Chương 16: Canh mạnh bà

2029 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 16: Canh mạnh bà

Chương 16: Canh Mạnh Bà

Thiên Long đưa Ưu Linh trở về Hoa Linh điện, rừng cây Như Không rung nhẹ trong gió chào đón hai người trở về. Trong suốt đường đi, Ưu Linh chỉ im lặng, về đến Hoa Linh điện, chỉ nói tạm biệt Thiên Long. Nàng không còn hồn nhiên vô tư như trước nữa.

Thiên Long dặn dò Ưu Linh: "Em hãy cố gắng thiền định và uống thuốc để cơ thể mau phục hồi trở lại. Nếu có điều gì bất thường anh hãy đưa tin đến cho anh biết."

"Cám ơn anh, Thiên Long." Ưu Linh nói.

Thiên Long sau khi dặn dò Ưu Linh vội trở về Bạch Lạc để xem tình hình ở Bạch Lạc. Thiên Long đi rồi, trong lòng Ưu Linh có một sự trống trải vô cùng lớn. Nàng cảm thấy trong lòng thật buồn. Đêm hôm đó Ưu Linh không ngủ, nàng đến Tiểu Thanh Lâm để bào chế thuốc cứu rắn chị.

Khi bào chế thuốc cả hoa Bạch Tuyết và Sắc Châu cùng được luyện, Sắc Châu khi được nung nấu lại tỏa ra ma lực du͙© vọиɠ, làm cho tâm của Ưu Linh càng thêm bấn loạn, nàng bị dằn xé trong nội tâm, vừa thương yêu lại vừa ghê sợ chính bản thân mình, nàng luôn nghĩ rằng Thiên Long sẽ khinh miệt mình. Vì vết thương còn chưa hồi phục hẳn, nàng lại lao tâm lao lực để bào chế thuốc cho rắn chị, bảy ngày bảy đêm trôi qua, khiến cho Ưu Linh kiệt sức. Nàng ngã quỵ bên Ngọc Tuyết đan vừa luyện xong.

Tiểu Vũ từ khi không được trở thành đội trưởng Viễn Chi đã mang trong lòng sự ganh ghét với Ưu Linh, cộng thêm sự yêu thương của Thiên Long dành cho Ưu Linh khiến cho Tiểu Vũ ngày đêm chỉ mong cho Ưu Linh rời khỏi Thiên Long. Tiểu Vũ chỉ muốn Thiên Long dành tình cảm cho mình. Sau khi đến Hoa Linh điện, Tiểu Vũ đã tìm cách tiếp cận với Ưu Linh, nhưng Ưu Linh không hề phòng bị, nàng luôn xem Tiểu Vũ là người em thân thiết của mình.

Vào đêm Ưu Linh mở Uyển uyển toàn thư để xem, Tiểu Vũ thấy Thiên Long đến Hoa linh điện trong đêm khuya liền theo dõi đi đến Tiểu Thanh Lâm, Tiểu Vũ nấp bên ngoài và nghe được cuộc nói chuyện của Thiên Long và Ưu Linh. Biết rằng Ưu Linh lần này đi lành ít dữ nhiều, Tiểu Vũ đã im lặng rời đi.

Bốn hôm liền khi Ưu Linh rời khỏi Hoa Linh điện để tìm dược thảo về để luyện đan. Trong lúc này, Tiểu Vũ cũng nhân cơ hội tìm hiểu tất cả ngõ ngách vào Hoa Linh điện. Tiểu Vũ cố gắng tìm thánh vật Vòng hoa linh tuyệt nhiên vẫn không thể tìm thấy. Với bản tính cố chấp và ghen ghét, Tiểu Vũ tìm mọi cách để có thể hạ bệ Ưu Linh và càng thâm độc hơn, Tiểu Vũ muốn dùng chính vòng Hoa Linh để trấn áp Ưu Linh.

Tiểu Vũ luôn theo dõi nhất cử nhất động của Ưu Linh, nên khi thấy Ưu Linh đang kiệt sức mê man bất tỉnh, trong lòng Tiểu Vũ tràn dâng niệm ác. Tiểu Vũ nghĩ đây chính là cơ hội để loại trừ Ưu Linh, để Thiên Long sẽ mãi mãi dành tình cảm cho mình. Tiểu Vũ dùng mê trận khiến cho những ký ức của Ưu Linh hiển hiện, khi thấy hết được những gì mà Ưu Linh đã trải qua trong bốn ngày qua, Tiểu Vũ mỉm cười đầy nham hiểm. Trong lòng, nghĩ phương kế để chia rẽ Ưu Linh và Thiên Long.

