Chương 9: Đánh nhau

Thời gian có hạn, hai người không trì hoãn nữa, lập tức bắt đầu hành động.

Cửa lớn của sân thể dục có hai cánh. Bên ngoài là cửa hàng rào chống trộm. Bên trong là cửa kính cường lực.

Cửa hàng rào thoạt nhìn rất kiên cố. Cửa kính đoán chừng không ngăn cản được gì, nhưng có còn hơn không.

Lúc này vừa lúc không có ai đến sân thể dục, bọn họ đóng cửa lớn lại vô cùng thuận lợi.

Không để ý đến khu tập luyện, Diệp Lê và Nhạc Tuyển trực tiếp vào khu tổng hợp.

Cửa của các khu trong sân vận động đều là cửa hai cánh bằng thép lò xo. Lúc này các đội viên của đội bóng rổ còn đang chạy đuổi trên sân bóng. Vận khí của Diệp Lê và Nhạc Tuyển không tốt lắm, lúc khóa cửa đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Này, hai người đang làm gì vậy?"

"Sao lại khóa cửa, không thấy chúng tôi còn ở đây hả?"

"Làm cái quái gì vậy?"

"..."

Đối mặt với từng tiếng chất vấn, Diệp Lê và Nhạc Tuyển cũng không hé răng, chỉ cắm đầu đi.

"Này, nói chuyện với hai người đó! Có nghe không?" Đối phương cảm thấy khác thường, có mấy người bắt đầu đi về phía họ.

Diệp Lê giơ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nói nhỏ một tiếng "Chạy mau", rồi cất bước chạy về phía cửa hông một khu khác của sân thể dục.

Nhạc Tuyển cũng vội vàng đuổi theo.

"Ê, đừng chạy..." Đối phương thấy thế, lập tức đuổi theo.

Bọn họ ai nấy toàn tay dài chân dài, chạy rất nhanh.

Nhưng cũng may sân bóng cách khá xa. Nhạc Tuyển dẫn đầu chạy đến cạnh cửa.

Cậu ta kéo mở cửa, chờ Diệp Lê tới.

Hai cái chân nhỏ của Diệp Lê đều sắp bước thành Phong Hỏa Luân, rốt cuộc mới vừa kịp chạy tới cửa trước khi đối phương đuổi kịp.

Nhạc Tuyển nhanh chóng đóng "rầm" cửa lại, dùng sức một mình nắm chặt chốt cửa, không cho người bên trong mở cửa ra.

Cửa bị đập "Bang bang" rung động, bên trong không ngừng truyền đến tiếng chất vấn chửi bới.

Diệp Lê cũng không kịp thở dốc, vội vàng cầm chìa khóa cắm lỗ khóa, khóa cửa lại.

"Sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Đúng lúc này, có hai nam sinh mặc đồng phục đi ra khỏi phòng thay quần áo, lập tức bị tiếng ồn ào bên này hấp dẫn tới.

"Trần Vũ, mau bắt lấy bọn họ, bọn họ khóa cửa lại!" Người ở trong cửa hô to.

Hai người kia hiển nhiên cùng một bọn với người bên trong, nghe vậy lập tức tiến lên muốn tóm lấy Diệp Lê và Nhạc Tuyển.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, lối đi lại chật hẹp, trốn chắc chắn là không trốn được.

Không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Diệp Lê trầm mắt xuống, chuẩn bị ra tay.

Nhưng điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới là, Nhạc Tuyển ở bên cạnh lại không nói một lời, vung quyền đánh về phía nam sinh đang nắm cổ áo cô trước.

Nam sinh kia bất ngờ không kịp đề phòng, sườn mặt trúng một đấm nặng nề, lập tức kêu lên. Cả người anh ta lảo đảo, ngã nhào trên đất.

Một nam sinh khác thấy vậy, lập tức thay đổi mục tiêu, ngược lại bổ nhào về phía Nhạc Tuyển.

Nhạc Tuyển phản ứng rất nhanh, đầu anh ta nghiêng sang một bên tránh né nắm đấm của đối phương, chân dài nhấc mạnh lên đá văng người đi.

"Mẹ nó!" Nam sinh bị đánh đầu tiên cũng bò dậy từ dưới đất, miệng chửi bới, mắt đỏ bừng vọt tới gia nhập hàng ngũ đánh lộn.

Trong lúc nhất thời, Nhạc Tuyển lấy một địch hai, thế mà cũng không rơi vào thế dưới.

Động tác của anh ta nước chảy mây trôi, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, chuyên đánh tiếng vào chỗ yếu hại của đối phương. Nhìn tư thế này bình thường chắc chắn đánh nhau không ít.

Ngay khi ba người đang anh một quyền tôi một cước đánh nhau túi bụi...

Đột nhiên, một tràng tiếng chuông "boong boong" vang lên thanh thúy.

Nhạc Tuyển nghe thấy tiếng chuông này lập tức hoảng hồn, thế nên không kịp né tránh, bị đối phương đấm mạnh một quyền vào cằm. Cả người anh ta ngã vào bức tường phía sau.

