Chương 51: Sói xám lớn.

"Trần Bồi sao thế?", Bạch Tiểu Hổ sợ đến biến sắc: "Sao tự nhiên lại ngất đi?"

"Bị hạ thuốc." Phó Minh Cách đưa tay đến động mạch chỗ cổ Trần Bồi, nơi đó nhảy lên rất nhanh.

Nghe được hai chữ "hạ thuốc", lại nhìn dáng vẻ Trần Bồi mồ hôi túa ra đầy trán, sắc mặt Bạch Tiểu Hổ nhất thời tái xanh, còn gì mà không biết nữa.

Lúc nãy Trần Bồi mềm chân ngã xuống trượt qua gò má và cổ Phó Minh Cách một cái, môi đỏ tươi hơi mở, phả ra dòng khí nóng hổi, nương theo hơi thở là tiếng ngâm nhẹ làm cả người Phó Minh Cách cứng một thoáng, chửi nhỏ một tiếng, đổi tư thế muốn vác người lên vai, Bạch Tiểu Hổ vội vàng ngăn cản: "Chờ đã, bây giờ cậu ấy đã ngất mà cậu còn làm vậy sẽ khiến cậu ấy bị ói đó."

Phó Minh Cách không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, Bạch Tiểu Hổ giúp đỡ Trần Bồi ghé lên lưng hắn. Ba người nhanh chóng chạy ra ngoài bắt xe , một chiến Bentley đen đúng lúc dừng trước mắt bọn họ, cửa xe bên phải hạ xuống, lộ ra khuôn mặt âm trầm của Hầu Phi.

Phó Minh Cách như gặp quỷ mà nhỏ giọng: "Chời mẹ!"

Hầu Phi nhìn thẳng không thèm để ý đến hắn, nhìn gò má Trần Bồi đặt trên vai Phó Minh Cách đỏ ửng không tự nhiên. Lông mày gã nhíu lại, mở cửa xuống xe, bộ suit ba món màu đen cao cấp làm gã thân cao chân dài khí chất trầm ổn hẳn, phảng phất như mới thoát thân ra từ bữa tiệc rượu xa hoa nào đó.

Phó Minh Cách còn đang run lên trong lòng, cảm giác được Hầu Phi ôm Trần Bồi trên lưng hắn đi, hắn đưa tay chặn lại: "Mày làm gì đó?"

Hầu Phi: "Đưa cậu ấy đi bệnh viện."

Linh quang Bạch Tiểu Hổ lóe lên, nghĩ đến hồi trước Trần Bồi nói lúc cậu ta đau đến suýt ngất cũng là Hầu Phi đưa đến phòng y tế, liền hỏi: "Trần Bồi để cậu đưa sao?"

"Ừm." Hầu Phi gật đầu, nhét Trần Bồi đang mềm nhũn vào ghế sau. Phó Minh Cách do dự, vẫn theo sau mở cửa ghế phụ kế bên tài xế, nói với Bạch Tiểu Hổ: "Không thì hai cậu về trước đi?"

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ không yên Trần Bồi, vừa nãy thừa dịp vắng người đã bắt được một chiếc xe, nói: "Tụi tôi ngồi taxi theo sau là được."

Đoàn người lái xe đến bệnh viện, Bạch Tiểu Hổ chậm hơn họ một bước, nhắn tin hỏi Phó Minh Cách thông tin của phòng khám tư nhân đó. Bác sĩ bên trong đã tiêm thuốc ổn định rồi, Phó Minh Cách đang ngồi trên ghế ngoài cửa phòng.

"Sao rồi?", Bạch Tiểu Hổ thở hồng hộc hỏi, Trình Thiên Châu phía sau vỗ vỗ lưng cậu giúp cậu thuận khí.

Phó Minh Cách vỗ cái ghế bên người, nói: "Không biết, ngồi trước đi. Ài, cuộc sống về đêm tốt đẹp cứ vậy mà bị lãng phí."

Bạch Tiểu Hổ nghe lời ngồi xuống, hỏi: "Hầu Phi đâu?"

Phó Minh Cách hướng về phía cánh cửa đối diện chép miệng: "Đợi bên trong đó."

