Chương 65: Kí ức [thượng]

Bạch Tiểu Hổ cứ tưởng mình sẽ chết, hoặc là bị nhốt trong kho hàng hẻo lánh nào đấy. Khi cậu tỉnh lại vậy mà phát hiện mình nằm trên chiếc ghế sô pha mềm mại, thân đang ở trong một căn phòng trang trí ấm áp.

Bạch Tiểu Hổ đứng dậy, hai chân chạm vào tấm thảm đặc biệt dày, giày đã bị cởi ra. Cậu sờ sờ túi áo, điện thoại di động không có, liền trực tiếp đi về hướng cửa, không hề bất ngờ gì khi cửa cũng bị khóa kín. Cậu lại đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa màu đay ra, mảnh cây rừng xanh ngắt va vào mắt, kéo dài không dứt, sương trắng khắp nơi, phảng phất như hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Đây là nơi nào...

Ngô Tùng đến cùng có mục đích gì, tuyệt đối không thể là vì nhìn cậu không vừa mắt...

Hoàn cảnh xa lạ, không biết tình huống, trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra mê man cùng bất an. Cậu tự nói với mình phải tỉnh táo, cậu đột nhiên mất tích, Dương Nại nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm cậu.

Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh background vui vẻ. Bạch Tiểu Hổ bị âm thanh thình lình xuất hiện làm sợ hết hồn, xoay người liền thấy chiếc TV LCD trên vách tường chiếu một cái bánh gato lớn, trên bánh dùng kem bơ vẽ hai bé trai cùng nắm tay nhau, giọng nữ vui tươi nhẹ nhàng vang lên:

"Đến, cùng hát theo cô nào. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ..."

Màn hình chuyển một cái, trong khung hình hai bé trai đoan đoan chính chính mà ngồi trước bánh gato, trên đầu còn đội mũ sinh nhật.

Bạch Tiểu Hổ hết hồn với bé trai ngồi bên phải trong ti vi, không xác định trừng mắt nhìn, đứa bé trai này là ai? Sao lại giống cậu hồi nhỏ y đúc thế này.

Bạch Tiểu Hổ theo bản năng phủ định cậu chính là bé trai trong video này, bởi vì cậu nhớ được bản thân chưa từng cùng người bạn học nào chúc mừng sinh nhật.

Video đang tiếp tục, khi các bạn nhỏ xung quanh hát xong bài chúc mừng sinh nhật, cùng hô lên "Chúc Miểu Miểu cùng Tiểu Hổ sinh nhật vui vẻ.", hai bé trai liếc mắt nhìn nhau, hai tay chắp lại long trọng để trước ngực, từng người ước xong liền động thời thổi nến trên chiếc bánh gato.

Tiếng "Tiểu Hổ" kia làm Bạch Tiểu Hổ rơi vào hỗn loạn, vậy mà đúng là cậu, nhưng tại sao cậu một chút cũng không nhớ rõ, cái video này rốt cuộc là có chuyện gì?

Còn có bé trai còn lại, Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhóc, cặp con ngươi màu nâu nhạt phảng phất như lưu ly, lúc đối diện với bé trai bên cạnh, mi mắt thật dài chớp chớp như cánh bướm, lộ ra chút vui mừng cùng ngượng ngùng.

Cơn đau như kim châm ập thẳng vào đại não Bạch Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm bé trai đó, con ngươi kịch liệt thu nhỏ lại:

"Miểu Miểu, Tiểu Hổ, các con có nguyện vọng gì?"

Bé trai tên "Miểu Miểu" mím môi nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ trong video: "Tiểu Hổ, cậu nói trước đi?"

Bạch Tiểu Hổ trong video nhếch môi nở nụ cười, gò má trái lộ ra lúm đồng tiền: "Không được nha, nói nguyện vọng ra sẽ hết linh nghiệm."

Miểu Miểu hết sức chăm chú gật đầu, ngửa đầu trịnh trọng nói với cô giáo đang quay phim: "Cô Tâm Tâm, không thể nói nguyện vọng được nha."

Màn ảnh lay động, nương theo tiếng cười của cô Tâm Tâm: "Ha ha ha, được được được, chúng ta không nói. Đến, Miểu Miểu không phải con nói chuẩn bị quà cho Tiểu Hổ sao?"

Gò má Miểu Miểu ửng lên tầng hồng nhạt, cậu nhóc lấy ra một hộp quà trong hộc bàn, hai tay giơ lên đưa tới trước mặt Bạch Tiểu Hổ: "Tiểu Hổ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, đây là quà mình tặng cậu."

Bạch Tiểu Hổ vui mừng tiếp nhận: "Tớ cũng chuẩn bị quà cho cậu!"

Nói xong cậu liền lấy từ hộc bàn ra một món quà, cô Tâm Tâm cười nói: "Ai nha, Miểu Miểu cùng Tiểu Hổ thật không hổ là bạn tốt nhất nha, cái này gọi là tâm hữu linh tê, nhớ kĩ thành ngữ này chưa?"

"Con biết con biết!", có vài bạn nhỏ hưng phấn kêu lên: "Con biết tâm hữu linh tê, mama nói, hai người yêu nhau sẽ có tâm hữu linh tê."

