Chương 2
“Sao rồi, cô Thư ký trước đây của Marcus đã cảnh báo với em là thỉnh thoảng em sẽ phải đi công tác cùng với Sếp chứ.” Penny, đồng nghiệp cùng phòng với Kit, chọc ghẹo nàng tối hôm đó khi hai người bọn họ cùng ăn tối.
Vâng, Angie Dwyer đã nói với Kit việc đi công tác với Marcus Maitland là một phần trong mô tả công việc của nàng; chỉ là đã chẳng có chuyện gì trong sáu tháng qua, vì Marcus luôn thích đưa Lewis đi cùng hơn, mãi cho đến cuối tuần này.
Thật ra đi công tác cùng Marcus Maitland không hẳn là vấn đề rối rắm. Chỉ vì cái cách anh nói với nàng và rồi nén cười trước phản ứng sững sờ của nàng mà chính hành động này đã vứt bỏ vẻ mong manh, yếu ớt của nàng.
Thật sự vậy, rất nhiều lo lắng!
“Đừng lo lắng vậy chứ, cô McGuire,” Marcus cười tươi khi nàng nhìn chằm chằm vào anh sau lúc nghe được thông báo về việc cắt đứt quan hệ giữa anh và Andrea Revel, và rằng anh sẽ đưa Kit đi cùng vào cuối tuần này với anh. “Tôi không đang gợi ý rằng tôi sắp sửa mở lời tán tỉnh khiếm nhã với cô. Tôi chỉ bất chợt cần năng lực của cô vào cuối tuần này hơn là cần sự quyến rũ lồ lộ của Andrea.” anh chế giễu.
Kit không chắc là nàng đã nhận thấy đó là câu kết luận để làm vui tai nàng trong tình huống này thôi, nhưng nàng đã coi việc hạ thấp hình tượng của nàng mới là vấn đề để cân nhắc khi không có quá nhiều điều để nàng có thể biện hộ cho mình.
Nàng tự hỏi Marcus sẽ nói gì khi nhìn thấy nàng lúc này? Mái tóc nàng buông dài xuống vai như ngọn lửa bằng lụa óng mịn, áo thun bó sát và chiếc quần jean ôm vừa vặn trên những đường cong mảnh mai của nàng. Và không có mắt kính dày cộp, cũng không che giấu đôi mắt to màu xám thăm thẳm dưới hàng mi dày đen nhánh. Trông nàng trẻ hơn cả 10 tuổi so với hiệu ứng cô McGuire nghiêm nghị kia!
Nhưng biết sở thích của Marcus chỉ dành cho những cô nàng tóc vàng hoe nhỏ bé nên anh hiển nhiên sẽ không ấn tượng gì, nàng buồn bã thừa nhận.
“Vậy chính xác hai người sẽ làm gì vào cuối tuần này?” Penny hỏi dò với cái nhìn ngây thơ vờ vịt khi cô tưới sốt cà chua lên món sa lát.
Kit ngưng việc mở nắp chai rượu, nhăn mặt vì lời trêu đùa của bạn. “Chúng tôi không đi đâu cả,” nàng cáu gắt chỉnh lại. “Marcus nhận lời mời của Desmond Hayes…”
“Là ông trùm hàng không Desmond Hayes?” Penny chen ngang suy đoán, đôi mắt xanh hứng khởi sáng rực lên.
“Còn ai khác nữa sao?” Kit trả lời ngang phè – nàng đang hưởng thụ sự hãnh diện trong phút chốc khi thấy bạn và cũng là đồng nghiệp của mình bị ấn tượng bởi tên vị khách của họ trong dịp cuối tuần này.
“Không có.” Penny thừa nhận. “Wow… vậy là em sắp trải qua cuối tuần cùng Desmond Hayes,” cô ngưỡng mộ với vẻ ganh tỵ.
Kit bĩu môi, tuyên bố chắc chắn “Em không muốn đi cùng Desmond Hayes vào cuối tuần này cũng như với Marcus Maitland; đây đơn thuần là một chuyến công tác.”
“Đúng thế, nhưng em sẽ vẫn đi tới đó, một mình, cùng hai người đàn ông giàu có bậc nhất…”
“Cũng giống như một số những người khác ở cùng nhau vào các cuối tuần thôi.” Kit nhanh chóng cắt ngang.
“Đừng đập nát giấc mơ của chị chứ!” Penny kêu lên bất bình, hớp một ngụm rượu trong ly trước khi nhìn Kit một cách sắt bén. “Vì Chúa, đừng nói với chị em đi tới đó như một cô McGuire – Thư ký riêng đến từ xứ sở Vô Cảm chứ. Em sẽ làm thế phải không?” cô hoài nghi khi nhìn thấy Kit nhướng đôi mày. “Ôi Kit, em không thể làm vậy…!”
“Dĩ nhiên là em có thể,” Kit đáp với chút khó chịu. “Đây là chuyến công tác mà Penny, chị quên à…”
“Chị không quên gì hết,” bạn nàng trả lời một cách nghiêm túc. “Và, sau những hành vi bất kham của Mike Reynolds trong khi em làm việc với ông ta thì chị hoàn toàn không trách em nếu em cảnh giác hơn với những nơi có Marcus Maitland. Nhưng em đã làm trợ lý cho anh ta được sáu tháng rồi, Kit; chắc chắn bây giờ em biết anh ta thuộc loại đàn ông như thế nào?”