Nói rồi ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra dáng dấp hưng phấn hóng bát quái: "Lần đầu tiên tôi thấy nó có bạn học đó, cậu nhìn nó như thế, rõ ràng là vừa từ trong tiệc rượu chạy tới."

Vừa dứt lời, Hầu Phi bước ra cùng với bác sĩ, ánh mắt Hầu Phi lạnh lùng phóng tới chỗ Phó Minh Cách, Phó Minh Cách rung đùi đắc ý vẻ mặt một bộ "ngươi có thể làm gì được ta nha".

Hầu Phi không thèm phản ứng lại hắn nữa, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Hổ, nói: "Đêm nay cảm ơn cậu, bằng không chờ tới khi tôi chạy tới có khả năng đã không kịp."

Bạch Tiểu Hổ đứng lên, khá quan tâm đến tình huống của Trần Bồi: "Cậu ấy tỉnh chưa?"

Hầu Phi gật đầu, nghiêng người ra hiệu bọn họ vào.

Sắc mặt Trần Bồi tái nhợt dựa trên giường bệnh, trên người còn mặc áo phục vụ màu trắng của quán bar, áo ngoài màu đen đã bị cởi ra rồi.

Cậu ta lộ ra nụ cười suy yếu, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn Bạch Tiểu Hổ, âm thanh có chút cay đắng: "Vừa nãy...cảm ơn cậu, cậu lại cứu tôi một lần nữa..."

Kỳ thực vào lúc này Bạch Tiểu Hổ có chút tức giận, cậu nhịn một chút, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa hỏi: "Quán bar loạn như vậy, sao cậu lại muốn làm công trong đó?"

Mi mắt Trần Bồi hạ thấp, lông mi dính chung với nhau càng lộ ra vẻ đen nhánh dày dặn. Cậu ta cúi đầu, trề miệng một cái, nhưng không phát ra âm thanh nào.

"Là lúc trước tôi giới thiệu." Hầu Phi đứng một bên bên giường bệnh bỗng nhiên lên tiếng, "Nể tình tôi, quản lý sẽ hỗ trợ để ý một chút, chỉ là không nghĩ tới đυ.ng phải hai người kia."

Bạch Tiểu Hổ còn muốn nói như vậy cũng không thể đến quán bar, thế nhưng nghĩ đến mình còn không biết tình huống nhà Trần Bồi, cũng không có lập trường trách cứ cậu ta, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Vậy nhưng Phó Minh Cách thì không do dự nhiều thế, trái lại còn thích chọt vào gai ngược của Hầu Phi. Hắn xì cười một tiếng, cười toe ngả ngớn ngồi gác cả hai chân lên ghế salon, cười nói: "Bleushark cái gì cũng có, nhiều nhất chính là quản lí không trêu chọc nổi người khác. Mày giới thiệu cậu ta đến chỗ đó làm công, cũng thật là không có lòng tốt, sẽ không chờ tới lúc này để làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ."

Hầu Phi cau mày, ngay lúc đó gã đúng là không nghĩ nhiều, vừa vặn trước đó một ngày ông chủ của Blueshark nói có phục vụ nghỉ việc nên đang thiếu người, yêu cầu còn rất cao, phải thông thạo tiếng Anh, còn phải hiểu rượu, vừa vặn Trần Bồi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, vậy nên thuận miệng nói ra.

"Là tôi tự yêu cầu.", trước khi Hầu Phi kịp lên tiếng, Trần Bồi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Minh Cách, "Chỉ có buổi tối tôi mới có thời gian, tiền lương của quán bar tương đối cao, nếu không ai giới thiệu, ở tuổi này của tôi cũng không tìm được công việc giống vậy. Đêm nay cảm ơn cậu, nhưng vừa nãy cậu đã hiểu lầm Hầu Phi rồi."

Phó Minh Cách bĩu môi, nói: "Tôi khuyên cậu mau xin nghỉ, Thái Bằng Nghị với Lâm Bân không giống sẽ dừng tay lại đâu."