Một người khác thấy thế lập tức nhào tới, đè chặt anh ta trên vách tường, ý đồ chế phục anh ta.

Nhạc Tuyển dùng sức giãy dụa, khuỷu tay thúc vào eo người phía sau, đẩy người ra.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông vừa dứt, một loạt đèn chiếu sáng trên nóc hành lang chợt tắt.

Nhạc Tuyển giật mình!

Anh ta quay phắt đầu lại, đối diện là một gương mặt thối rữa, hai mắt trắng dã, lợi màu vàng đen, hàm răng lởm chởm gần như ngay trước mặt. Trong ánh sáng mờ tối như thể quỷ đói leo ra từ địa ngục.

Nhạc Tuyển lập tức hét toáng lên, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, hai chân càng là không kiềm được nhũn ra quỳ xuống.

Vừa rồi đánh nhau dũng mãnh bao nhiêu, lúc này sợ bấy nhiêu.

Mắt thấy cái miệng thối dữ tợn kia sắp gặm tới, chỉ nghe "Phốc phốc", một cây gậy gỗ vót nhọn đột nhiên đâm xuyên qua cổ họng xác sống, mũi nhọn đâm nát cái miệng thối dừng trước trán của Nhạc Tuyển. Dịch thối vô cùng tanh tưởi bắn tung tóe vào mặt anh ta.

Nhạc Tuyển cũng không kiên trì được nữa, ngồi bệch xuống đất.

Nhạc Tuyển còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì thấy Diệp Lê rút gậy gỗ ra, lật tay một cái. Mũi gậy hướng lên trên, cắm thẳng vào hốc mắt của một con xác sống khác đang nhào tới.

Tuy lần này đâm xuyên qua đầu xác sống, nhưng hiển nhiên không đâm trúng chỗ hiểm. Xác sống đội gậy gỗ kia, hai bàn tay nát có thể thấy xương vẫn đang liều mạng chộp tới Diệp Lê.

Diệp Lê nhanh chóng giơ chân đạp một cước vào bắp chân quái vật. Xác sống cao lớn trong nháy mắt mất thăng bằng, quỳ rạp xuống đất.

Diệp Lê nhân cơ hội nắm chặt gậy gỗ trong tay, kẹp đầu quái vật, đẩy mạnh sang bên cạnh.

"Răng rắc!"

Một tiếng gãy xương rợn người vang lên, cái đầu hư thối kia lập tức bị gãy ra phía sau, hai tay rũ xuống hoàn toàn không còn động tĩnh.

Diệp Lê giẫm một cước lên vai xác sống, mượn lực rút gậy gỗ ra, vừa nói với Nhạc Tuyển đang ngồi ngây ngốc dưới đất: "Đi thôi!"

Nhạc Tuyển bị dọa ngu người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy, chạy theo cô vào hồ bơi.

Lúc này, trong hồ bơi đã là một mảnh đổ nát cũ kỹ. Bể bơi dơ bẩn, nước hồ đυ.c ngầu. Vách tường bốn phía loang lổ tróc ra, mạng nhện dày đặc. Cửa chính càng là rỉ sét loang lổ, bụi bặm tích dày. Trong không khí tản ra một cỗ mùi hôi thối nặng nề.

Hai người Diệp Lê tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng đóng cửa lại, chìa khóa suýt nữa thì bị xoắn đứt trong cái khóa rỉ sét.

Cuối cùng không yên lòng, Diệp Lê vẫn cống hiến cây gậy lau nhà vừa rồi thừa dịp loạn lạc lấy được trong phòng thay đồ, cài lên chốt cửa.

Làm xong hết thảy, Diệp Lê đút hai tay vào trong túi áo, đi đến trước mấy cái ghế rách. Cô cũng mặc kệ bụi bặm phủ đầy trên mặt ghế, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống.

Vừa chạy, vừa đánh quái, tay nhỏ chân nhỏ của cô mệt mỏi chết được!

Nhạc Tuyển cũng đi tới, ngồi trên ghế bên cạnh cô, cuối cùng cảm thấy mình sống lại.

"Vừa nãy không phải cậu đánh người rất tàn nhẫn sao? Sao vừa quay đầu đã sợ rồi?" Diệp Lê nhìn Nhạc Tuyển đang cầm áo khoác không ngừng lau mặt, trêu chọc một câu.

"Cái đó không giống." Nhạc Tuyển đang lau mặt khựng lại, lòng còn sợ hãi giải thích: "Bọn họ là người mà, không phải quái vật. Tôi không sợ người!"

Diệp Lê nhíu mày, tò mò hỏi: "Vậy vì sao cậu sợ quái vật như vậy. Chẳng lẽ trước kia từng chịu kinh hãi gì sao?"

Cô vốn tưởng rằng anh ta nhát gan, nhưng vừa rồi lúc đánh người anh ta không hề nương tay.

Mà phản ứng của anh ta khi nhìn thấy xác sống, cũng không giống như cảm thấy sợ hãi đơn giản như vậy.