Chương 14: Ma lực sắc châu

1998 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 14: Ma lực sắc châu

Chương 14: Ma Lực Sắc Châu

Sau khi rời khỏi Hàn Nguyên Đảo, Ưu Linh bị hàn khí xâm nhập, tiên khí đã yếu đi một nửa. Tiếp tục chinh phục Hoa Sắc Châu chỉ còn nắm được một nửa thành công. Thiên Long rất lo lắng cho Ưu Linh dù không nói ra nhưng lúc nào chàng cũng bên cạnh. Trên đường đi, chốc chốc lại hỏi Ưu Linh: "Em có khỏe không? Em có mệt lắm không?"

Ưu Linh đã nhiễm hàn khí tại Hàn Nguyên Đảo, nội nguyên đã suy giảm, nhưng vẫn cố gắng gượng cười và nói: "Em vẫn khỏe, em không sao."

Đầm Nam Du đã hiện ra trước mắt. Đầm Nam Du là một trong những nơi yêu ma chọn làm nơi để cư trú. Địa thế vô cùng hiểm trở, đầm được bao quanh bởi các loại Xương Gai có thể biến đổi hình dạng, đường vừa đi qua liền mất dấu ngay. Đầm chứa đầy các loài thủy sinh và thủy quái. Vừa đến gần đã thấy yêu khí tỏa ra, càng đến gần thì càng nặng nề.

Cả hai bắt đầu đi vào rừng Xương Gai, mỗi lần đi được vài bước, cây cối phía sau bắt đầu biến đổi, không thể nhìn ra lối. Đặt biệt hoa của Xương Gai trông rất xinh đẹp nhưng lại có mùi hương nồng nàn làm nhiễu loạn tinh thần. Càng đi sâu vào Xương Gai, mùi hương lại càng nồng. Thiên Long dặn dò Ưu Linh:

"Em nhất định phải cẩn thận. Hãy luôn nhớ chánh niệm, đừng để một niệm ác nào khởi lên trong lòng. Chỉ cần thất niệm hàng rào vững chắc của tâm trí sẽ bị phá vỡ, làm thần trí của người ngửi hoa điên loạn."

Ưu Linh tâm trí chao đảo nhưng để trấn an Thiên Long. Ưu Linh cố gắng tỏ ra bình thường. Nàng gật đầu và nhìn Thiên Long mỉm cười.

Ưu Linh đã mất đi một nửa tiên khí, tâm tư bất định, nàng vận nội nguyên để giữ vững tinh thần. Nhưng càng đến gần Đầm Nam Du, nàng càng thấy chao đảo trong tâm trí, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Cuối cùng đã đến Đầm Nam Du, có thể tận mắt chứng kiến mới thấy Đầm Nam Du càng ma mị đến mức nào. Loài cây thủy sinh nổi tiếng trong Nam Du - cây Lu Loa trải khắp mặt đầm, làm tím xanh của Đầm Nam Du. Uyển Uyển toàn thư đã chỉ rất rõ Hoa Sắc Châu mọc trong Đầm Nam Du, bên dưới những cây Lu Loa.

Ưu Linh cảm thấy bất an, Ưu Linh không muốn Thiên Long cùng mình trầm xuống đầm. Nàng có dự cảm chẳng lành. Nhưng trước yêu khí của Đầm Nam Du, Thiên Long càng không yên tâm để cho Ưu Linh đi một mình. Cuối cùng, Thiên Long nói:

"Anh sẽ xuống đầm cùng em, nhưng chỉ tuyệt đối đứng nhìn ở xa, anh vẫn giữ lời hứa ở Đảo Hàn Nguyên, em nhớ chứ. Em hãy yên tâm."

Ưu Linh phần nào yên lòng trước lời nói của Thiên Long, một mặt vì tâm trí của Ưu Linh đã bất ổn, sự kiên quyết trong lòng nàng cũng yếu dần.

Cả hai cùng trầm mình xuống Đầm Nam Du, nước dưới đầm lạnh lẽo buốt giá, càng làm cho vết thương của Ưu Linh càng thêm trầm trọng. Những cây Lu Loa thân nhớt nhúa, quấn chặt lấy cả hai người, lại không thể vùng vẫy để thoát được. Mỗi lần trồi lên được một chút lại bị kéo trôi tuột xuống ngay. Ưu Linh định thần để tìm thấy hoa Sắc Châu, nhưng càng định thần, thì Ưu Linh chỉ càng thấy dây Lu Loa, dưới ảo giác của dây Lu Loa càng làm cho Ưu Linh có cảm giác cả hai đang chìm sâu xuống đầm.

