Không giống Bảo Huy lộ liễu như vậy, chuyện làm của Thái Bằng Nghị cùng Lâm Bân càng thêm bí ẩn, thêm vào Trần Bồi trầm mặc, hai người kia cũng tự động thôi học từ sớm, trái lại không chịu nhiều ảnh hưởng từ phong ba dư luận lần này.
Trước kia lúc Bạch Tiểu Hổ đi WC, thỉnh thoảng bắt gặp mấy người cố ý nhìn chằm chằm mông cậu.
Mỗi lần thấy Bạch Tiểu Hổ rũ mi mắt chạy vọt vào phòng đơn, sẽ cố ý cười sâu xa.
Nhưng sau khi thấy được thủ đoạn lôi đình của Bạch Vi, liền không người nào dám cố ý buồn nôn Bạch Tiểu Hổ.
Sự tình huyên náo rất lớn, nhiều người cũng đang tranh luận, lại tới gần kì nghỉ Quốc Khánh, không khí trong trường học lại xôn xao thêm mấy phần.
Chiều thứ sáu có khóa học bơi, bắt đầu từ giờ nghỉ trưa, trong lòng Bạch Tiểu Hổ sầu sắp trọc cả đầu, Phó Minh Cách thỉnh thoảng nhìn cậu, thấy cậu mặt mày ủ rũ, nghĩ nên mở miệng thế nào.
Từ chuyện cười lần trước, Bạch Tiểu Hổ xem ra vẫn trước sau như một vừa ngoan lại vừa mềm.
Thế nhưng Phó Minh Cách có thể cảm nhận được, trên người đối phương có thêm một phần linh hoạt cùng bình yên, tựa hồ như động vật nhỏ không nhà cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa.
Xem trong mắt cậu vẫn trong trẻo như thế, nhưng thật giống như lại ít đi gì đó.
Ngày đó sau khi Phó Minh Cách trở về game cũng chơi không vui, trong đầu toàn thổi qua viền mắt ửng đỏ cố tỏ ra trấn định của Bạch Tiểu Hổ, hậu tri hậu giác ý thức được mình không giữ mồm giữ miệng làm tổn thương đối phương, liền không nhịn được tức giận với người tung tin nặc danh kia, hạ quyết tâm tìm cho ra kẻ ác này.
Sau khi cho người đi tra xét, hai ngày sai, sự tình rốt cục tiến triển.
Vừa vặn là giờ tan học tiết một, chủ nhiệm lại đây nói về kỳ nghỉ cùng lịch học bù sau nghỉ.
Lớp học nhất thời một trận "ong ong", ai cũng đang thảo luận nên đi đến chỗ nào chơi.
"Quốc Khánh này cậu có tính toán đi đâu chơi rồi sao?" Phó Thần An xoay cây bút bi trong tay, hờ hững hỏi, khóe mắt lại quan sát vẻ mặt của Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ đang soạn lại bài ghi tiết học vừa nãy, nghe vậy cúi đầu như trước, trả lời: "Cùng bố mẹ đi Vân Sơn."
"Vân Sơn? Nơi đó có gì vui?" Phó Minh Cách chỉ nhớ Vân Sơn cách thành phố Trường Lâm không xa, thật giống như khu bảo tồn biên giới núi.
Bạch Tiểu Hổ: "Đi trung tâm gây giống hổ Hoa Nam ở Vân Sơn."
Phó Minh Cách bừng tỉnh: "Há, hình như bố mẹ cậu là chuyên gia mảng này."
Bạch Tiểu Hổ thuận miệng "Ừ", phát hiện người bên cạnh bỗng nhiên không nói lời nào, đúng là ánh mắt vẫn dán trên người cậu.
Bạch Tiểu Hổ ngừng viết, quay đầu lại thấy Phó Minh Cách chu mỏ ra như treo được cả bình dầu trên đó, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Đầu ngón tay của Phó Minh Cách đâm đâm mặt bàn: "Sao cậu không hỏi tôi đi đâu?"
"..." Bạch Tiểu Hổ chớp chớp mắt.
nói: "Vậy cậu có kế hoạch gì?"
