Chương 3: Vẫn là học sinh của hắn hiểu chuyện

Hướng Hải Đường mở nắp ly mì, gắp ăn một miếng, quan sát Dư Nhu từ trên xuống dưới: “Cô không phải bị sốt chứ, giáo viên Hà ôn nhu đâu?”

Dư Nhu đem lời cổ vũ của Hà Thương thuật lại cho bạn cùng bàn, Hướng Hải Đường lắc đầu: “Đồ ngốc, là thấy cô quá đáng thương, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn thể hiện vẻ mỏng manh này, tôi là con gái cũng không nhịn được dịu dàng với cô một chút.”

Dư Nhu nhìn Hướng Hải Đường một cái: “Không phải!”

Hướng Hải Đường cầm nắp mì mở lớn hơn: “Không tin thì thôi, nhanh, chị thưởng cho cưng ăn một miếng.”

Dư Nhu ăn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai. Hướng Hải Đường đáy lòng cảm thán, có người đối với vẻ đẹp của mình hoàn toàn không có khái niệm, cô ngồi cùng bàn với người xinh đẹp như vậy, nét đẹp như hoa phù dung. Mái tóc đen nhánh dùng kẹp cài lên tự nhiên, như là tiểu tiên nữ không rành thế sự vô tình đi lạc đến nhân gian. Trong lớp có mấy bạn nam hỏi cô chuyện tình cảm của Dư Nhu, Hướng Hải Đường có khả năng trả lời họ sao? Một đám mống heo thối cũng muốn nhúng chàm bông hoa trắng nhỏ của cô.

Chuông học vào lớp vang lên.

Hướng Hải Đường bỏ ly mì, lau miệng. Giáo viên Vật lý rất nghiêm khắc, lá gan cô có lớn cũng không dám chọc.

Dư Nhu bởi vì lời cổ vũ của Hà Thương, trong tâm tràn đầy sự tự tin, nghiêm chỉnh đặt tay lên bàn học, hết sức tập trung. Hiệu suất tiếp thu kiến thức có thể thấy được ngày một nâng cao.

Trong lớp Vật lý, xảy ra một khúc nhạc đệm, lớp trưởng Triệu Thuần bị gọi đứng lên trả lời một câu hỏi thuộc dạng không quá khó. Chẳng biết tại sao, hắn lại như bị ấn nút tạm ngừng, không thể mở miệng nói khoảng một phút, đến lúc hắn chuẩn bị trả lời thì bị giáo viên vật lý xua tay cho ngồi xuống. Giáo viên Vật lý cũng tức giận, hời hợt nói một câu: “Trước đây khi chúng tôi đi học, lớp trưởng luôn là người đạt được thành tích học tập tốt nhất.”

Vừa nói ra lời này, nét mặt Triệu Thuần tối tăm, những người khác cũng có suy nghĩ riêng, Dư Nhu thầm than, một lời chí mạng, nói thẳng ra là cảm thấy hắn không xứng làm lớp trưởng. Bình thường mọi ngày, lớp trưởng luôn cười hì hì, kỳ thực vẫn luôn để ý đến thành tích của mình. Khách quan mà nói, giáo viên Hà thực sự đã ất ôn nhu.

Nếu đã quyết tâm muốn nâng điểm môn Toán, buổi chiều sau khi Dư Nhu tan học đã đến tiệm sách mua hai cuốn phụ đạo Toán, khi kết thúc tiết tự học liền cầm một quyển bỏ vào cặp đi về nhà.

Buổi tối lúc chín giờ rưỡi, cuộc sống của những người sống về đêm bắt đầu, thậm chí còn chưa bắt đầu, cô đi chậm rãi quan sát khung cảnh xung quanh, tiếng nhạc của các khu thương mại, ánh đèn từ các cửa tiệm bắt đầu hoạt động, Dư Nhu thả chậm cước bộ đi trên đường, tránh sự va chạm của những người đi đường.