Chương 3: Quỷ Vực

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng cuối đường chân trời!

Trong sắc trời tối tăm mù mịt, là sân trường hoang tàn, những bức tường loang lổ, những tòa nhà đổ nát, là cỏ dại mọc um tùm, rác rưởi vương vãi khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc, là vô số bóng người lảo đảo, đã sớm mất đi linh hồn...

Vốn là một mảnh sân trường rực rỡ, nay đã biến thành một Quỷ Vực mục nát, hoang vu.

Diệp Lê đứng giữa Quỷ Vực, lại cong môi cười.

Trong đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh không thấy bao nhiêu sợ hãi, ngược lại còn ánh lên tia vui vẻ, như thể tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đều là điều cô mong đợi.

Cuối cùng cũng có chút “Tuyệt cảnh” rồi!

Nhưng vào đúng lúc này, Diệp Lê đột nhiên cảm thấy cánh tay bị thứ gì đó kéo lại.

Cô quay đầu nhìn, một xác sống chẳng biết đã đuổi tới phía sau cô từ bao giờ. Bàn tay rữa nát, da tróc thịt bong, lộ cả xương, đang siết chặt lấy cánh tay cô. Hàm răng ố vàng lẫn đen nghiến ken két, chỉ một khắc nữa thôi là lao vào cắn xé.

Diệp Lê vội vung khay thức ăn lên, đập mạnh xuống cái đầu dữ tợn của nó.

Không biết là do đánh mạnh quá hay là xương của cái xác sống này cứng mà chiếc khay bị đập gãy nát.

"Vũ khí" bị hỏng, Diệp Lê lập tức xoay người, áp sát bên cạnh xác sống, đồng thời dùng khuỷu tay kia đánh mạnh một cú vào cổ xác sống đã thối rữa đến lộ xương.

Cú đánh này, cô đã dùng hết sức.

Chỉ nghe tiếng "Răng rắc", cái đầu thối rữa dữ tợn kia lập tức nghiêng xuống vai theo một góc độ kỳ dị, thân thể mềm nhũn, đổ sập xuống.

Nhưng lần này, xác sống nằm im trên mặt đất, không bò dậy nữa.

Diệp Lê thấy vậy mới biết, hóa ra những thứ quỷ này có thể gϊếŧ chết!

Vì sự xuất hiện của cô, một đám đông xác sống từ bốn phương tám hướng bò ra.

Bọn chúng giương nanh múa vuốt, nhao nhao tụ lại về phía cô. Cảnh tượng đông đúc ấy khiến người ta dựng tóc gáy.

Diệp Lê lắc lắc cánh tay, vì dùng sức quá độ nên cơ bắp bị đau nhức. Cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, sau đó quay đầu chạy về phía cổng trường.

Trường trung học này có hơn hai ngàn học sinh. Nhìn tình hình hiện tại, chắc hẳn đều đã biến thành xác sống.

Mặc dù biết những thứ quỷ này có thể gϊếŧ chết, nhưng số lượng chúng quá nhiều. Với thể chất hiện tại của thân thể này, dù cô có võ cũng không thể thi triển hết. Sớm muộn gì cũng bị chúng tiêu diệt.

Cho nên việc cấp bách nhất bây giờ là tìm xem có đường ra hay không.

Trên đường đi, xác sống tranh nhau vọt tới, số lượng càng ngày càng nhiều. Tiếng bước chân hỗn loạn cuồng bạo giống như hồi chuông báo tử của thần chết.

Nhưng cũng may tốc độ của chúng có hạn. Diệp Lê dốc hết toàn lực chạy trốn, trong lúc nhất thời chúng cũng không đuổi kịp.

Chờ thật vất vả mới chạy đến gác chuông, Diệp Lê đã thở không ra hơi, hai chân bủn rủn vô cùng.

Thể chất của cơ thể này thực sự quá kém!

Diệp Lê khom lưng, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, lúc này mới ngẩng đầu định nhìn lại.

Cổng trường học gần ngay trước mắt.

Nhưng giờ phút này ngoài cổng lớn lại là một mảnh sương mù lượn lờ, hoàn toàn che hết tầm nhìn ra bên ngoài. Nhìn sao cũng thấy quỷ dị.

Bầy xác sống phía sau đã đuổi tới. Diệp Lê không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ có thể lần nữa lê đôi chân bủn rủn, chạy vội tới trước cổng trường. Cô dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy song sắt rỉ sét loang lổ, dùng cả tay lẫn chân leo lên trên.

Chờ cô phí hết sức vượt qua cửa sắt, những xác sống ngoan cố kia cũng bổ nhào tới trước mặt.

Từng con trong chúng nó áp sát vào cửa sắt, từng cái từng cái bàn tay nát bét từ trong khe song sắt vươn ra, không ngừng quơ cào. Cửa sắt vốn đã mục nát bị lay động ầm ầm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.

