Chương 45: Dỗ dành hổ.

Bạch Tiểu Hổ bỏ ròng rã mất một tiếng mới sấy khô Trình Thiên Châu. Lông trước mặt đại lão hổ xõa tung, lộ ra lông tơ vẫn chưa hoàn toàn rụng đi. Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên dùng tay chạm chạm, hỏi: "Lông máu của cậu còn chưa rụng hết hả?"

Trình Thiên Châu có cảm giác như khí khái uy vũ hùng tráng của mình đang bị nghi ngờ, quay phắt đầu đi không cho Bạch Tiểu Hổ mò tới lông tơ dưới ngực anh.

"Tôi còn chưa trưởng thành.", anh hờn dỗi nói, "Hai năm nữa là tốt rồi, đợi sau khi tôi mười tám tuổi hình thể có thể to lớn hơn nhiều."

Trong giọng Bạch Tiểu Hổ vậy mà có chút đáng tiếc: "Chỉ còn hai năm nữa, haiz."

Trình Thiên Châu mất hứng hất đuôi, run run cổ đứng dậy nhảy lên chỗ ngủ, cùng Bạch Tiểu Hổ nằm xuống. Bạch Tiểu Hổ hậu tri hậu giác nhận ra mình nói vậy cứ như đang ghét bỏ người ta ấy, mau chóng leo lên quỳ sau lưng Trình Thiên Châu, vươn tay gãi sau gáy anh.

"Giận rồi?", Bạch Tiểu Hổ kề sát tai anh mà hỏi, Trình Thiên Châu vung cái đuôi phía sau vỗ xuống, vừa vặn đánh vào mông Bạch Tiểu Hổ. Trình Thiên Châu không dấu vết cừng đờ người, giả bộ như cái gì cũng không biết thu đuôi lại để lên chiếu trúc.

Bạch Tiểu Hổ bị vỗ trúng mông cũng cảm thấy là lạ, nhưng nhìn dáng vẻ Trình Thiên Châu cứ như không cẩn thận thôi, cậu cũng xem như không phát hiện dịch mông qua một chút, tiếp tục lấy tay vòng tới cằm Trình Thiên Châu nhẹ nhàng gãi, dùng giọng điệu như đang dỗ em bé nói: "Đừng nóng giận nha Đại lão hổ, tôi gọi cậu Đại lão hổ được hông nè?"

Nghe được một tiếng "Đại lão hổ" mềm nhũn, cả người Trình Thiên Châu đều tê dại, anh không xoay người cũng không ngoảnh đầu, chỉ là đuôi mò tới quấn lấy mắt cá chân Bạch Tiểu Hổ.

Mắt cá chân Bạch Tiểu Hổ được cái đuôi hổ mềm mại lông nhung ôm lấy, lực đạo của Trình Thiên Châu rất nhẹ, chóp đuôi xõa tung mà khô ráo vờn quanh chỗ da thịt bị lộ của cậu, Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ấm áp mềm mại.

Cậu không nhịn được dựa hẳn lên lưng Trình Thiên Châu, mặt mày loan loan ý cười nói: "Đại lão hổ~"

Âm cuối mềm mại nhẹ nhàng giương lên, Bạch Tiểu Hổ kêu hai tiếng, bỗng nhiên bị Trình Thiên Châu vươn người đặt dưới thân. Bạch Tiểu Hổ cũng không kinh hoảng, thuận thế ôm cổ anh, cười hì hì nói: "Nhà cậu cũng không có chăn, ôm cậu vừa vặn giữ ấm."

Rõ ràng không có ánh trăng chiếu vào, Trình Thiên Châu lại cảm thấy trong mắt Bạch Tiểu Hổ lấp lánh ánh trăng đêm nay.

"Nếu tôi mà ngủ, thể nào cậu cũng bị tôi đè chết.", âm thanh Trình Thiên Châu trầm thấp đến lộ ra tia khàn khàn, tròng mắt màu vàng kim như có tâm tình nặng trình trịch đang cuộn trào, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá giới hạn, lại bị chủ nhân cực lực khắc chế.

Bạch Tiểu Hổ xoay người lại, ấn vai Trình Thiên Châu để anh nằm xuống từ trên người mình, gối cổ lên cái chân trước tráng kiện, lại kéo một cái móng vuốt khác vòng qua eo mình, cả người cong gối co lại trong lòng anh, dựa lưng lên cái bụng ấm ấm lông mềm, cười nói: "Như vậy là được nha."

