Chương 22: Giác ngộ

1204 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 22: Giác ngộ

Chương 22: Giác Ngộ

Ưu Linh nghe những lời nói của Ly Kha tiên tử thì trong thâm tâm bình an hơn rất nhiều. Nàng cất bước về thất Linh Lan. Trên con đường sỏi nhỏ trở về, Ưu Linh bước đi từng bước trong chánh niệm, đã lâu rồi từ khi trở về từ vùng lưỡng địa, nàng mới cảm nhận được sự bình yên, chưa bao giờ nàng thấy mình cần trở về với chính mình như lúc này.

Thất Linh Lan nằm phía bên trái Hoa Linh Điện, trên một ngọn núi nhỏ, cao vυ"t. Đường lên núi vô số những loài kỳ hoa dị thảo. Gần đỉnh núi có một mảnh đất bằng phẳng, phía trước lại có một mỏm đá to nhô ra phía trước. Ưu Linh vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên đến Hoa Linh Điện, nàng trên Diệp Xa đi một vòng để khảo sát địa hình, tiên tử đã quyết định chọn nơi này là nơi cư trú của mình. Từng khóm hoa, từng loại cây, nàng đều tự đem về trồng trọt, tự tay mình chăm sóc.

Nàng trồng hai hàng hoa Xác Pháo ở hai bên lối vào trong thất. Từng bậc thang dẫn vào thất cũng được tiện gọn thật dễ thương. Nơi mỏm đá nhô ra được nàng gọi là mỏm Hoàng Yến, cũng được nàng đem rất nhiều hoa về trồng phủ khắp. Những đóa hoa Miệng Rồng đủ màu sắc, mang hương thơm dịu ngọt. Ở đó còn có một bộ bàn ghế nơi mà nàng thường ngồi uống trà ngắm trăng.

Về đến Thất Linh Lan, nàng bắt đầu ngồi xuống định tâm và đi vào thiền định. Mặc dầu nỗi nhớ, niềm giận về Thiên Long vẫn không ngừng khuấy động trong lòng. Nhưng Ưu Linh vẫn nhẫn nại, nàng ngồi bất động theo dõi từng hơi thở ra vào.

Rất nhanh chỉ trong một giây, hai giây tâm nàng lại nhớ về những giây phút vui vẻ, hạnh phúc khi ở bên Thiên Long. Tâm nàng đi rong rủi như vậy hồi lâu, nàng bỗng giật mình, thì ra tâm đã đi lang thang quá lâu rồi. Nàng quay lại hơi thở, lại tiếp tục theo dõi hơi thở của mình. Một lần nữa, chỉ chừng hai giây, ba giây sau, tâm nàng lại nhớ đến những giây phút đau khổ, những hình ảnh, lời nói của Thiên Long đã làm mình quá đau lòng.

Lúc ấy, nàng thấy tim mình đập liên hồi, lưng bỗng cảm giác nóng lên, từng dòng ngọc ưu linh chuyển động. Bất giác những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Ưu Linh cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt lại. Ưu Linh cảm giác như Thiên Long đang đứng trước mặt mình. Bỗng nàng nhận ra mình vẫn còn đang ngồi, nàng biết rằng tâm mình đang đi lang thang. Nàng lại lấy hết sức mình theo dõi hơi thở, kéo tâm mình trở lại, kiên trì trong từng giây phút.

Tâm luôn đi lang thang, lúc đi về quá khứ, lúc nghĩ đến tương lai, lúc đau khổ ngập tràn, lúc giận dữ khôn nguôi, có khi lại hối tiếc, có lúc lại hy vọng, có lúc lại buông bỏ, rồi đến những khi lại muốn nắm bắt.. vv hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lần Ưu Linh biết tâm mình đang đi lang thang và hàng ngàn lần, thậm chí hàng vạn lần Ưu Linh đem tâm mình trở lại.

Nhẫn nại, kiên trì, Ưu Linh trở về với hơi thở của chính mình. Cuối cùng cái tâm đầy vọng động như con khỉ chuyền cành, như con ngựa bất kham cũng bị khuất phục trước sự kiên nhẫn đầy nhiệt tâm của Ưu Linh. Nàng bắt đầu nghe được, cảm nhận được hơi thở của mình nhiều hơn một chút là năm giây, là mười giây, là ba mươi giây rồi một phút.

Khi thở ra nàng biết mình đang thở ra, khi thở vào nàng biết mình đang thở vào. Mặc dù chỉ là những giây phút nhỏ nhoi nhưng quý giá vô ngần. Đó là những giây phút tâm của Ưu Linh bình lặng nhất. Nàng nhận rõ rằng: Những cảm xúc, cảm giác của mình sanh lên rồi diệt đi, không bao giờ tồn tại mãi mãi.

Trong khoảng khắc cảm nhận từng hơi thở ra vào, nàng nhận ra rằng hơi thở vốn rất mong manh và ngắn ngủi, chỉ cần một hơi thở vào mà không có thở ra thì phần hồn phách, liền rời khỏi thể xác, dù là thần tiên hay người phàm trần đều giống như nhau.

Hơi thở rất ngắn ngủi, một khi thở ra không còn hít vào là sang đời khác, kiếp khác. Những chuyện buồn vui của thế gian, dù là chiến công thử thách, dù là yêu thương thiên trường địa cửu, dù là quyền lực ngập trời, dù là có bao nhiêu quyền năng đi nữa một khi bỏ thân xác này, mọi thứ chỉ là một truyền thuyết, một câu chuyện, một sự việc của trăm năm thử ai còn nhớ.

Nàng thấu suốt được sự khổ, vô thường, vô ngã của thân tâm mình, cũng chính là của mọi hiện hữu trong cõi thiên hà này. Khi cảm nhận được sự khổ, vô thường và vô ngã bằng kinh nghiệm của chính mình. Ưu Linh dần dần buông bỏ được chấp niệm trong tâm. Ưu Linh không còn căm giận Thần Thiên Long nữa.

Nàng bình tâm hơn, mặc dù nàng không thể quên đi Thiên Long nhưng những cảm giác trước đây mà nàng tạo ra cho chính mình đều được nàng chuyển hóa. Tuy nhiên, do nỗi đau đớn quá lớn đã gây ra một vết thương trong lòng, nàng không thể một ngày một buổi mà quên đi được. Ưu Linh kiên nhẫn từng ngày một, từng ngày trôi qua Ưu Linh vẫn kiên trì thiền định.

Sau bảy ngày nhập thất thiền định, Ưu Linh bước ra bên ngoài nhìn cảnh vật cây cối với tâm hồn bình an hơn bao giờ hết. Nụ cười của Ưu Linh làm hoa cỏ ở Thất Linh Lan như bừng tỉnh, những đóa hoa khoe sắc thêm xinh tươi. Tâm của Ưu Linh ngày càng bình thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô cảm ơn mọi nhân duyên để cô có thể hiện hữu tại núi Giao Linh này. Cảm ơn nhân duyên khi cô được sự yêu thương rất lớn từ Biên Niên lão tiên tử, từ Ly Kha tiên tử cũng như tất cả mọi chúng tiên ở Giao Linh và nàng còn thấy thương chính bản thân mình vì đã luôn nhẫn nại cố gắng để vượt qua khó khăn này.

Nghĩ đến đây, tiên tử thấy lòng vô cùng vui mừng, vì mình đã có mặt tại cõi tiên giới này. Tiên tử thầm nghĩ: "Chắc lão tiên tử đang lo cho mình lắm". Nghĩ vậy nàng liền lên Diệp Xa bay về Cung Bắc Giáp.