Nhạc Tuyển run rẩy, cứng đờ quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.
"Rầm rầm rầm!"
Âm thanh lại vang lên, giống như có người đang ra sức đập cửa, còn có tiếng bước chân dày đặc hỗn độn đang tới gần.
Trái tim Nhạc Tuyển cũng nhảy lên theo "Thịch thịch thịch" kịch liệt.
"Rầm rầm rầm rầm rầm..."
Ngay sau đó toàn bộ cửa sắt bắt đầu rung động điên cuồng. Những mảnh vụn rỉ sét trên đó rơi xuống. Cây gậy gỗ cài trên cửa cũng rung rung theo, gõ lên cửa sắt, lan can kêu "lạch cạch"...
Tới rồi!
Là đám quái vật ăn thịt người đó!
Sợ hãi cực độ ập tới, Nhạc Tuyển chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dày đặc từ xương cụt đột nhiên nhảy lên phía sau lưng. Da đầu anh ta căng chặt, cả người phát run. Dường như mỗi một tế bào đều đang kêu gào nguy hiểm chạy mau. Nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, cứng ngắc không nhúc nhích được nửa phần.
Anh ta vô thức nhìn về phía cô gái bên cạnh, lại phát hiện cô đang yên lặng đứng trước rào chắn.
Ánh mắt cô không hề chớp nhìn nơi nào đó phía dưới. Trên khuôn mặt xinh đẹp ngoại trừ vẻ lạnh lùng và bình tĩnh ra thì không thấy chút sợ hãi nào.
Giống như đột nhiên nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, trong tuyệt vọng nghênh đón sự cứu rỗi, cổ họng Nhạc Tuyển lăn qua lăn lại. Anh ta nhanh chóng tiến gần Diệp Lê vài bước.
Nếu không phải bận tâm đến lời cảnh cáo trước đó của cô, anh ta ước gì có thể kề sát vào.
"Cậu, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Giọng nói của anh ta khô khốc khàn khàn. Anh ta cố gắng giả bộ trấn định, thăm dò nhìn xuống dưới lầu, rồi bị đám đông dày đặc xôn xao phía dưới dọa hai chân mềm nhũn.
"Cậu xem."
Diệp Lê giơ tay lên chỉ vào đồng hồ trên gác chuông: "Đồng hồ vẫn còn chạy!"
Nhạc Tuyển vô thức nhìn theo hướng cô chỉ. Trên đỉnh tháp chuông đổ nát, trên chiếc đồng hồ báo thức cũ nát, kim phút dài mảnh lúc này đã lệch qua con số 12. Nhìn kỹ, có thể phát hiện nó vẫn đang chậm rãi di chuyển.
"Tình huống gì vậy?" Nhạc Tuyển lập tức sửng sốt.
Nơi quỷ quái này vừa đến sáu giờ tối dường như tất cả đều mất đi sinh cơ, chỉ còn lại một đám quái vật thối rữa ăn thịt người.
Nhưng vì sao cái đồng hồ độc nhất này không hỏng, vẫn còn chạy chứ?
"Thú vị!" Diệp Lê cong môi, trên mặt tràn đầy hứng thú.
Nhạc Tuyển bị dọa sợ vỡ mật: "..." Rốt cuộc là thú vị chỗ nào hả?
Tiếng động của cửa sắt càng lúc càng lớn, phụ kiện loang lổ vết rỉ trên cửa đều đang lỏng ra, xem ra chống đỡ không được bao lâu nữa.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Nhạc Tuyển vô thức hỏi Diệp Lê.
Trong lúc vô tình, cô gái nhìn mềm mại không chịu nổi này tựa như đã thành trụ cột tinh thần của anh ta.
"Chờ thời gian!" Diệp Lê mím môi.
"Chờ thời gian?" Nhạc Tuyển nghe không hiểu.
"Đúng!" Diệp Lê nói: "Đồng hồ vẫn đang chạy, chứng tỏ thời gian của Quỷ Vực vẫn đang trôi qua. Mỗi lần sau khi chúng ta chết, đều sẽ trở lại điểm bắt đầu của tuần hoàn. Vậy cậu có nghĩ tới, nếu chúng ta vẫn không chết không?"
"Không chết?" Con ngươi Nhạc Tuyển hơi co lại. Anh ra phản ứng lại: "Ý của cậu là, chờ đến điểm kết thúc của tuần hoàn?"
"Không sai!" Trong mắt Diệp Lê có thêm một tia thưởng thức hiếm thấy.
Nói chuyện với người thông minh đúng là tiết kiệm sức lực.
Cái gọi là tuần hoàn, điểm kết thúc chính là điểm bắt đầu, sau đó lại từ điểm bắt đầu đi đến điểm kết thúc.
Nếu điểm bắt đầu của vòng tuần hoàn này đã được xác định, vậy thì điểm kết thúc đến tột cùng phải định nghĩa như thế nào đây?
Trước mắt đã biết là chỉ cần bọn họ chết sẽ trở lại điểm bắt đầu. Nhưng điều này cũng không thể cam đoan "chết" là điểm kết thúc duy nhất!
Nếu bọn họ vẫn không chết thì sao? Tuần hoàn có phải sẽ không bắt đầu hay không?