Phó Minh Cách giả vờ thâm trầm: "Đại khái là mê muội học tập đi."
"..." Bạch Tiểu Hổ tiếp tục quay đầu rút gọn bút ký.
"Khụ khụ." Phó Minh Cách giả vờ giả vịt ho mấy tiếng, nói: "Đột nhiên nhớ tới một chuyện, có người nói với tôi, lần trước người phát ảnh cùng video kia..."
Bạch Tiểu Hổ dừng bút, con ngươi như lưu ly đen không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Cách.
Phó Minh Cách không khỏi ngồi thẳng cái thân thể đang mềm oặt của mình, nói: "Là Tằng Phồn của lớp Năm, cậu với nó...Trước đây có thù gì sao?"
Hai chữ "Tằng Phồn" từ miệng Phó Minh Cách phát ra, rơi vào tai Bạch Tiểu Hổ, đầu óc cậu phải mất vài giây mới tiêu hóa xong tin tức này.
"...Cậu ấy trước đây là bạn bàn sau." Bạch Tiểu Hổ nhẹ nhàng nói.
Nếu như là hắn ta, vậy thì không bất ngờ chút nào.
Nguyên lai Tằng Phồn cũng đến Bác Nhã...
Phó Minh Cách xem vẻ mặt cậu, liền đoán được trong video Bạch Tiểu Hổ bị chỉnh thảm như vậy chắc chắn Tằng Phồn này xuất lực không ít.
Hắn buồn bực nắm tóc, vốn nghĩ sau khi bắt được người đứng sau liền dạy dỗ một trận cho hả giận, kết quả không nghĩ tới đây là Tằng Phồn.
Nghiêm chỉnh mà nói, Tằng Phồn xem như anh họ của hắn, nghỉ hè vừa rồi Phó Minh Cách muốn đi đua xe, Tằng Phồn lén lút đem xe trong nhà ra cho hắn chơi.
Kết quả hắn để người ta va hỏng cả xe, Tằng Phồn bị giáo huấn một trận cũng không khai ra hắn.
Phó Minh Cách thiếu nợ Tằng Phồn một ân tình, tự nhiên không có mặt mũi ra mặt.
"Cái kia..." Phó Minh Cách thay đổi đề tài, "Chờ chút nữa học bơi tôi giúp cậu học nổi nữa nha?"
Bạch Tiểu Hổ cười cười: "Không cần đâu, thầy dạy là được..."
"Không cần cậu đến, chiều tôi dạy cậu ấy."
Thanh âm phía sau hung hăng gia nhập.
Phó Minh Cách: "..."
Bạch Tiểu Hổ: sao lại có xấu hổ không tên...
"Ừmmmm..." Phó Minh Cách ngoẹo cổ, giật giật khóe miệng, "Không phải chiều nào cậu cũng có huấn luyện bơi sao?"
Ánh mắt Trình Thiên Châu phát lạnh.
Phó Minh Cách lập tức đổi giọng: "Có thể có thể, danh sư xuất cao đồ."
Bạch Tiểu Hổ cau mày: "Không tốt sao, hay để thầy giảng là được rồi."
Trình Thiên Châu nghĩ đến Bạch Tiểu Hổ cởi trần cùng cặp chân dài trắng nõn bị người điều chỉnh tư thế bơi liền nhịn không được bức bối, anh quạu mặt nói: "Hôm nay không muốn luyện tập."
Bạch Tiểu Hổ dở khóc dở cười: "Cậu đây là đang lười biếng?"
Trình Thiên Châu gật đầu: "Ừm, tôi muốn lười biếng, cậu giúp tôi không?"
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ ấm áp vô cùng, có loại cảm giác như Trình Thiên Châu cố ý kiếm cớ như vậy để dạy cậu bơi, lại thấy nghĩ vậy thì tự yêu mình quá.
Cậu bóp bóp cây bút bi trong tay, nói: "Được rồi, liền giúp cậu lười biếng một lần."
Cặp lông mày đen thui của Trình Thiên Châu nhếch lên, lộ ra mấy phần sung sướиɠ: "Sau này cũng phải giúp tôi."