Miểu Miểu nghe xong, đôi mắt màu nâu nhạt như được ánh sáng chân lý chiếu qua, lóe ra ánh sáng mừng rỡ.

"Tiểu Hổ, cậu thích tớ sao?"

"Thích nha, tớ thích Miểu Miểu nhất."

Cô Tâm Tâm vui khôn tả, màn ảnh một trận rung lắc: "Giữa bạn bè với nhau cũng có thể dùng tâm hữu linh tê, yêu nhau là nói một chàng trai cùng một cô gái nha, Miểu Miểu và Tiểu Hổ là bạn tốt. Đến đến, bắt đầu mở quà, cô Tâm Tâm cực kì tò mò quà bên trong nha, mọi người có tò mò không?"

"Tò mò!"

"Mau mở ra nha!"

Bạch Tiểu Hổ không thể chờ được mở ra trước, lấy ra một con hổ bông gương mặt tươi cười xán lạn.

"Oa, là con hổ!", Bạch Tiểu Hổ cười híp hết cả mắt: "Miểu Miểu, tớ thích con hổ này lắm."

Miểu Miểu ngại ngùng cúi đầu: "Bởi vì cậu là Tiểu Hổ mà."

Video vẫn còn tiếp tục, ánh mắt Bạch Tiểu Hổ đã chuyển từ trên Miểu Miểu sang con hổ bông. Con hổ bông này không phải là con trong phòng ngủ của cậu sao...

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngón tay Bạch Tiểu Hổ ấn huyệt thái dương, trong biển sâu kí ức có gì đó rục rà rục rịch, phảng phất như núi lửa dưới đáy biển đang sôi trào.

Video bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp theo là hình ảnh ngắn quãng, hai bé trai đồng thời cầm dao cắt bánh gato, trên mặt là nụ cười vô ưu vô lo.

Cậu là ai, Bạch Tiểu Hổ lầm bầm hỏi, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, tay cậu không khống chế được run rẩy, dù nắm chặt nắm đấm cũng không cách nào ngừng lại.

"Một chút ấn tượng cũng không có sao?"

Thanh âm ôn hòa truyền đến từ phía sau, Bạch Tiểu Hổ đột nhiên xoay người, sợ hãi không thôi nhìn nơi phát ra âm thanh. Không biết từ lúc nào có một nam nhân khoảng hơn ba mươi ngồi trên ghế sô pha, mặc bộ tây trang đen, kính viền vàng, hai mắt mỉm cười, ôn hòa nhìn Bạch Tiểu Hổ.

"Chú là ai?", Bạch Tiểu Hổ cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân, mặc dù khí chất đối phương một thân vô hại, xem ra khá bình dị gần gũi nho nhã.

"Quên tự giới thiệu,", nam nhân đứng dậy, dáng người dong dỏng cao cách bàn trà hơi nghiêng về phía trước, "Tôi là Hồ Kỳ, là bác sĩ tâm lý trước đây của cậu."

"Chú Hồ..." Bạch Tiểu Hổ thốt lên theo bản năng, tiếp theo trên mặt lộ ra biểu hiện kinh ngạc, phảng phất như không biết sao mình lại đột nhiên thốt ra xưng hô như vậy.

Hồ Kỳ mỉm cười cổ vũ: "Tiểu Hổ, chúng ta trước ngồi xuống một chút, được không?"

Con ngươi đối phương tràn ngập ôn hòa nhìn Bạch Tiểu Hổ, hai mắt sâu thẳm như có vòng xoáy hút linh hồn người. Bạch Tiểu Hổ liền theo lời của chú ngồi xuống ghế salon.

"Con...Con có phải đã quên gì không....", vẻ mặt Bạch Tiểu hổ hốt hoảng nói.

Âm thanh Hồi Kỳ vừa như truyền tới từ nơi rất xa, vừa như vang lên ngay trong đầu cậu, âm thanh khác nào bản nhạc nhẹ an ủi lòng người, mềm mại mà trầm lắng.

"Tiểu Hổ, con lớn rồi, là thời điểm nhớ lại tất cả..."

"Con phải nhớ gì ạ...", tròng mắt Bạch Tiểu Hổ hơi mất tiêu cự, "Chú Hồ, đầu con đau quá..."

"Khi con nhớ ra tất cả thì sẽ không còn đau nữa. Con đã đáp ứng với chú, chờ con đủ mạnh mẽ, con sẽ không lại trốn tránh nữa."

"Vâng, con sẽ không nhát gan giống trước đây nữa..."

"Con ngoan, theo giọng của chú. Còn nhớ không? Con cùng Miểu Miểu trải qua sinh nhật với nhau, đó là một ngày ánh mặt trời sung túc, ngày thứ hai trời vẫn tốt như thế, con đáp ứng Miểu Miểu hôm nay sẽ đến nhà Miểu Miểu chơi. Các con cùng nắm tay, lên xe nhà Miểu Miểu..."

Tác giả có lời muốn nói:

Không được, vẫn không có mã ra, thẻ văn đến muốn chết _(:3"<)_