Phương Văn vội vàng đi vệ sinh xong, lập tức nhanh chóng ra khỏi phòng.
Thấy Trần Tiêu Tiêu vẫn chưa có động tĩnh, cô ta gọi lớn, "Cậu xong chưa? Tiêu Tiêu?"
Không ai đáp lại.
Phương Văn nhíu mày, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng bên trong, "Tiêu Tiêu?"
Vẫn không có ai trả lời.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có tiếng nước chảy từ bể nước, ngoài ra không có âm thanh gì khác. Sự im ắng đó khiến lòng cô ta cảm thấy bất an.
Trong chốc lát, hàng loạt hình ảnh đáng sợ vụt hiện lên trong đầu. Trái tim Phương Văn đập mạnh, cổ họng cô ta cảm thấy khô khốc.
Cô ta khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay đẩy cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Bên trong không có ai!
Trần Tiêu Tiêu đâu rồi?
Nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng, Phương Văn không dám ở lại lâu thêm một giây, lập tức vội vàng chạy ra ngoài.
Khi chạy ra khỏi cửa nhà vệ sinh, cô ta thấy ở đầu kia hành lang có một bóng lưng đang đứng.
Dù ánh sáng mờ mịt, nhưng người đó mặc áo len và váy ngắn, đi chân trần. Không phải Trần Tiêu Tiêu thì là ai?
Phương Văn thấy vậy, tức thì giận sôi máu.
Hay lắm Trần Tiêu Tiêu! Tôi tốt bụng đi vệ sinh cùng cậu, mà cậu xả xong không nói một lời đã tự đi trước, mẹ nó có ai như vậy không?
Cô ta càng nghĩ càng bực bội, nỗi giận bắt đầu chiến thắng nỗi sợ.
Phương Văn nhanh chóng bước qua hành lang, đuổi theo. Cô ta vỗ một tay lên vai người đó, miệng la lên: "Trần Tiêu Tiêu, cậu có ý gì..."
Nhưng cô ta vừa nói được nửa câu thì đột nhiên cảm thấy không đúng. Cảm giác ẩm ướt mềm mại dưới tay khiến phần còn lại của câu hỏi mắc kẹt trong cổ họng.
Giờ phút này, toàn thân người đó ướt sũng, vạt áo và tóc còn đang nhỏ xuống "tí tách" từng giọt nước.
Cùng lúc đó, Trần Tiêu Tiêu cũng từ từ quay đầu lại.
Tư thế quay đầu của cô ta rất quái dị, không phải kiểu xoay bình thường, mà là nhích từng chút từng chút một, chuyển động một cách máy móc.
Cho đến khi, cô ta quay lưng về phía Phương Văn mà mặt đối diện với Phương Văn mới thôi.
Chỉ cần một cái nhìn, sắc mặt Phương Văn lập tức trắng bệch, hai mắt hoảng sợ trừng trừng.
"Aaaaaa ——"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sự việc trước mắt khiến cô ta như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ, hai chân run rẩy.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Trần Tiêu Tiêu trống trơn, chỉ còn lại một lớp da mặt phẳng mịn, không có ngũ quan!
Phương Văn muốn rút tay về, muốn quay người chạy trốn. Mỗi một tế bào trong cơ thể cô ta đều đang gào thét, chạy mau, chạy mau, chạy mau...
Nhưng tay cô ta như bị đúc bằng sắt, khó mà nhấc lên. Chân giống như đeo chì, không thể nhúc nhích.
Cô ta chỉ có thể trợn to mắt khi cái đầu quái dị đó gãy "răng rắc" từ trên cổ, rớt xuống bờ vai, gục trong tay cô ta.
Mái tóc như nhung, làn da lạnh lẽo, cảm giác rõ ràng...
"A a a ——"
Dưới cú sốc mạnh liệt, Phương Văn cuối cùng tìm lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Cô ta vung tay theo bản năng, hất cái đầu đó ra ngoài, còn mình thì thét lên, vừa lăn vừa bò chạy về phía cầu thang lầu ba.
Ngay lúc đó, nhóm Diệp Lê cũng từ lầu một chạy lên, liền thấy trong không trung có một vật đen bay tới.
Diệp Lê phản ứng cực nhanh, cúi đầu tránh sang bên.
Theo sát phía sau, Nhạc Tuyển vô thức đưa tay chụp lấy vật kia.
Anh ta cúi đầu nhìn, thấy đó là một cái đầu tròn đầy lông tóc, lập tức kêu "A!" thảm thiết rồi buông tay ném đi.
Cái đầu rơi xuống đất, lăn "lộc cộc" hai vòng rồi dừng lại đúng phần da mặt không có ngũ quan hướng lên trên. Dưới ánh đèn mờ chiếu rọi, nó trắng bệch trống không đối diện mọi người.