Bạch Tiểu Hổ xoay đầu qua chỗ khác: "Nói sau đi, bắt đầu học rồi."
Mắt thấy Trình Thiên Châu trong một giây mà nhiệt độ ánh mắt tăng lên mấy chục độ, khóe miệng Phó Minh Cách có chút muốn co giật.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao bầu không khí giữa hai người này cứ dính nhơm nhớp, hắn không nhịn được xoa xoa cánh tay, mau mau quăng mấy cái suy nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu.
Trình Thiên Châu đột nhiên xuất hiện ở khu nước cạn cứ như cá mập đột nhiên xông tới, mấy con tôm cái tép nhỏ bé khác đều dồn dập lui tán.
Bạch Tiểu Hổ đỡ vách hồ, Trình Thiên Châu nâng người cậu, thân thể rộng lớn cứ như bức bình phong rắn chắc, đem Bạch Tiểu Hổ chặt chẽ che trước ngực không cho ai nhìn thấy.
Ánh mắt Trình Thiên Châu nhìn lướt qua da thịt Bạch Tiểu Hổ, một giọt nước theo xương quai xanh trượt xuống hòa vào dòng nước.
Mặt nước chỗ ngực cậu nhẹ nhàng chập trùng, hai điểm hồng nhàn nhạt bị nước ấm kí©h thí©ɧ đứng thẳng lên.
Trình Thiên Châu mặt không cảm xúc né tầm mắt, hai tai đỏ bừng, bàn tay dưới nước cũng chậm rãi nắm thành nắm đấm.
"Tôi còn đang tập nổi..." Bạch Tiểu Hổ không chú ý tới kì lạ của anh, hai tay không dám quơ trên mặt nước, "Yếu điểm thực ra tôi đều nhớ kĩ, chỉ là sợ nước, động tác không phối hợp.
Cậu trước đỡ eo tôi nha, tập nhiều vài lần hẳn là sẽ quen thôi."
Bạch Tiểu Hổ nói nguyên một tràng, Trình Thiên Châu chỉ nghe được mỗi "đỡ eo tôi".
Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, cánh tay cứng đờ giơ lên, hai móng vuốt vững vàng đặt hai bên eo Bạch Tiểu Hổ---
Sau đó tai anh trực tiếp xì khói.
- ---Mềm quá mềm quá! Muốn bóp bóp xoa xoa!
Trình Thiên Châu đúng là không khống chế được nhéo một cái.
Bạch Tiểu Hổ không thoải mái uốn éo, nhỏ giọng nói: "Cậu nhẹ chút, còn có, không phải đỡ như thế đâu..."
Cậu kéo tay Trình Thiên Châu, đem tay anh đang đè lên eo chuyển xuống dưới bụng, lầm bầm:"Trước đây cậu đã dạy người khác bơi chưa? Cảm giác như cậu không phải người sẽ dạy người khác nha."
Đáng tiếc mấy câu này với Trình Thiên Châu mà nói cứ như nước đổ đầu vịt, anh đã hoàn toàn mê muội cái bụng vừa trắng vừa mềm của Bạch Tiểu Hổ, hai bàn tay to áp lên bụng Bạch Tiểu Hổ, mô phỏng lại động tác giẫm sữa.
"Bụng cậu mềm thật..." Trình Thiên Châu thì thào cảm khái trong lòng, hai móng vuốt giẫm sữa giẫm đến quên tất cả, hai mắt sáng lấp lánh cứ như mèo lớn mới tìm được đồ chơi mới.
Bạch Tiểu Hổ hắc tuyến đầy đầu, cậu tóm lấy tay Trình Thiên Châu muốn bỏ ra: "Sau này tôi nhất định sẽ có cơ bụng!"
Móng vuốt Trình Thiên Châu bất động dưới sự kháng cự của Bạch Tiểu Hổ, ngón trỏ ngón cái được một tấc lại muốn thêm một thước, bóp lấy miếng thịt nhỏ trắng muốt, nặn nặn nắn nắn như kẹo dẻo, trong mắt hiện lên vẻ thán phục: "Thật sự rất mềm luôn, cậu xem, toàn là thịt!"