Mặc dù trong lòng tràn đầy, thù hận và ganh ghét nhưng Tiểu Vũ bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra quan tâm và yêu thương Ưu Linh hết lòng. Lúc nào Tiểu Vũ cũng tỏ ra mình là một người em ngoan ngoãn, yêu thương chị mình.

Khi biết Ưu Linh nằm bất tỉnh bên trong Tiểu Thanh Lâm, Tiểu Vũ đến đỡ Ưu Linh dậy, hỏi han: "Chị có sao không, sao lại nằm ở đây. Em thấy chị rất mệt có phải chị bị bệnh không?"

"Chị không sao, Tiểu Vũ đừng lo, hãy đỡ chị về Thất Linh Lan, chị nghỉ một chút sẽ khỏe hơn." Ưu Linh nói.

Tiểu Vũ nghe vậy vẫn giả vờ không biết gì đỡ Ưu Linh về Thất Linh Lan.

Đêm đó, trở về Thất Hoa Đào – nơi ở của mình, Tiểu Vũ liền gọi Chu Tượng đến. Chu Tượng vốn từ lâu đã đem lòng yêu Tiểu Vũ. Do bản tính của Chu Tượng cũng háu thắng, thường dùng mưu mô, lúc nào cũng yêu chiều Tiểu Vũ hết lòng. Những lúc thấy Tiểu Vũ làm sai chuyện gì, hay có tâm xấu ác cũng không hề lưu tâm, nhắc nhở, cứ một lòng nghe những lời Tiểu Vũ sai khiến.

Khi đem lòng yêu thương một người, tâm sẽ bị đắm chìm và mê mờ, bị du͙© vọиɠ sai khiến, sự mong muốn chiếm hữu dẫn dắt khiến ta hành động hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Tại Thất Hoa Đào:

Tiểu Vũ nói với Chu Tượng: "Em muốn đi đến U Minh giới, tìm gặp Mạnh Bà".

"Em muốn xuống cõi U Minh để làm gì? Em có biết đường đi đến cõi U Minh vô vàn nguy hiểm, không phải là những linh hồn đã chết thì tuyệt đối không thể nào đến được nơi này." Chu Tượng nói.

"Em xuống U Minh giới, gặp Mạnh Bà, để xin ba giọt lệ. Anh thường ngày nói yêu thương em, thề non hẹn biển rằng, sống chết có nhau, vậy mà khi em nói cùng đi xuống địa ngục, anh lại sợ hãi như vậy. Thật ra anh có thương yêu em thật lòng không?" Tiểu Vũ vừa nói vừa ra vẻ hờn dỗi.

"Tất nhiên là anh thương em thật lòng rồi, được rồi, anh sẽ đi với em nhưng hãy nói cho anh biết được lý do. Em muốn xin ba giọt lệ của Mạnh Bà để làm gì?" Chu Tượng nói.

"Em xin ba giọt lệ của Mạnh để luyện thành một loại thuốc kịch độc có thể điều khiển thần thức của người khác. Em sẽ cho tiên tử Ưu Linh uống loại thuốc kịch độc này. Khi Ưu Linh thần trí mê mờ em mới có cơ hội trở thành đội trưởng của Viễn Chi, biết được bí mật nơi cất giấu vòng Hoa Linh." Tiểu Vũ nói.

"Em đã có kế hoạch cho việc này". Chu Tượng nói.

"Đúng vậy, em đã có kế hoạch, giờ đây chờ huynh giúp sức". Tiểu Vũ nói.

"Được! Anh sẽ cùng em đến cõi U Minh". Chu Tượng nói.

Để đi xuống địa ngục, Chu Tượng và Tiểu Vũ không từ thủ đoạn, gom góp hàng trăm ngàn linh hồn, tạo nên âm khí, dẫn lối vào Hoàng Tuyền. Trên đường vào Hoàng Tuyền hoa Mạn Châu Sa Hoa trải dài hai bên lối đi, màu đỏ của hoa diễm lệ, đầy yêu dị thu hút những linh hồn, hoa đung đưa tỏa ra mùi hương khiến cho từng linh hồn nhớ lại tất cả, những đau thương, những tiếc nuối, mà mình đã trải qua trong kiếp người vừa rồi. Từ cầu Nại Hà nối hai bờ Vong Xuyên vang lên tiếng rên xiết, ai oán não nề, âm khí bao phủ tầng tầng lớp lớp.