Nhưng sự kinh hoàng mới chỉ bắt đầu. Họ nhanh chóng nhìn thấy cơ thể không đầu đứng bên cạnh.
Phần cổ trống rỗng, chỗ hổng so le không đều. Da thịt đỏ trắng đan xen nát bấy. Như thể đầu bị vặn gãy rồi bị kéo mạnh cho rứt ra.
Thấy cảnh này, Nhạc Tuyển lập tức mềm nhũn hai chân, mồ hôi lạnh ứa ra, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả Diệp Lê, thoạt nhìn cũng không khỏi giật mình.
Y Lâm và La Giai Giai thậm chí còn khóc thành tiếng, quay đầu chạy xuống lầu.
Nhưng rất nhanh, cả hai lại chạy "cộp cộp" lên lại.
Chỉ vì dưới lầu, đám "thịt băm" quỷ dị đã tràn lên cầu thang, chẳng còn đường nào để lui.
Trong khi đó, thi thể không đầu lại đứng thẳng tắp trước cầu thang lên lầu ba, khiến người ta sởn tóc gáy, ngần ngừ không dám bước.
Giờ khắc này, nỗi sợ hãi vô biên sâu thẳm trong lòng mọi người như giòi bọ trong xương, không thể nào xua tan.
"Làm, làm sao bây giờ?"
Nhạc Tuyển chống hai tay vào tường, run rẩy hỏi Diệp Lê bên cạnh.
Cô gái nhỏ gầy trước mắt hiện tại là điểm tựa tinh thần duy nhất của anh ta, giúp anh ta không bị nỗi sợ nuốt chửng hoàn toàn.
Diệp Lê nhíu mày, cũng không rõ tình hình.
Người trước đó còn đi bên cạnh, sao chỉ mới chớp mắt mà đầu đã dọn nhà?
Hơn nữa miệng vết thương dữ tợn như thế mà lại không chảy máu. Xung quanh cũng không có vết máu nào, như thể toàn bộ máu trong người đã biến mất.
Thật sự rất kỳ quái!
Khi mọi người đang không biết phải làm thế nào thì thi thể không đầu đột nhiên có động tĩnh.
"Cô ta" nâng tay lên, đưa lên trên cổ, hai nắm tay siết chặt từ từ mở ra.
Trong hai lòng bàn tay, một bên mọc ra một cái miệng, một bên mọc ra một cái tai.
Cái miệng mở ra đóng lại, phát ra âm thanh lạnh lẽo: "Đầu của tôi đâu... Đầu của tôi ở đâu... Ai thấy đầu tôi không..."
"Cô ta" vừa nói vừa bắt đầu bước đi, như đang tìm kiếm đầu của mình.
Đôi chân trần ướt sũng bước từng bước một, dẫm thật mạnh xuống đất, phát ra tiếng "bẹp bẹp" dính ướt, như tiếng chuông báo tử gõ vang bên tai mọi người.
Y Lâm và La Giai Giai hoảng sợ hét lên khóc nức nở. Hai người co rúm bên Nhạc Tuyển, túm chặt áo của anh ta.
Nhạc Tuyển cũng sợ muốn chết, nhưng không dám kéo Diệp Lê, chỉ có thể cố gắng theo sát phía sau.
Diệp Lê chăm chú theo dõi hành động của thi thể không đầu. Thấy tai trong lòng bàn tay của "cô ta" khẽ động, như đang nghe âm thanh xung quanh, cô lập tức quát lớn.
"Đừng phát ra tiếng động, "cô ta" nghe được!"
Mọi người vội vàng đưa tay bịt miệng, không dám phát ra tiếng nào nữa.
Thấy thi thể không đầu tiến lại gần, nhóm Diệp Lê chỉ có thể cẩn thận di chuyển, tránh sang một bên hành lang khác.
Đột nhiên, La Giai Giai hét lên một tiếng hoảng hốt.
Cô ta chỉ chú ý tránh né, không để ý dưới chân nên vô tình giẫm phải cái đầu.
Âm thanh đó lập tức đánh động tới thi thể không đầu. "Cô ta" lập tức quay lại, miệng hét lớn: "Đầu của tôi đâu? Trả đầu lại cho tôi!"
"Cô ta" vừa nói vừa đưa tay ra, hình như muốn nhào tới mọi người.
Ma xui quỷ khiến sao, Diệp Lê đột nhiên bước lên, đá mạnh cái đầu xuống cầu thang.
Mọi người: "..."
Thi thể không đầu: "..."
Cái đầu: Lộc cộc lộc cộc...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thế giới đều an tĩnh, chỉ còn âm thanh của cái đầu lăn xuống cầu thang không ngừng vang lên.