Bạch Tiểu Hổ: "......"
Không cần cường điệu cậu cũng biết bụng cậu toàn thịt mà.
Người có cơ bụng là có thể tùy tiện nhục nhã người hiện tại không có cơ bụng sau này sẽ có cơ bụng sao?!!
"Tôi nói cậu nha, người không có cơ bụng vẫn còn có tôn nghiêm đó." Bạch Tiểu Hổ vừa giận vừa xấu hổ gần chết, "Cậu mà cứ vậy tôi liền không cho cậu dạy nữa."
Đại lão hổ mê muội giẫm sữa rốt cuộc cũng lôi kéo lí trí về, cực kỳ không muốn ngừng động tác trên tay, trong giọng tràn ngập tiếc nuối: "Chúng ta bắt đầu đi."
Anh chăm chú cân nhắc khi nào thì nên nói cho Bạch Tiểu Hổ chân thân của mình.
Sau đó là một chiếc Trình Thiên Châu bội thu, bao gồm tiếp xúc thân mật với bắp đùi Bạch Tiểu Hổ mười lần, ngực mười sáu lần, cùng với cái bụng mềm anh yêu thích nhất lần thứ n+1.
Dưới tình huống Bạch Tiểu Hổ không hề có cảm giác gì, bị Trình Thiên Châu đo đạc số đo toàn thân.
Cuối cùng cậu cũng thành công nổi một lần kèm hai lần uống nước hồ.
"Được rồi, cậu mới học, vậy tập bơi ếch đi." Trình Thiên Châu để Bạch Tiểu Hổ lấy tay đỡ thành bể bơi, "Nổi cơ thể lên, chúng ta luyện duỗi chân trước."
Lần này bởi vì chỉ luyện động tác chân trên mặt nước, Bạch Tiểu Hổ cũng không sợ sệt như vậy.
Chân nhỏ của cậu hếch lên trên, mũi chân hướng về phía trước co lại, hai chân lại đạp sang hai bên, mô phỏng động tác bơi của ếch, đá ra duỗi thẳng rồi nhanh chóng kẹp chân lại thành tư thế múa ba lê, nhanh chóng hoàn thành một lần duỗi chân.
/mấy má tưởng tượng được hong:) giúp em với em bất lực rồi/
Toàn bộ quá trình, phần eo cậu trùng xuống, cặp mông theo động tác hai chân duỗi về phía trước nhổng lên thật cao, tách ra chụm vô, quấn chặt trong quần bơi, lại như hai viên cầu đàn hồi va vào nhau.
"Có thể không?" Bạch Tiểu Hổ dừng lại hỏi Trình Thiên Châu.
Trình Thiên Châu hai mắt nhìn chằm chằm mặt nước, Bạch Tiểu Hổ cho rằng anh chán đến đờ người rồi, liền quơ quơ tay: "Tôi lại làm thêm lần nữa?"
Trình Thiên Châu đột nhiên dời tầm mắt về phía trước: "A...được, lại làm thêm lần nữa."
Bạch Tiểu Hổ buồn bực, nói: "Sao cậu mất tập trung thế?"
Trình Thiên Châu: "...Có sao, không có mà."
Bạch Tiểu Hổ nghi ngờ lại lần nữa nắm lấy thành hồ, đang muốn làm lại thêm lần nữa, trước mặt xuất hiện đôi chân nhỏ nhưng cơ bắp rắn chắc thon thả.
Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu, liền thấy Giang Bách Hàn cúi đầu nhìn Trình Thiên Châu bên cạnh.
"Hóa ra cậu ở chỗ này."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn địa lôi của Truy Vân, sao sao yêu ngươi~
Với cả mọi người nhận xét nhớ để lại hai điểm nha, điểm rất quan trọng đó _(:зゝ∠)_
- ---
Đọc chiện zui nghen, mọi ngừi ngủ ngon:))) em bít mọi ngừi toàn thức đim đọc chiện zống iem mằk.