Chương 26: Nhà vệ sinh

Trần Tiêu Tiêu rốt cuộc không nín được nữa.

Cô ta muốn đi vệ sinh. Lúc ra khỏi ký túc xá cô ta đã mắc rồi, nhưng khi đó vội vàng chạy trốn không dám nói. Bây giờ bình tĩnh lại, cô ta thật sự là nhịn không được.

Nhưng cô ta không dám đi vệ một mình.

Tòa nhà dạy học này nhìn có vẻ kỳ lạ, cô ta sợ hãi.

Trần Tiêu Tiêu biết chắc chắn Y Lâm sẽ không để ý đến mình, cho nên trực tiếp tìm Phương Văn.

Phương Văn bình thường có quan hệ không tệ với cô ta, không chịu nổi cô ta năn nỉ ỉ ôi nên rất nhanh đã đồng ý.

Vì vậy hai người rời khỏi đội, từ góc bên trái đi lên lầu hai.

Lầu dạy học từ lầu hai đến lầu sáu đều có nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh nam nữ thì tách ra. Lầu hai, bốn, sáu là nhà vệ sinh nữ. Lầu ba và lầu năm là nhà vệ sinh nam.

Nhà vệ sinh ở gian cuối cùng bên phải tòa nhà. Nhóm Trần Tiêu Tiêu phải đi qua một hành lang mới đến được.

Trên hành lang chỉ có một ngọn đèn ở giữa. Khu vực có thể chiếu sáng có hạn, cho nên hai đầu đều tương đối tối tăm. Nhất là chỗ cầu thang không được ánh sáng chiếu tới kia, càng lộ ra vẻ âm u đáng sợ.

Trần Tiêu Tiêu túm lấy cánh tay Phương Văn. Hai người dựa sát vào nhau, cúi đầu hoảng loạn nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, thậm chí không dám liếc mắt nhìn phòng học trống rỗng bên cạnh, giống như bên trong có quỷ vật đang cười khằng khặc rình rập họ.

Xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của hai người họ vang vọng trên hành lang, "cộp cộp cộp", khiến người nghe hoảng hốt.

Thật vất vả đi tới trước nhà vệ sinh. Cửa đang đóng.

Phương Văn can đảm dùng mũi chân húc cửa. Bên trong cánh cửa là một mảnh tối tăm, chỉ có tiếng nước "Ào ào" truyền đến. Tựa hồ không có gì khác thường.

Hai người nín thở, từ từ tới gần. Trần Tiêu Tiêu nhanh chóng đưa tay sờ soạng trên vách tường cạnh cửa, "Lạch cạch" ấn công tắc đèn điện.

Còn may, đèn sáng!

Trong nhà vệ sinh trống trải, không có gì cả.

Lúc này hai người Trần Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào nhà vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại.

Nhà vệ sinh của trường là nhà vệ sinh ngồi xổm kiểu cũ, được chia thành sáu ngăn độc lập bằng vách ngăn màu xanh lam. Phía dưới có một khe rãnh vắt ngang qua. Một bể nước được lắp ở phía trên. Dòng nước trong bể chảy không ngừng. Sau khi chứa đầy nước sẽ tự động đổ xuống, dội rãnh.

Hai người mỗi người một phòng đẩy cửa đi vào...

Sau khi vội vàng phóng thích, Trần Tiêu Tiêu không khỏi thở phào một hơi, chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.

Vừa đứng dậy mặc váy vào, đột nhiên, cô ta nghe thấy tiếng "cộc cộc" từ phòng ngăn phía trước. Giống như có người đang gõ lên vách ngăn.

Cô ta tưởng là Phương Văn thúc giục mình, theo bản năng đáp một tiếng, "Tôi sắp xong rồi."

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tiêu Tiêu lập tức nhận ra không đúng...

Vừa rồi Phương Văn rõ ràng đi vào phòng phía sau cô ta. Tại sao phòng phía trước lại bị gõ vang.

Nhận ra điều này, lập tức làm phía sau lưng cô ta nổi lên một tầng da gà. Lo lắng sợ hãi làm tim bắt đầu điên cuồng đập "thịch thịch".

Mà lúc này cô ta mới phát hiện. Trong phòng phía sau cô ta hình như không hề có động tĩnh. Giống như Phương Văn đã biến mất.

Trần Tiêu Tiêu không dám nghĩ nhiều, cũng không dám phát ra âm thanh nữa. Cô ta run rẩy đưa tay muốn mở chốt cửa.

Nhưng ngay khi cô ta chạm vào chốt cửa, trong phòng phía trước đột nhiên vang lên giọng nói của một cô gái xa lạ.

"Bạn học ơi, cửa của tôi bị kẹt, cậu có thể giúp tôi mở được không?"

Giọng nói đó nhu nhu nhược nhược, mang theo ngữ khí khẩn cầu.

Đồng tử Trần Tiêu Tiêu co rụt lại mãnh liệt, sắc mặt lập tức trắng bệch. Mồ hôi lạnh như hạt đậu từ trên trán trong nháy mắt lăn xuống.

Cô ta vội vàng mở chốt mở cửa. Nhưng lúc này cánh cửa không được coi là kiên cố này giống như bị hàn lại. Mặc cho cô ta có kéo đẩy thế nào cũng không thể mở ra được.

