Chương 18: Hiểm họa

1654 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 18: Hiểm họa

Chương 18: Hiểm Họa

Từ khi trở về Bạch Lạc, Thiên Long gấp rút cùng Loan Châu và Dương Khánh kiểm tra lại các cơ quan, cấm thuật và mê trận của Rừng Cẩm. Không gian và thời gian xa cách càng làm cho Ưu Linh thêm lo lắng và suy nghĩ không biết Thiên Long đang làm gì, đang nghĩ gì. Có khi nào chàng thật sự đã khinh thường mình.

Về phần Ưu Linh, tiên tử cùng thần Đại Phong gấp rút hoàn thiện đội Linh Vệ bảo vệ cho Hoa Linh điện, cũng như kiểm tra tất cả các cơ quan từ Sảnh Thanh La, Tiểu Thanh Lâm, cung Thanh Bảo và suối Thanh Yến. Thời gian chậm chạp trôi qua vậy mà đã nửa tháng.

Nhân vào một đêm trăng khuyết, sau khi đã họp bàn kế hoạch với Đại Phong và Ly Kha ở Sảnh Thanh La, Ưu Linh đang chuẩn bị về Thất Linh Lan thì Tiểu Vũ xuất hiện. Lúc này, cả tinh thần và thể xác của Ưu Linh rã rời. Chất độc của hoa Sắc Châu làm thần trí của tiên tử rất mệt mỏi.

Tiểu Vũ đi đến, nói lời ngọt ngào:

"Ưu Linh tiên tử, trời khá lạnh, em có đem áo khoác cho chị đây. Lại đây với em một chút, chị em ta cùng uống một ít trà Mai Anh Đào nhé. Mấy hôm nay, công việc gấp rút và khá nhiều, em thấy mình lo lắng và mệt quá".

Ưu Linh bản tính vốn hiền lương, thấy em mình bất an như vậy, liền đến bên an ủi:

"Tiểu Vũ hãy cố gắng lên nhé. Có chị luôn ở bên em đây. Mọi việc cũng đã ổn rồi. Khi nào mệt hãy nghỉ ngơi. Đừng cố sức quá sẽ gây hại cho cơ thể".

"Dạ, em sẽ nghe lời chị. Chị ơi, lúc này em thấy chị hơi mệt mỏi và có tâm sự, có chuyện gì chị hãy chia sẻ cho em biết". Tiểu Vũ nói.

"Chị không giấu gì em, em còn nhớ đôi Song Uyển Xà giúp ta hái Hoàng Khương Tây Hoa không? Chị đang luyện thuốc mong có thể cứu rắn chị, nên có phần lao tâm, lao lực. Nhưng chị rất vui em à". Ưu Linh nói.

"Em đã nhớ rồi. Chị thật có lòng yêu thương mọi loài. Chị hãy uống với em một ly trà này. Em ủ từ loài hoa Mai Anh Đào rất thanh tao, nhẹ nhàng, làm định tâm, đỡ mỏi mệt lắm". Tiểu Vũ nói.

Chén trà Ưu Linh cầm chính là chén trà chứa loại kịch độc - Đoạn Trường Thủy mà Tiểu Vũ đã luyện thành. Ưu Linh cầm lên uống cạn mà không hề hay biết. Khi vừa cạn, chén vừa rời khỏi tay cũng là lúc Ưu Linh cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào. Từ giã Tiểu Vũ trở về Thất Linh Lan trong tâm thái nửa mơ nửa tỉnh.

Vừa về đến Thất Linh Lan, Ưu Linh cảm thấy vô cùng khó chịu, tay chân bủn rủn không còn sức, hai bàn chân lạnh toát, tim đập nhanh liên hồi, không thể nào thở được. Ưu Linh biết rằng trong trà có độc, nàng cố gắng với lấy Mộc

Tiên Đan để uống nhưng không kịp, đôi tay Ưu Linh run rẩy, đánh rơi lọ thuốc, tim bỗng đau nhói như có hàng ngàn kim nhọn đâm vào. Ưu Linh ngất đi.

Khi trời gần về sáng thì Ưu Linh tỉnh lại, chỉ nhớ được một cách mờ ảo những gì xảy ra tối hôm qua, nhìn thấy những viên Mộc Tiên Đan rơi vương vãi trên sàn, Ưu Linh nghĩ có lẽ mình đã uống Mộc Tiên Đan tối qua và độc đã được giải trừ vì trên thân không có chút thương tích nào. Ưu Linh đâu thể ngờ, Đoạn Trường Thủy không hề gây hại lên thân mà là loại kịch độc hủy hoại tinh thần.

Trưa hôm nay, chính là buổi gặp mặt quan trọng giữa đội trưởng Viễn Chi và Thập Bát lão tiên tử để trình lên tất cả những công tác chuẩn bị cho sự xuất hiện của Vòng Hoa Linh.

Ưu Linh vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng không thể khước từ được, đây là cuộc họp mặt cực kỳ quan trọng. Cuộc họp mặt này, nhất định có Thiên Long cùng đến. Đã hơn nửa tháng qua, Ưu Linh không nhìn thấy Thiên Long rồi. Ưu Linh trong lòng cũng mong muốn được gặp Thiên Long. Trước khi đi, Ưu Linh cảm thấy rất bồn chồn, khó chịu, tim đập rất nhanh và hỗn loạn khi nghĩ đến Thiên Long. Ưu Linh vừa vui mừng cũng vừa lo sợ khi gặp Thiên Long, vừa muốn đi nhưng lại sợ sẽ gặp Thiên Long. Trong lòng cứ luôn dằn vặt như vậy.