Tay đang thả trên chăn của Trần Bồi nắm chặt lại, cậu ta lại cúi đầu lần nữa. Bạch Tiểu Hổ sợ cậu ta còn muốn làm việc tại nơi ngư long hỗn tạp như vậy, đề nghị: "Làm gia sư đi? Cậu thấy gia sư thế nào? Thành tích của cậu tốt như vậy khẳng định không thành vấn đề."

Trên thực tế Trần Bồi cũng đã có ba nhà nhận làm gia sư, thế nhưng căn bản không đủ. Cậu ta không ý kiến gì với đề nghị của Bạch Tiểu Hổ, ngẩng mặt lên cười nói với Bạch Tiểu Hổ: "Ừm, tôi biết rồi."

Bạch Tiểu Hổ cho rằng cậu ta nghe vào rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trần Bồi tiếp tục nói: "Tôi đã không sao rồi, hiện tại hơi trễ, các cậu về trước đi."

Bạch Tiểu Hổ biết tiếp tục chờ ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì, xác định người đã không sao rồi sau đó cùng Trình Thiên Châu và Phó Minh Cách rời khỏi bệnh viện.

Sau khi đến tiểu khu, Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên than thở: "Hầu Phi nhìn thì là người bá đạo không nói lý, không nghĩ tới lại là người tốt như vậy."

Trình Thiên Châu không phản đối: "Đối với hắn cũng chỉ là chuyện tiện tay bán cái ân tình thôi."

Bạch Tiểu Hổ lộ ra vẻ mặt có chút xấu hổ bất an: "Lúc trước tôi còn hoài nghi nhân phẩm của cậu ấy, thế nhưng cậu ấy rõ ràng là một người rất tốt."

Trong mắt Trình Thiên Châu có chút xem thường, cứng rắn nói: "Nó mà là người tốt kiểu gì chứ, chỉ là một con sói xám lớn thôi."

"A?" nếu như là trước đây, Bạch Tiểu Hổ nghe được câu này hẳn sẽ nghĩ tới đây là lấy ví dụ thôi, thế nhưng kể từ sau khi biết thế giới này có sự tồn tại của thú nhân liền không cho rằng như vậy nữa. Cậu kinh ngạc lại khó tin hỏi: "Hầu Phi vậy mà cũng là thú tộc?"

Trình Thiên Châu: "Đúng đó, nó là một con sói Mông Cổ."

Bạch Tiểu Hổ trầm mặc, trên mặt có chút xoắn xuýt: "Chẳng lẽ không phải loài khỉ sao, cậu ấy họ Hầu mà?"

Trình Thiên Châu đen mặt: "Vậy tôi không phải nên họ Hoàng hay họ Vương hả?"

"Cũng giông giống ha..." Bạch Tiểu Hổ lúng túng cười, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi, "Lớp mình còn có ai là thú tộc không? Chỉ có cậu và Hầu Phi thôi sao?"

Trình Thiên Châu không do dự nhiều lắm, nói thẳng: "Lục Ngạn là Trăn Gấm..."

"Trăn?!" Bạch Tiểu Hổ đột nhiên nổi hết da gà trên người, cậu sợ nhất là trăn, nói đúng ra là loài bò sát nào không lông lành lạnh là cậu đều sợ. Nhớ tới Lục Ngạn đã từng nắm tay cậu, xúc cảm lạnh lẽo kia tự nhiên xông về trong trí óc, cậu mau chóng chà xát cánh tay.

"Cậu sợ trăn?" nhìn thấy phản ứng của Bạch Tiểu Hổ, tâm tình Trình Thiên Châu sảng khoái hẳn.

"Siêu sợ, trời ạ, vậy mà còn có cả trăn.", Bạch Tiểu Hổ cuống cuồng gật đầu, đồng thời rơi vào trong nôn nóng, "Tôi còn cách cậu ấy gần như vậy, trăn a, cậu ấy là trăn đó!!"

Khóe miệng Trình Thiên Châu càng cong cao hơn, anh ôm vai Bạch Tiểu Hổ, tiếng nói trong màn đêm bỗng thuần hậu trầm thấp hẳn: "Không sao, có tôi sau lưng cậu."

Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ sáng lên: "Đúng ha, mèo là thiên địch của rắn mà! Quá tốt rồi, như vậy tui liền hông sợ nữa, hơn nữa bình thường cậu ta cũng ở hình người thôi."