Hoa Bạch Tuyết, Ưu Linh đặt trong túi gấm, bỗng nhiên chuyển động và tỏa ra hàn khí. Ưu Linh chợt hiểu rằng có lẽ Hoa Bạch Tuyết cảm nhận được nhiệt khí tỏa ra từ Hoa Sắc Châu. Đột nhiên tiên khí của Ưu Linh dần dần biến mất, sức định thần không còn nhiều, Ưu Linh lúc tỉnh lúc mê. Cũng trong giây phút hỗn loạn ấy Ưu Linh bỗng nhìn thấy những bông hoa Sắc Châu đỏ thẫm, nhụy xanh mọc lên từ các trụ thạch. Ưu Linh phóng mình như tên bay xuống đáy đầm Nam Du

Thiên Long biết rằng có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với Ưu Linh, vì trước đây khi đi bên cạnh Ưu Linh, Thiên Long luôn có cảm giác rất bình an, gần gũi, nay cảm giác đó không còn nữa thay vào đó là có cái gì đó rất ma mị đáng sợ. Nhanh như vυ"t Thiên Long đuổi theo Ưu Linh.

Ưu Linh phóng đi càng ngày càng nhanh, nàng có thể cảm nhận được lòng tham muốn cực lớn trong lòng nhưng không sao ngăn lại được, nàng hiểu rằng ma lực của loài hoa Sắc Châu đang phát huy sức mạnh. Ai đi tìm hoa cũng có ham muốn trong lòng. Có thể nhìn thấy hoa thôi, thì cũng đủ để những tham lam ấy nổi lên điều khiển tâm trí của người muốn tìm thấy. Đó cũng chính là lý do càng định thần, giữ vững tâm thì hoa càng nhạt nhòa, lúc ẩn lúc hiện. Ưu Linh hiểu điều ấy và trong phút giây quyết định nàng đã cho bản tâm mình đi theo lòng tham tột cùng kia.

Thiên Long vận nội nguyên bay theo Ưu Linh, khi đến gần các trụ thạch, Thiên Long thấy một vùng đỏ rực, với những gai nhọn đâm lên như một rừng gươm. Càng tới gần, Thiên Long càng thấy tâm trí bị chao đảo, dưới sức ảnh hưởng từ ma lực của Sắc Châu. Thiên Long thấy Ưu Linh bay vun vυ"t về trụ thạch mà không có dấu hiệu dừng lại hết sức lo lắng, biết rằng Ưu Linh đã xảy ra chuyện. Dù đã vận dụng hết thần lực vẫn không thể nào đuổi kịp Ưu Linh.

Nhưng với riêng Ưu Linh vì xâm nhập được vào từ trường du͙© vọиɠ của Sắc Châu, dưới con mắt của mình Ưu Linh chỉ thấy một vùng hoa Sắc Châu, mịn màng, đỏ thẫm, từng sợi nhụy màu xanh trong suốt phát ra ánh sáng, đang đung đưa trong làn nước. Ưu Linh nào biết những sợi nhụy ấy không hề mềm mại, nó cứng thép, nhọn hoắc đang chực chờ lấy đi tính mạng của người hái hoa.

Ưu Linh bay đến đưa tay nắm lấy một bông hoa Sắc Châu để vào túi gấm, ngay lập tức nhụy hoa đâm vào ngực của Ưu Linh. Bị một vết thương quá nặng và bất ngờ, Ưu Linh bậc mạnh ra xa, Thiên Long vừa kịp bay đến đỡ lấy Ưu Linh trên tay. Cả Đầm Nam Du như bị chấn động mạnh, nước nổi sóng, không gian bắt đầu dao động. Từng loài thủy quái như tỉnh giấc, tìm kiếm con mồi.

Thiên Long vừa bế Ưu Linh trên tay vừa đánh trả các loài thủy quái. Với Bích Huyền Kiếm, Thiên Long dùng hết sức mình bảo vệ Ưu Linh. Ưu Linh lúc này cũng vừa chợt tỉnh lại, mặc dù còn mê man nhưng nàng vẫn còn nhớ mọi chuyện đã xảy ra. Ưu Linh vận hết khí nội nguyên đẩy lùi các loài thủy quái. Thiên Long thấy một thạch động gần đó, vội đưa Ưu Linh vào thạch động. Ưu Linh gỡ Trâm Ngọc Ưu Linh tạo kết giới bảo vệ xung quanh thạch động. Vừa lúc đó, Ưu Linh cũng ngã xuống.