Tư thế dán vào như vậy, phía dưới Trình Thiên Châu vừa vặn chống lên cái mông nhiều thịt của Bạch Tiểu Hổ, anh hơi xích người dưới ra, khí lạnh liền theo khe hở câm nhập, Bạch Tiểu Hổ dính sát lên phía sau, lầm bầm: "Đại lão hổ, cậu tới gần chút đi, đừng để gió lọt vào."

Cậu bình thường mười giờ rưỡi đã ngủ, hiện tại đã mười một giờ, trong thanh âm đã mang theo buồn ngủ nồng đậm.

Hết thảy cứng nhắc và bứt rứt của Trình Thiên Châu đều tan biến trong thanh âm dựa dẫm này. Anh bao lấy Bạch Tiểu Hổ, chóp mũi vùi vào hõm vai Bạch Tiểu Hổ, cảm nhận hương sữa nhàn nhạt quen thuộc, là mùi sữa tắm của anh, mí mắt anh cũng nặng dần, ý thức trượt vào giấc mơ vui tươi.

Ngày hôm sau Bạch Tiểu Hổ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một cái móng vuốt lớn màu quất đặt trước mặt, chống tay muốn ngồi dậy lại bị Đại lão hổ phía sau một vuốt kéo về.

"Thiên Châu, tôi muốn nghe điện thoại.", Bạch Tiểu Hổ khó khăn xoay người, đẩy chân trước Trình Thiên Châu. Động vật họ mèo vốn mê ngủ nướng, Trình Thiên Châu làu bàu: "Đừng quản nó, chúng ta ngủ tiếp."

Bạch Tiểu Hổ đẩy cái đầu to đang chôn ở cổ mình ra, nói: "Không được, hẳn là mẹ tôi gọi tới."

Nghe được là điện thoại của mẹ vợ tương lai, Trình Thiên Châu rốt cục mở mắt ra, nằm úp sấp đứng hai chân trước lên hạ eo xuống duỗi người một cái, , đi theo sau Bạch Tiểu Hổ lấy điện thoại, hiển thị trên màn hình đúng là "Mẹ".

"Sao thế mẹ, con vừa dậy.", Bạch Tiểu Hổ vuốt mắt ngáp một cái.

Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh kích động: "Tiểu Hổ, con mau mau lại đây, Mai Mai bắt đầu rồi."

Buồn ngủ của Bạch Tiểu Hổ lập tức chạy biến: "Có thật không?! Bây giờ con lập tức trở về!"

"Không vội, để bé hổ con đi ra cũng phải sáu, bảy tiếng.", Bạch Vi phía bên kia nói, "Con ăn sáng rồi hẵng về, đừng để bụng đói."

Bạch Tiểu Hổ "vâng" một tiếng, sau khi cúp máy hưng phấn ôm lấy Trình Thiên Châu: "Chúng ta mau sửa soạn một chút, Mai Mai sắp sinh rồi!"

Trình Thiên Châu biết Mai Mai là ai, nhưng vẫn giả bộ hỏi: "Mai Mai là con hổ Hoa Nam sắp sinh mà cậu nói?"

Hai mắt Bạch Tiểu Hổ tỏa sáng : "Ừ, đây là lần đầu tiên tôi thấy hổ Hoa Nam sinh con đó, chúng ta nhanh nhanh nào."

Lần này Trình Thiên Châu mang theo cái túi, bên trong có bộ quần áo để Bạch Tiểu Hổ cầm. Bọn họ về bằng đường cũ, sau khi Trình Thiên Châu biến về thành hình người mặc quần áo, cùng nhau đi về phía vườn hổ.

"Nhanh nhanh." Bạch Vi ở cửa chờ bọn cậu, vừa thấy Bạch Tiểu Hổ liền lôi kéo vào trong, âm thanh gấp gáp mà phấn chấn, "Nước ối đã vỡ, nhanh hơn so với dự tính của chúng ta, lần này nhất định có thể sinh được bé hổ con thuận lợi."

Bạch Tiểu Hổ cùng Trình Thiên Châu đi tới phòng quan sát, xuyên qua cửa sổ kính có thể nhìn vào phòng hổ phía dưới. Mai Mai nghiêng người nằm trên đống cỏ, thỉnh thoảng liếʍ phía dưới mình một chút, lan can xa hai mét bên kia có một nhân viên bảo vệ đang mấp máy môi, như đang cổ vũ Mai Mai.

Bạch Vi giải thích với Bạch Tiểu Hổ: "Đó là người chăm sóc của chúng ta, Mai Mai khi còn bé là do Tiểu Dương chăm sóc, dù sau này bị chuyển sang khu thả rông cũng nhận ra anh ta."

