Chương 1: Lần đầu gặp (1)

- Nghi tỷ, tỷ có biết tâm pháp tuyệt học võ lâm chí tôn là gì không?

Tiểu mập mạp 1m65 Văn Tại Đạo vừa nói vừa liếm kem hỏi Tiêu Nghi Khiết 1m66 ngồi cùng bàn.

- Gì vậy?

Tiêu Nghi Khiết một bên lướt bát quái trên Weibo, một bên thất thần hỏi.

- Là thứ hai ta đều bỏ sót.

Văn Tại Đạo kích động trả lời. "Ừm." Tiêu Nghi Khiết vẫn không nhúc nhích, duy trì tư thế lướt di động.

- Tỷ nhìn phía sau tỷ.

Văn Tại Đạo đột nhiên thì thầm vào tai Tiêu Nghi Khiết.

"Hả?" Tiêu Nghi Khiết buông di động, hai tròng mắt xoay chuyển, cùng Văn Tại Đạo ngồi cùng bàn bất động thanh sắc mà xoay người. Phía sau hai người họ, một cô gái cột tóc đuôi ngựa, trán để trần, đeo kính gọng mỏng đang ở giữa một lớp học hỗn loạn, lúi húi múa bút thành văn.

Cô ấy đang làm bài kiểm tra toán. Tiêu Nghi Khiết và Văn Tại Đạo đồng thời nín thở. Lúc này đúng là buổi học tự học buổi tối cuối cùng của học sinh ở trường, tất cả giáo viên đều đi họp, phòng học không có người trông coi đã loạn thất điên bát đảo.

Đây là lớp 9 năm cuối cao tam, chỉ là lớp bình thường ở trường trung học số 3, toàn học sinh kém hợp lại, ý thức học tập tồi tệ. Lão hổ không lên núi, khỉ con xưng đại vương. Bên này bạn học ríu ra ríu rít tán gẫu, bên kia phòng học thì trêu nhau ngươi đuổi ta bắt, ngồi cuối lại có nhóm đánh Pocker, góc cửa sổ đặt một loạt son môi để thử màu, tiếng chửi thề hỗn loạn khi chơi game. Cả lớp học loạn hơn cả cái chợ.

Chỉ có cô gái ngồi sau Tiêu Nghi Khiết và Văn Tại Đạo, một người một bàn, ở hàng cuối cùng, an an tĩnh tĩnh, trầm mặc không ngẩng đầu lên. Hai phút trôi qua, bá bá bá, một bài toán khó đã được giải một cách hoàn hảo.

- Đỉnh, quá trâu bò rồi.

Tiêu Nghi Khiết nuốt nước bọt thán phục. Bùm! Bất ngờ, giữa cuộc náo loạn của các bạn học ở hàng ghế đầu, một chiếc túi đựng bút không may bay qua và vô tình làm cô gái buộc tóc đuôi ngựa bị thương, đang ngồi bất động thả lỏng người. Lực tác động của hộp bút chì bay qua khiến đầu và toàn bộ cơ thể của cô nghiêng về bên phải. Tuy nhiên, tay phải cầm bút mực dầu của cô vẫn viết những nét chữ ngay ngắn mượt mà. Hộp bút chì nhanh chóng rơi xuống đất, tư thế của cô gái cũng được điều chỉnh lại, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào sách bài tập, không hề bị lệch, xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

- Quả thật là thứ hai ta hai bỏ sót…

Tiêu Nghi Khiết cùng Văn Tại Đạo đồng thời xem ngây người. Cô gái đứng sau họ, người nắm được bí mật tuyệt đỉnh của tuyệt kỹ võ công, tên là Lý An Du, vừa mới chuyển đến lớp chín cao tam vào tháng trước. Cô tư thế thẳng lưng, mắt không chớp mà làm sách bài tập thẳng đến khi chuông tan học vang.

Tan học, Lý An Du không có giống như bạn cùng lớp hoan hô nhảy nhót, đầy mặt hưng phấn, mà là trước sau như một gương mặt lãnh đạm, dứt khoát lưu loát mà thu thập tốt đồ đạc, vác lên vai cặp sách nặng giống như mai rùa đen, eo lưng hơi cong, bước nhanh đi ra phòng học. Mãi đến khi ra khỏi cổng trường, cô mới nhanh chóng lấy chiếc điện thoại nắp gập trong túi ra gọi cho mẹ.

- Con còn có hai mươi phút là đến KTV.

Cô nói ngắn gọn, chính xác.

- An Du đến nhớ mua quà tặng cho dì Hiểu Mai, hôm nay là sinh nhật dì. Ăn nói ngọt chút biết chưa. Năm đó khi mẹ mang thai con, vẫn là dì luôn bận trước bận sau chiếu cố con đấy…

- Được rồi.

Không đợi mẹ nói xong, Lý An Du đã cúp điện thoại.

Phụ nữ hơn 40 tuổi, Lý An Du cũng không biết tặng nàng cái gì cho tốt. Nhớ đến con gái của Cố Hiểu Mai ở Nhất Trung, thành tích luôn là đội sổ, liền chọn một quyển mô phỏng đề vật lý tính làm quà tặng. Haizz? Liệu món quà này có làm hỏng tâm trạng của dì Cố không? Xuất phát từ lo lắng, sau khi mua đề kiểm tra, Lý An Du đã nhờ nhân viên cửa hàng văn phòng phẩm gói đề thi trong giấy bọc quà. Như vậy dì Cố không biết cô đã tặng gì, liền sẽ không mất hứng. Làm xong tất cả, cô bước nhanh về hướng KTV.

- Này, Gia Lạc.

Ở cửa phòng học lớp 9 cao tam, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn và đôi môi đỏ mọng vừa thay chiếc áo ống rộng đến rốn và quần sooc denim từ nhà vệ sinh nữ, và chộp lấy một cậu nam sinh mập mạp bước ra khỏi cửa lớp.

- Vương Trí Nhất đâu? Chiều nay cậu ta lại không tới trường học.

Tần Gia Lạc mập mạp cao 185 cm lôi kéo cằm đôi quay mặt lại, cười nhìn tiểu mỹ nhân tay chân gầy gò.

- Hắn chiều nay có khách, lúc này đang ở KTV cùng bọn họ hát hò.

- Có khách?

Nữ sinh xinh đẹp nhíu mày khó hiểu.

- Hắn đổi nghề làm vịt?

- Không phải.

Tần Gia Lạc cười, trên mặt thịt nổi lên từng nếp gấp đầy mỡ.

- Bạn anh Duẫn kéo hắn đi.

- Kia hắn đêm nay không cùng chúng ta cùng nhau đánh bida?

Người đẹp nhỏ nhắn bĩu môi, sắc mặt rất là khó coi.

- Hẳn là không được đi…

Rì rì... Điện thoại trong chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn của tiểu mỹ nhân đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem thử.

- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a.