"Bạn học? Bạn học ơi? Cậu còn ở đây không?" Vách ngăn phía trước lại vang lên tiếng gõ "cộc cộc", giọng nữ yếu ớt lại hỏi.

Trần Tiêu Tiêu kinh hãi run sợ!

Cô ta cắn chặt răng, không dám để cho mình phát ra chút âm thanh nào. Nước mắt nóng hổi rơi xuống từng giọt. Cả người run rẩy giống như rơi vào hầm băng. Ngay cả máu cũng bị đông lại.

Cô ta không biết "người" đột nhiên xuất hiện này là ai!

Hay có phải là người hay không!

Nhưng theo bản năng cô ta biết, tuyệt đối không thể đáp lại.

"Cộc cộc cộc... rầm rầm..."

"Bạn học? Sao cậu không nói chuyện... bạn học, cậu mở cửa giúp tôi đi... Cậu giúp tôi..."

Dường như bởi vì không được đáp lại, tiếng gõ bắt đầu không ngừng truyền đến. Giọng nói của đối phương cũng bắt đầu càng thêm dồn dập.

Đến cuối cùng, toàn bộ vách ngăn đều bị đập "rầm rầm". Nó rung mãnh liệt, tựa như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Mà giọng nói đó cũng từ nhu nhược khẩn cầu ban đầu, biến thành sắc bén dữ tợn, như là gió đêm thê lương rít gào, "Cậu giúp tôi đi... vì sao cậu không giúp tôi... vì sao không giúp..."

Trong lúc nhất thời, sợ hãi tựa như tảng đá ngàn cân đè ở ngực. Trần Tiêu Tiêu vô lực cuộn mình ở trong góc, đầu chôn thật chặt ở trên đầu gối, hai tay gắt gao che lỗ tai, chỉ có thể cầu nguyện trong tuyệt vọng.

Đừng, đừng tìm tôi, ai tới cứu tôi với, cứu tôi với...

Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ là một thế kỷ, hay là trong nháy mắt...

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Tiếng đập điên cuồng kia không thấy nữa. Tiếng chất vấn sắc bén cũng biến mất. Vhỉ còn lại tiếng nước chảy trong bể nước còn đang ào ào vang vọng.

Trần Tiêu Tiêu cứng đờ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt vẫn sáng, không có gì cả.

Giống như tất cả mọi thứ vừa rồi đều chỉ là ảo giác của cô ta.

Một cảm xúc sống sót sau tai nạn lập tức kéo tới trong lòng. Trần Tiêu Tiêu cảm thấy vừa may mắn vừa sợ hãi. Nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê tuôn trào ra.

Cô ta khó khăn chống đỡ vách ngăn đứng lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nhưng vào lúc này, một tiếng "Rầm" cực lớn bỗng nhiên vang lên. Trần Tiêu Tiêu giật mình một cái, lại ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại. Dfó là tiếng bể nước chứa đầy nước, đang tự động đổ xuống rửa sạch.

Quả nhiên, nước trong mương bên cạnh tràn lên.

Nhưng không đợi Trần Tiêu Tiêu thở phào, cô ta hoảng sợ phát hiện. Nước chảy ra trong rãnh, đúng là đỏ tươi.

Thật giống như thứ vừa mới đổ xuống từ trong bể không phải nước, mà là máu.

Giờ khắc này, Trần Tiêu Tiêu rốt cuộc sụp đổ mất khống chế, gào khóc thảm thiết.

Cô ta liều mạng mở cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Phía dưới khe rãnh giống như bị chặn lại. Máu trong khe rãnh càng tuôn ra càng nhiều, nhanh chóng tràn ra, không ngừng dâng lên, mãi cho đến gần đầu gối Trần Tiêu Tiêu.

Cuối cùng máu cũng ngừng lại.

Xung quanh lại rơi vào yên tĩnh. Lần này, ngay cả tiếng nước chảy trong bể cũng không nghe thấy.

Hai mắt Trần Tiêu Tiêu đỏ ngầu. Cả người như chim sợ cành cong, dán chặt vào cánh cửa phía sau lưng.

Đột nhiên, dưới chân cô ta không biết bị cái gì kéo một cái. Cả người nhất thời mất đi cân bằng, ngã ngồi bệch ở trong vũng máu.

Ngay sau đó một đôi tay tiều tụy tái nhợt bỗng nhiên vươn ra từ trong vũng máu, một phát bắt được đầu Trần Tiêu Tiêu, kéo đầu cô ta xuống nước.

Trong bọt nước văng tung tóe, cơ thể cô ta nằm trong máu loãng, tay chân liều mạng giãy dụa...

Rốt cuộc, sau một tiếng "Răng rắc" nặng nề từ trong nước truyền đến, cơ thể Trần Tiêu Tiêu đột nhiên cứng đờ, lập tức nằm liệt trong vũng máu, hoàn toàn không còn động tĩnh.

Từng dòng từng dòng máu đỏ thẫm cuồn cuộn dâng lên từ trong nước, lại nhanh chóng hòa làm một thể với máu loãng xung quanh...