Khi gặp Thiên Long tại Sảnh Thanh La, quả nhiên Đoạn Trường Thủy phát tát dược lực, khiến cho Ưu Linh thần trí bất định, luôn cảm thấy bồn chồn, nàng muốn đến gần Thiên Long nhưng chân lại đứng yên. Nàng né tránh Thiên Long, không dám nhìn thần. Trong lòng, lại nhớ đến những hành động và cử chỉ mình đã làm với Thiên Long ở thạch động trong Đầm Nam Du. Nàng vô cùng đau khổ, trong lòng cứ ngổn ngang trăm mối.

Thiên Long thấy Ưu Linh như thế thì rất khó hiểu và ngạc nhiên không hiểu vì sao Ưu Linh lại xa cách với mình như vậy. Với sự nhạy cảm của mình, Thiên Long hiểu được phần nào trâm trạng của Ưu Linh, có lẽ nàng đang tự trách mình vì những chuyện đã xảy ra, có thể chất độc của Hoa Sắc Châu vẫn chưa được giải trừ hết. Thiên Long thấy Ưu Linh như vậy thì hết sức cảm thông.

Thiên Long gọi Ưu Linh:

"Ưu Linh, em đã khỏe hơn chưa? Ngày Hội Hoa Linh sắp đến, mọi chuyện cần chuẩn bị khá nhiều, em nhớ giữ sức khỏe, nhớ thực tập thiền định. Những chuyện không hay hãy bỏ qua đừng nên nhớ nghĩ tới nữa."

"Em cám ơn anh, em đã khỏe hơn rồi". Ưu Linh đáp lời.

Nghe những lời của Thiên Long, Ưu Linh cảm thấy rất an ủi, thấy được thương yêu. Nhưng chất độc của Đoạn Trường Thủy đã hủy hoại đi cảm giác hạnh phúc đó ngay tức khắc. Ưu Linh lập tức suy diễn câu nói của thần Thiên Long, rồi lại hối hận khi đã đồng ý cho Thiên Long theo mình. Cảm giác xấu hổ xuất hiện, liền sau đó là cảm giác tức giận vì Thiên Long đã im lặng trong suốt thời gian qua, cảm giác buồn bã, đau khổ khi thấy mình không xứng đáng, rồi cảm giác thương yêu, cảm giác mong muốn Thiên Long chấp nhận mình. Từng tâm bất thiện rồi tâm thiện cứ thế đan xen vào nhau. Ưu Linh cảm giác tâm trí như muốn nổ tung, trong tâm trí đôi khi chỉ muốn buông xuôi tất cả.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, khi mọi việc đã bàn bạc xong, mọi người trở về nơi nghỉ của mình.

Thiên Long tiến đến gần Ưu Linh hỏi han:

"Anh thấy em dường như vẫn chưa khỏe hẳn. Thuốc của rắn chị, em đã luyện tới đâu rồi. Đừng quá lao tâm lao lực".

"Em đã luyện xong rồi – Châu Tuyết Đan, em sẽ đem đến cho rắn chị, thời gian không còn nhiều, em chỉ mong cho rắn chị mau hồi phục lại". Ưu Linh nói.

"Anh đi cùng em nhé". Thiên Long nói.

Ưu Linh tránh né Thiên Long, không muốn đi cùng Thiên Long, vì trong lòng vô cùng ngổn ngang, khó xử.

"Em có thể tự đi được. Cám ơn anh, em sẽ chuyển lời hỏi thăm của anh đến rắn chị". Ưu Linh nói và quay đi, không nhìn Thiên Long.

Thiên Long im lặng, nhẹ nhàng bước đến một bước, Ưu Linh bước lùi một bước. Thiên Long cất lên tiếng nói dịu dàng và đầy bao dung:

"Ưu Linh, cuộc đời này vốn rất vô thường, kiếp làm tiên thần khi đã mãn sẽ trở về vô tận, chúng ta hãy tận dụng khoảng thời gian quý giá này để làm nhiều việc hữu ích cho chúng sinh. Hãy sống mở lòng, yêu thương, tha thứ cho mình cho người, đừng giận tức hoặc tiếc nuối hoặc tự ti. Mỗi người chúng ta đều có một sức mạnh riêng, ưu điểm riêng. Em hãy sống một cách bình thản thong dong. Đêm cũng đã khuya rồi, em hãy nghỉ ngơi sớm. Ngày mai chúng ta sẽ cùng mang thuốc đến cho rắn chị".

Những lời của Thiên Long làm lòng của Ưu Linh dịu lại, nàng cảm nhận được tình yêu thương rất lớn từ Thiên Long.

Tình yêu thương quả thật có sức mạnh vô song, nó có thể cải hóa được con người, làm tiêu tan đi những chú nguyện, độc dược mà bao năm tháng đầu độc thân tâm của mỗi người. Nếu không trúng phải Đoạn Trường Thủy có lẽ Ưu Linh đã tháo mở được gút thắt trong lòng mình. Nhưng đáng tiếc thay, kịch độc quá mạnh, lại được hỗ trợ từ những giọt lệ của Canh Mạnh Bà và Mạn Châu sa hoa – những thứ dược chất lấy là cõi U Minh, thống khổ ai oán. Cho nên dù le lói lên những tia hy vọng, nhưng tận sâu trong lòng của Ưu Linh, những đau thương, hối tiếc, thống khổ vẫn còn bám rễ, chờ cơ hội nảy mầm.