lòng quyết tâm phải cứu được Ưu Linh. Thiên Long vội vã quay đi, tìm cách cho máy thuyền khởi động và chiếc thuyền đã nhanh chóng chuyển động và tiến về phía bờ.

Ưu Linh nhìn thấy chiếc thuyền chở Thiên Long và Nguyệt Nhi trong làn mưa trắng xóa càng ngày càng đi xa mình. Sự thất vọng, sự đau lòng, sự cô đơn bủa vây làm tổn thương một vì tiên tử. Ưu Linh khóc nước mắt như chảy ngược vào trong lòng, Ưu Linh nói với chính mình: "Đến giây phút cuối cùng, anh đã để em ở lại, đến giây phút cuối cùng anh đã rời xa em, anh đã không còn trong tầm mắt của em nữa rồi".

Từng đợt Tảo Sao vẫn không ngừng quấn lấy chiếc thuyền mà Ưu Linh đang ở trên đó. Nó giữ chặt đến nỗi trên mặt biển mà như trên mặt đất, Ưu Linh không thể đi, Ưu Linh chỉ có thể đứng lại, đứng lại và nhìn tình yêu của mình rời xa.

Ưu Linh chơi vơi giữa một trời giông bão, bão ở ngoài trời mà cũng là bão ở trong lòng.

Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi - một cung gió thảm mưa sầu khiến cho lòng người tê tái. Trong tình yêu có nhiều dư vị, nhưng có lẽ cái vị mà mình không thể cảm nhận được là gì – sự vô vị, mới là thứ người ta sợ nhất. Cái đáng sợ nhất không phải là lúc người mình thương hận mình hay chán ghét mình mà thứ đáng sợ nhất là lúc trong lòng người đó mình không còn tồn tại hay người ta vẫn đặt cho một mỹ từ trong trường hợp này đó chính là – người ấy đã lãng quên.

Chương tiếp theo: Cạm bẫy