Trình Thiên Châu nhìn một chút liền nhận ra "Tiểu Dương" trong miệng Bạch Vi chính là đồng loại trong đầm nước kia, không nghĩ tới nhanh như thế đã được gặp nhau.

Nửa giờ sau, Mai Mai bỗng nhiên nửa ngồi dậy nhếch chi sau lên, sau bụng hiện ta một lớp màng mờ màu trắng sữa.

"Đây là túi ối.", Bạch Vi bên cạnh nhẹ giọng giải thích, "Bé hổ con sắp sinh rồi."

Bạch Tiểu Hổ hưng phấn theo bản năng liếc nhìn Trình Thiên Châu, đối phương lúc này cũng đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tình huống của Mai Mai, khuôn mặt bình tĩnh từ trước đến giờ không lay động vậy mà cũng lộ ra vài phần sốt sắng.

Âm thanh Bạch Vi tiếp tục nói: "Bé hổ con bị bọc trong túi ối, xem, thò đầu ra rồi!"

Hổ con bên trong chậm rãi trượt ra, Bạch Tiểu Hổ cùng Trình Thiên Châu đều kích động đứng gần lên, sốt sắng mà nhìn động tác tiếp theo của Mai Mai.

Hổ con lúc vừa ra đời, hổ cái sẽ liếʍ để kí©h thí©ɧ phổi của hổ con hoạt động, sau đó thành công hô hấp. Mai Mai lại không lập tức làm như thế. Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm Mai Mai không chớp mắt, thấy Mai Mai rốt cuộc sau khi ngửi hổ con một cái đã bắt đầu liếʍ, liếʍ hết chất nhầy trên mặt cùng ngoài miệng sạch sẽ.

Bạch Tiểu Hổ thấy thân thể hổ con rung động mấy lần, hơi thở yếu ớt, hỏi: "Mẹ, hổ con hô hấp được chưa?"

Trả lời cậu là Trình Thiên Châu, âm thanh căng như dây cung: "Chưa, đây chỉ là thở dốc thôi, không phải hô hấp."

Đầu ngón tay Bạch Tiểu Hổ bắt đầu run rẩy, cậu liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã qua hai phút rồi.

Đúng lúc này, bé hổ con rốt cuộc "ngao" một tiếng trung khí mười phần, tiếp theo là cả chuỗi tiếng ngêu ngao to rõ.

"Thành công rồi!" Có người ngậm lấy tiếng khóc cả kinh kêu lên.

L*иg ngực Bạch Tiểu hổ bay lên cảm xúc kính trọng với sinh mệnh cùng cảm động, nương theo một trận chua chua trướng trướng, viền mắt hơi ửng hồng.

Bên người truyền đến tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng, cậu quay đầu, thấy Bạch Vi phía sau cùng một vài nhân viên khác đều ướt khóe mi.

Đột nhiên có người vui vẻ nói: "Một con nữa cũng đi ra rồi!"

Bạch Tiểu Hổ mau chóng dán người lên cửa kính, Mai Mai lại sinh thêm hai đứa nữa, lần lượt liếʍ khô màng thai cho hai đứa.

Bé hổ con ra đầu tiên đã tìm tòi ngậm được đầu sữa của Mai Mai, con thứ hai Đông chạm chạm Tây va va, đến mức Bạch Tiểu hổ nóng hết cả ruột cuối cùng cũng thành công uống được hớp sữa đầu tiên của đời hổ.

"Con thứ ba có điểm không đúng.", âm thanh Trình Thiên Châu trên đỉnh đầu vang lên, Bạch Tiểu Hổ nhìn sang, quả nhiên bé con đó vẫn ở tại chỗ, ngoại trừ vừa nãy kêu lên một tiếng, sau đó đều không còn động tĩnh gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Sao có cảm giác Bạch Tiểu Hổ với Điềm Chúc đã sinh hoạt với nhau kiểu vợ chồng già ấy nhỉ, châm một điếu thuốc.

Hổ Hoa Nam đực có chiều dài toàn thân là 2,5 mét, đuôi dài 80 đến 100 centimet, hổ Đông Bắc càng lớn, không tính đuôi đã đạt tới 2 mét, tưởng tượng đến cảnh tượng mấy ẻm đứng lên....

[ danh sách cảm ơn của tác giả ]

Thời gian gần đây khả năng không thể nào đúng hạn chương mới cho mọi người, thế nhưng sẽ cố gắng mỗi ngày một chương, cả nhà mình cứ ngủ sớm, sáng mai lên lại thấy, moah moah~

----------

Mọi ngừi dạo này có truỵn nào hay hay hong zới hịu cho em với nha? |ó . ò "")