"Ưu Linh, em thế nào rồi, hãy để anh xem." Thiên Long nói.

"Thiên Long, không còn kịp nữa." Ưu Linh vừa nói, thì nước mắt cũng vừa rơi. Ánh mắt của Ưu Linh, long lanh đầy bất lực.

Bỗng nhiên, Ưu Linh nhìn Thiên Long đầy sắc lẹm, không chút lưu tình, Ưu Linh tung một chưởng về phía Thiên Long. Do không đề phòng Thiên Long trúng chưởng của Ưu Linh, thần bị đánh văng ra xa, bất tỉnh, ngã trên nền thạch động.

Ưu Linh tiến đến gần Thiên Long, đỡ Thiên Long ngồi dậy trên một phiến đá, sau đó Ưu Linh điểm di huyệt khiến cho Thiên Long bất động, không thể thi triển được nội nguyên.

Về phía mình, Ưu Linh tự trói tay mình bằng dây ngọc, dùng dây ngọc bị hai mắt của mình lại. Thiên Long trong giây phút liền hồi tỉnh, nhìn thấy Ưu Linh, Thiên Long nói trong khẩn trương:

"Hãy nói cho anh biết, anh phải làm gì đây để có thể giúp em. Ưu Linh hãy nói cho anh biết."

"Ma lực của hoa Sắc Châu đã chảy vào người của em, vài canh giờ nữa đây, em sẽ trở thành một con người khác, đầy du͙© vọиɠ, và ham muốn thể xác. Và để cứu lấy chính mình, em sẽ tìm mọi cách thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân. Người hợp nhất với em cũng sẽ bị độc của hoa. Cả hai sẽ rơi vào ma đạo, trở thành loài Cô Quỷ ngàn năm canh giữ Đầm Nam Du này. Cả ngàn năm sống trong sự bức bách, trụy lạc, thống khổ. Nếu không tìm được người phối ngẫu với mình, em sẽ bị thống khổ này dày vò cho đến khi tiên thể bị tự mình hủy hoại, thần thức cũng sẽ tiêu tán.

Em không muốn làm hại đến anh, càng không bao giờ muốn mình sẽ trở thành loài Cô Quỷ vì không kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình. Dù có chết đi, em cũng mong mình trở thành một ngọn gió mát thổi trên núi Giao Linh, trở thành một tiểu hoa vô danh bên suối An Lạc. Đừng để em sống một cuộc sống trụy lạc tại Đầm Nam Du này." Ưu Linh nói trong tuyệt vọng.

Từng lời Ưu Linh tỉnh táo, uất nghẹn, Thiên Long nghe mà đau nhói trong tim.

"Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Nhất định anh sẽ cứu được em." Thiên Long nói.

"Thiên Long, hãy nghe em nói, em không còn đủ tỉnh táo nữa rồi. Mọi lời nói của em tiếp theo đây, anh đừng nghe, mọi hành động của em, anh đừng nhìn, anh hãy cố gắng chịu đựng. Anh đừng lên tiếng, anh đừng gọi em. Không lâu đâu khi thần thức em tiêu tán, mọi việc sẽ trở lại bình thường." Ưu Linh nói trong đứt quãng.

"Anh không thể nhìn em tan biến đi như vậy, Ưu Linh." Thiên Long nói.

Ưu Linh lúc này không còn nghe được những lời của Thiên Long nữa, Ưu Linh quằn quại trong đau đớn, vết thương trên ngực sâu hoắm, bầm tím, rỉ ra màu xanh do độc của hoa Sắc Châu, từng đợt ưu linh ngọc chảy ra không dừng lại được.

Vì ma lực của hoa Sắc Châu quá mạnh mặc dù đã kiềm chế mình rất nhiều nhưng Ưu Linh vẫn luôn nghĩ về Thiên Long, nghĩ đến việc được hợp nhất với Thiên Long. Do Ưu Linh có thiên tính quá mạnh, nên mỗi khi ý nghĩ ấy khởi lên, nàng lại tìm mọi cách quên đi. Ưu Linh vì sự bức bách thể xác, liên tục dùng thân mình đập vào những trụ thạch, hai tay bị trói chặt, mắt không thể nhìn thấy, từng đợt ngọc ưu linh tuôn rơi, Ưu Linh vô cùng thống khổ khi bị dày vò cả thân và tâm.