Vừa nói vậy, Bạch Tiểu Hổ nhất thời hết sợ. Trình Thiên Châu đang ôm tay cậu cũng không buông, mãi cho tới khi hai người về đến nhà mới tách ra.

Trong phòng bệnh tư nhân trang trí nhã nhặn, lúc này còn lại hai người. Hô hấp Trần Bồi rất nhẹ, âm thanh hơi khô sáp ách, càng đến vai càng có vẻ thon gầy.

"Tôi gây thêm phiền phức cho cậu rồi."

Trong yên tĩnh một tiếng này có vẻ rất trống trải, Hầu Phi trên ghế salon đối diện, một tay chống trán, ánh mắt nặng nề mà nhìn người trên giường bệnh.

Đây là một phiền phức, phiền phức mà chính gã tiếp nhận.

Trần Bồi liếʍ liếʍ môi trên, tuy rằng Hầu Phi đang ngồi, nhưng gã lại cho người khác cảm giác ngột ngạt của người cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống. Cậu ta khó khăn tìm từ: "Tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ không xuất hiện chuyện như đêm nay, quán bar bên kia, tôi sẽ tiếp tục làm..."

Hầu Phi không hề trả lời, trầm mặc như nước mà theo dõi cậu ta. Trần Bồi cúi đầu, cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo phiền chán của gã, cổ cúi đến càng thấp hơn.

Trong trầm mặc dày vò này, Hầu Phi đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh cậu ta, kéo cái chăn đơn bên tay Trần Bồi lên. Trần Bồi bị động tác đột nhiên xuất hiện của gã làm sợ hết hồn, theo bản năng muốn lui về sau, bị Hầu Phi nhàn nhạt liếc mắt đảo qua một cái, nhất thời lại ngồi im, ngoan ngoãn tùy ý Hầu Phi như đang xem một món hàng mà đánh giá tay của cậu ta.

"Cậu từng là học trò của sư phụ Argon?"

Danh hiệu từ rất lâu về trước này khiến cậu ta lộ ra tia hoảng hốt, Trần Bồi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Sao không chơi đàn nữa." Ngón trỏ và ngón cái của Hầu Phi nắm lấy ngón giữa tay phải Trần Bồi, vuốt nhẹ từ khớp xương bàn tay lên đến đầu ngón tay.

Ngón tay giữa bị vuốt nhẹ truyền đến cảm giác nhồn nhột, ngón tay cậu ta run rẩy, nhịn xuống ước muốn rút tay về, nói: "Vẫn đang chơi, tôi đang là gia sư học sinh tiểu học."

Hầu Phi: "Tôi đang nói luyện tập."

Trần Bồi hơi cắn vào thịt trong môi, sau đó bình tĩnh mà nói: "Tôi đem bán đàn dương cầm."

Hầu Phi không hỏi tại sao, rốt cuộc buông tay cậu ta ra. Trần Bồi mau chóng luồn tay vào trong chăn nắm thật chặt, dường như muốn xua đuổi xúc cảm còn lưu lại trên ngón tay.

Hầu Phi liếc mắt động tác của cậu, không phản ứng gì, ngược lại nói: "Quán bar đó không cần đến nữa, cậu đi đàn dương cầm trong quán rượu đi."

Trần Bồi hơi mở to mắt: "Quán rượu gì cơ?"

Hầu Phi: "Khách sạn nhà tôi, cậu nói quán rượu nào?"

Trần Bồi lập tức phản ứng lại là quán rượu sản nghiệp tại phòng ăn cao cấp của Hầu gia, liền gật đầu. Đối với sự giúp đỡ của Hầu Phi, cậu ta không biết nói gì. Trong lòng cảm kích, đồng thời sinh ra một loại bất an...

Tác giả có lời muốn nói:

Vốn cho rằng tối nay hơn mười giờ về đến nhà không đăng chương mới được, trên văn án có giấy nghỉ phép luôn, ai dè lại không có thẻ văn, vậy nên tui lại có chương mới đây _(:зゝ∠)_

------

Ngạc nhiên hong, bất ngờ hong, ʘᗜʘ

Đọc chiện zui nha mí bòa ;3