Ồ, vâng, nàng biết chính xác kiểu người đàn ông như Marcus Maitland: tài giỏi và khôn ngoan trong chuyện kinh doanh, là một ông chủ công bằng và đòi hỏi khắt khe. Nhưng, như Angie Dwyer đã nói, anh ta thay tình nhân như thay áo.
“Em lại sắp được diện kiến Desmond Hayes cuối tuần này” Penny mất kiên nhẫn lên tiếng. “Là Desmond Hayes, Kit à; là một trong những người giàu nhất nước!”
Kit cười nhạt. “Có thể là thế, nhưng em nghe tin mới nhất là anh ta đang sống với người vợ thứ ba kia mà!”
“Không, chuyện qua vài tháng rồi,” Penny lơ đãng nói.
Kit lắc đầu nguầy nguậy. “Sau đó anh ta lại ở trong cái mớ bòng bong của một vụ ly dị,” nàng cố chấp. “Trong trường hợp nào cũng thế, em không thích thú gì hết.” nàng quả quyết nói tiếp khi thấy Penny tính mở miệng nói gì đó, “sau cùng em có ý định thay đổi từng thứ một trên hình dáng của mình chỉ vì cái gọi là thoả thuận công việc thôi.” Nếu nàng cứ tiếp tục lặp lại điều này thì có lẽ nàng sẽ bắt đầu tin đó mới chính là bản thân mình mất thôi!
Bởi vì một phần nàng đang kích động trong lòng khi nghĩ về chuyến đi lần này với Marcus – dĩ nhiên là an toàn với vẻ bề ngoài của cô Thư ký từ hành tinh Vô Cảm!
Penny thở dài khó chịu. “Vâng, dù gì đi nữa thì chị nghĩ là em điên rồi!”
Kit khẽ cười. “Em sẽ cố chịu đựng nó.”
“Điên khùng!” Penny kêu lên phẫn nộ trước khi chụp lấy chén sa lát và vứt chỏng chơ trên bàn bếp, bỏ Kit đi theo phía sau với đĩa cá hồi nướng.
Có lẽ, cảm giác khi nàng lừa dối Marcus, nàng đã quá điên rồ khi duy trì trò đánh đố với hiệu ứng nghiêm trang, cứng nhắc, nhưng khi đã bắt đầu thì nàng không biết làm cách nào để dừng lại…
“Xin ông nhắc lại được không?” Kit đã nhìn Marcus một cách hoài nghi khi anh gọi nàng vào buổi trưa hôm sau và cho phép nàng về sớm để nàng có thể chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi của hai người họ đến nhà Desmond Hayes.
Anh thở hắt ra. “Tôi nói, liệu cô có thể thay đổi một vài thứ bớt… nghiêm trang đi một chút được không?” anh cộc lốc lặp lại, mắt nhìn bộ váy linen* màu kem và đôi giày đế bệt với sự chán ghét không giấu giếm. “Desmond hy vọng sẽ gặp cộng sự của tôi vào cuối tuần này như sẽ là người phụ nữ hiện thời trong cuộc sống của tôi chứ không phải Thư ký của tôi.” Anh kiên nhẫn giải thích một cách từ tốn như một bề trên nói chuyện với một đứa bé cứng đầu.
“Nhưng… nhưng…”
“Bây giờ cô trông như đĩa hát bị vấp vậy.” Marcus kéo dài giọng chế giễu, đi ngang qua nàng vào căn phòng ở ngoài hành lang.
Ơn Chúa, Penny vẫn đang làm việc, nếu không thì chẳng biết cô ấy sẽ gây ra điều gì khi nghe thấy những gì Marcus yêu cầu nàng.
Kit không chắc về phần mình lắm! Chính xác là anh ta muốn gì khi nói nàng nên là người phụ nữ hiện tại bên anh ta chứ không là Thư ký riêng của anh ta? Rõ ràng là anh ta không gợi ý…?
“Bình tình nào Cô McGuire!” Marcus ra lệnh khi anh đứng trên lối đi vào hội trường và nhìn xuống nàng – cảm giác thật kì lạ vì với chiều cao gần 1m80 của mình, Kit luôn thấy rằng mình cao hơn nhiều người. “Tôi chỉ nói Desmond Hayes đang hy vọng cô là người phụ nữ mà tôi đang bị thu hút, chứ không phải tôi đang hy vọng thế.”
Nàng có thể cảm thấy hai má mình đỏ hồng lên vì giọng điệu và cái nhìn chế nhạo của anh. Nhưng nàng có thể phản ứng theo cách nào khác khi anh ta đã nói những lời như thế?
Marcus lại thở dài. “Đơn giản thôi Cô McGuire, tôi xem chuyến đi cuối tuần này chỉ là công việc thôi. Desmond có thể nhìn nó lệch đi một chút, cho nên…” (Ice: Nói thế mà cũng nói >_