Nếu thời gian đang trôi qua, nói rõ tất cả còn đang thay đổi.
Mà thời gian trong không gian này, hình như đều là riêng biệt.
Bọn họ thức tỉnh trong thời gian riêng của mình. Đúng sáu giờ trường học sẽ biến thành Quỷ Vực...
Vậy có thể dùng cái này phỏng đoán, điểm kết thúc của tuần hoàn cũng có một thời gian riêng hay không?
"Nhưng làm sao mới có thể không chết đây?" Nhạc Tuyển cau mày, sắc mặt không tốt lắm.
Nhìn cánh cửa sắt đã bị đυ.ng lung lay sắp đổ, anh ta làm sao cũng cảm thấy đây là nhiệm vụ bất khả thi!
"Từ từ sẽ đến." Vẻ mặt Diệp Lê hời hợt: "Cùng lắm thì chết thêm mấy lần. Kiểu gì cũng có thể tìm được biện pháp!"
Nhạc Tuyển: "..." Được lắm, chưa từng thấy ai không sợ chết như vậy!
"Đi thôi."
Diệp Lê nói một tiếng rồi xoay người đi về phía cửa sắt.
Nhạc Tuyển nhũn chân, "Đi làm gì?"
Không phải là trực tiếp mở cửa chịu chết đấy chứ?
Diệp Lê chỉ một ngón ta lên nóc nhà trên cửa sắt: "Cửa này chắc không cầm cự được bao lâu đâu, leo lên trước rồi nói!"
Nóc nhà kia cách mặt đất ba mét, leo theo hàng rào lưới sắt bên cạnh là có thể lên, có thể sống lâu được chút nào hay chút ấy.
Nhạc Tuyển nghe vậy vội vàng đuổi theo.
Anh ta tay dài chân dài, thuận theo hàng rào leo hai ba cái đã lên được.
Mặc dù Diệp Lê nhỏ con, nhưng lại linh hoạt, bò cũng thoải mái.
Hai người rất nhanh đã lần lượt bò lên nóc nhà. Động tĩnh trong cầu thang huyên náo rất lớn. Bọn họ đứng phía trên cũng có thể cảm nhận được chấn động.
Hơn nữa xung quanh trống trải, gió lạnh thổi vù vù. Diệp Lê suýt nữa bị thổi lệch mặt, dưới chân cũng lắc lư không vững.
Cô dứt khoát ngồi xổm xuống, kéo vạt áo đồng phục rộng bọc hết cả hai chân cuộn mình lại.
Nhạc Tuyển nhìn cô gái ngồi xổm như cây nấm, khóe miệng hơi giật giật. Sau đó anh ta lặng lẽ dịch ra phía sau cô, che ở vị trí hướng gió, cũng ngồi xổm xuống theo.
"Trong trường học này, có nơi nào kín đáo mà ít người lui tới sau giờ học không?" Diệp Lê mở miệng hỏi.
Những xác sống này quá hung tàn, bọn họ đánh không thắng chạy không lại. Không thể nào cứng đối cứng được, nếu muốn sống cũng chỉ có thể trốn.
Sân thượng chắc chắn không thể đến nữa, phải tìm một nơi bí mật vững chắc ẩn núp mới được.
Nhạc Tuyển nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Sân thể dục."
Tuy rằng lần đầu tiên anh ta chết ở đó, nhưng chủ yếu là bởi vì lúc ấy chuyện xảy ra đột ngột, anh ta lại không hề chuẩn bị.
Nhưng bình thường sau khi tan học mà đến sân thể dục thì ngoại trừ mấy học sinh chuyên thể thao ra, chính là đội viên đội thể dục. Nhiều nhất sẽ không quá năm mươi người.
Hơn nữa không gian trong sân thể dục rất lớn. Giữa mỗi sân đều có cửa có thể khóa lại, tương đối mà nói, là nơi an toàn nhất mà anh ta có thể nghĩ đến.
"Được, vậy lần sau đến sân vận động thử xem!" Diệp Lê không có dị nghị, lập tức quyết định.
Hai "Cây nấm" ngồi xổm không được bao lâu, dưới sự nỗ lực không ngừng của đám xác sống, cửa sắt phía dưới rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, ngã "rầm" xuống đất.
Trong lúc nhất thời, vô số quái vật dữ tợn đáng sợ da tróc thịt bong giống như vỡ đê vỡ miệng điên cuồng tràn vào như thủy triều. Từng đợt nối tiếp nhau, lít nha lít nhít chen chúc, chớp mắt đã chen đầy sân thượng trống trải.
Bọn chúng nhanh chóng phát hiện hai người ngồi xổm trên mái nhà nên bắt đầu tranh nhau chen chúc giẫm đạp, liều mạng bò lên.
Nhìn từng cái đầu trọc mặt nát bét, nghe tiếng gào thét đáng sợ gần trong gang tấc, Diệp Lê quả quyết đứng dậy.
Cô dậm đôi chân tê dại, vừa mới bước ra nửa bước lập tức cảm giác vạt áo của mình bị kéo lấy.
Cô quay đầu, đối diện với một khuôn mặt hết sức đáng thương.