Diệp Lê không hề dừng lại, kéo hai chân mệt mỏi bước vào trong sương mù. Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ có trực giác, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy là có thể thoát khỏi.

Cô mò mẫm trong sương mù chậm rãi đi về phía trước khoảng mười bước. Trước mắt lờ mờ xuất hiện bóng dáng một tòa nhà. Ở trong sương mù tối tăm, nó giống như quái thú giương nanh múa vuốt.

Nhưng sau khi đến gần, cô mới nhận ra tòa nhà hoang phế cũ nát trước mắt này hết sức quen thuộc. Đúng là ký túc xá của trường học.

Diệp Lê không khỏi cong môi. Trong đôi mắt hơi mở lớn lộ ra một vệt ánh sáng kỳ dị.

Thú vị!

Cô nhớ rõ ràng lúc trước khi nhìn ra, bên ngoài cổng trường là một con đường rộng rãi. Nhưng bây giờ một đường đi tới lại biến thành ký túc xá.

Nói cách khác, cánh cửa sắt mà cô vừa bò qua kia vừa là cửa trước của trường học, cũng là cửa sau!

Toàn bộ trường học giống như một cái vòng tròn đầu đuôi nối với nhau. Bất luận đi như thế nào cũng đều ở trong đó, căn bản không có đường ra!

Trong bóng đêm nặng nề, sự xuất hiện của Diệp Lê giống như một ngọn hải đăng chỉ dẫn phương hướng, hấp dẫn vô số bóng người lảo đảo chạy về phía cô.

Nhưng lúc này, cô đã không còn sức để chạy nữa.

Diệp Lê có chút tiếc nuối thở dài. Khóe miệng thậm chí mang theo chút ý cười tự giễu.

Không nghĩ tới nhanh như vậy đã chết rồi, kém cỏi thật!

Cô đứng tại chỗ, dang hai tay ra, mặc cho những cái xác không hồn dữ tợn kia chen lấn nhào tới đè mình xuống, rồi phủ lên...

Đau đớn dữ dội lan khắp cơ thể. Cô cảm nhận được rõ ràng máu thịt của mình đang không ngừng bị gặm cắn xé rách. Lục phủ ngũ tạng cũng bị xé rách và bị bóp nát. Sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi...

Ngay khi ý thức sắp biến mất, Diệp Lê không nhịn được phỏng đoán.

Cô như vậy xem như thành công vượt qua một ngày sao?

Dù sao cũng là 10 điểm giá trị tội ác đó!

**

"Ninh Ninh, thức dậy đi!"

Diệp Lê mở choàng mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt tràn đầy sức sống.

Một cô gái tóc dài vừa rút tay lại sau khi vỗ vai cô, "Mau dậy đi, tan học rồi!"

Nhìn cô gái, nghe lời nói quen thuộc, Diệp Lê bỗng ngây ra trong giây lát.

Cô vô thức đưa mắt nhìn xung quanh.

Phòng học rộng rãi ồn ào, sách xếp thành đống trên bàn học, đồng phục học sinh màu xanh trắng, trên bảng đen viết dòng chữ "Còn 238 ngày nữa đến kỳ thi đại học."

Tất cả đều hoàn toàn giống như lúc trước!

Vậy nên, cô lại trở về?

Diệp Lê nhíu mày, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Nhưng cô nhớ rõ ràng mình đã bị đám xác chết đó gặm ăn hầu như không còn. Chết không thể chết hơn được nữa. Tại sao lại trở lại lúc ban đầu?

Trong chớp mắt, cô nhớ lại những lời hệ thống nói khi cô tỉnh dậy lần đầu tiên. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ...

Chẳng lẽ là...

"Cậu đang ngẩn người nghĩ gì vậy? Mau thu dọn đồ đạc tới căn tin giành chỗ, lát nữa đi trễ lại phải chờ lâu!"

Cô gái tóc dài vẫn đang thúc giục. Nhưng lúc này Diệp Lê đã không còn tâm trí để ý.

Để kiểm chứng ý nghĩ trong lòng, cô đột ngột đứng dậy, đẩy cô gái ra, mặt không cảm xúc bước đi.

Diệp Lê đi vội vàng trên đường đυ.ng phải đống sách, đẩy ngã người, dẫn đến một tràng la hét chửi bới. Cô hoàn toàn không để ý, chỉ một mực lao ra khỏi lớp học, đi đến hành lang.

Ngay sau đó, cô dùng hai tay nắm lấy lan can hành lang, nhanh chóng trèo qua. Sau đó cô đón ánh chiều tà, buông lỏng hai tay, dứt khoát nhảy xuống từ tầng sáu.

"A..." Tiếng kêu giật mình hoảng sợ vang lên khắp nơi!

"Ầm" một tiếng nổ lớn, máu bắn tung tóe!

Ngay khoảnh khắc ý thức mơ hồ, dường như Diệp Lê nghe thấy có người đang hô...

"A... Lại có người nhảy lầu..."

Lại?

Cô nảy ra một nghi vấn.