Chu Tượng và Tiểu Vũ đi mãi nhưng không thể nào thấy lối ra, trước mắt mù mù mờ ảo những đóa hoa Mạn Châu Sa, màu đỏ trải dài cả một vùng trước mắt mà không thể nhìn thấy rõ. Chu Tượng biết được đã rơi vào ma trận của Mạn Châu Hoa, liền nói với Tiểu Vũ:

"Em hãy định tâm, phân tán thần thức của mình, thật mỏng nhẹ để có thể đi vào sông Vong Xuyên. Anh sẽ ở phía sau, dùng nội nguyên để chắn đi sóng âm ma trận của Mạn Châu Sa lúc ấy em mới có thể đi được."

"Được, em sẽ nghe theo anh. Anh ở lại đây chờ em, em đi nhanh rồi sẽ quay về". Tiểu Vũ nói.

Vừa dứt lời, Tiểu Vũ đã định tâm phân tách thần thức của mình. Cùng với sự giúp đỡ của Chu Tượng, Tiểu Vũ vượt qua sông Vong Xuyên rồi tiến vào Vọng Hương đài – nơi Mạnh Bà nấu canh lãng quên.

"Là ai mà dám xông vào đây? Không sợ bị đày ở mãi nơi này hay sao?" Mạnh Bà nói.

"Thần Tiểu Vũ tại núi Giao Linh xin cầu kiến Mạnh Bà". Tiểu Vũ thưa.

"Thần đến đây làm gì? Các thần và tiên thường đến đây tìm cách có được Mạnh Bà Thang để uống nhằm quên đi cuộc tình sầu. Ngươi cũng vậy phải chăng?" Mạnh Bà nói.

"Tiểu Vũ chỉ xin Mạnh Bà, một phần lệ khổ, một tấc lệ hối tiếc, một giọt lệ đau lòng". Tiểu Vũ nói.

Mạnh Bà cười to, nói: "Vậy trên cõi luân hồi chưa đủ các loại khổ hay sao, xin các giọt lệ này để làm gì? Các giọt lệ này một khi đã uống cùng nhau sẽ khiến người uống nó, dằn vặt, thống khổ, có khi chết còn đỡ đau lòng hơn là sống. Thà rằng quên đi, chứ nhớ mà không thể đến được với nhau thì sự thống khổ nào còn hơn thế. Có phải ngươi muốn cho người, mà ngươi không đội trời chung, vô cùng căm ghét uống hay không?"

"Tiểu Vũ thật sự mong có các giọt lệ này, để loại trừ một người mà ta không thể đội trời chung. Nếu còn người này thì tương lai sau này của ta vô cùng khó khăn, trắc trở, cuối xin Mạnh Bà toại nguyện. Mạnh Bà có điều kiện gì xin hãy cứ nói". Tiểu Vũ nói lên lời chân thật từ lòng mình.

"Ta là thần tồn tại vĩnh viễn ở cõi địa ngục này, mặc cho dòng thời gian trôi qua, nhìn những linh hồn luân hồi không biết bao nhiêu là vạn kiếp, ta còn có điều gì để mong cầu. Nhưng với sự thật lòng của ngươi, ta sẽ cho ngươi được toại nguyện". Mạnh Bà nói.

Mạnh Bà đi đến nơi nấu canh lãng quên. Nồi canh lãng quên luôn bốc khói nghi ngút, khi mỗi chén được đưa tới miệng, mỗi linh hồn đều khóc, đều không muốn uống, nhưng với nghiệp lực của mỗi người, cuối cùng đều phải uống chén canh này.

Mạnh Bà cầm một chén canh lên niệm chú, đưa cho Tiểu Vũ rồi nói:

"Trong này, chỉ còn các giọt lệ như ngươi mong muốn. Ngươi cứ việc đem đi."

Tiểu Vũ vui mừng, cầm chén canh rót vào bình ngọc, thần cám ơn Mạnh Bà, rồi nhanh chân bước khỏi Vọng Hương Đài.

Mạnh Bà nhìn theo lắc đầu và thở dài, thầm nghĩ trong tâm: "Ta không cần điều kiện gì của ngươi bởi trong vòng luân hồi này. Nếu ngươi không tu tập thì cho dù có thành thần tiên bậc nhất, rồi cũng có ngày vì nghiệp lực mà trở lại chốn này. Những phần lệ còn lại mà ngươi không lấy, sau này trong chén canh của ngươi cũng sẽ có đủ. Việc khởi lên ác tâm đã biến tâm ngươi trở thành địa ngục, ngươi gieo tạo nhân bất thiện thì sau này sẽ gặt quả xấu. Lệ khổ, lệ hối tiếc, lệ đau lòng nhất định ngươi sẽ nếm đủ cả. Không cần khi chết mới vào địa ngục để chịu sự trừng phạt mà khi tâm ngươi đầy dẫy sự hận thù, ganh ghét thì nơi đó là địa ngục rồi".