Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hình Tượng Thần Kinh Không Thể Sụp Đổ [Vô Hạn Lưu]

Chương 25: Hội họp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh, Diệp Lê nhìn thấy Nhạc Tuyển đã chờ sẵn trên sân thể dục từ xa.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, lúc này sau lưng Nhạc Tuyển không có sương mù dày đặc.

Dường như không giống với trước đó, sương mù từ bốn phía trường học tràn về phía trung tâm. Lần này sương mù bắt đầu từ cửa sau trường học, một đường lan rộng về phía cổng trước trường học.

Hiển nhiên Nhạc Tuyển cũng phát hiện bên Diệp Lê khác thường. Anh ta chạy tới đón cô.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Anh ta hỏi.

"Không biết." Diệp Lê lắc đầu, thở hổn hển: "Đám người Kỳ Diệp Chu đâu rồi?"

"Bọn họ đang chờ ở tòa nhà dạy học." Nhạc Tuyển cũng gia nhập đội ngũ chạy trốn.

"Vậy tụ hợp với bọn họ trước đã rồi nói sau."

Nhóm Diệp Lê tiếp tục đi về phía tòa nhà dạy học.

Tốc độ sương mù dày đặc càng lúc càng nhanh, tiếng sột soạt quỷ dị gần trong gang tấc. Họ chỉ có thể tăng tốc, chạy thục mạng.

Cuối cùng, trước khi sương mù dày đặc đuổi kịp, họ đã nhìn thấy Kỳ Diệp Chu và La Giai Giai đang chờ ở dưới gác chuông.

Bảy người thuận lợi hội họp.

"Xem kìa! Sương mù đã ngừng lại rồi!" Nhạc Tuyển đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Lê quay đầu nhìn lại. Sương mù dày đặc kia quả nhiên dừng lại ở bên ngoài tòa nhà dạy học, không tiếp tục lan rộng nữa.

Sương mù quanh quẩn xung quanh, duy chỉ có khu dạy học và quảng trường nhỏ phía trước là trống không.

Lúc này Diệp Lê mới dừng bước lại, hai tay chống nạnh, thở hổn hển. Cô cảm thấy phổi sắp nổ tung, cổ họng cũng khô khốc buồn nôn, hiện ra mùi tanh rỉ sét nhè nhẹ.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, "bất ngờ" này lại muốn mạng như vậy, suýt chút nữa làm cô chạy tắt thở!

Ngoại trừ Nhạc Tuyển gia nhập giữa đường, ba người Y Lâm cũng không tốt hơn cô là bao. Ai nấy đều thở hồng hộc, dáng vẻ sức cùng lực kiệt.

Trần Tiêu Tiêu đã sớm cởi giày, chân trần chạy băng băng, ngã ngồi trên mặt đất, không bò dậy nổi.

Mặc dù đã đoán được, nhưng giờ phút này thấy Diệp Lê dẫn theo ba người Y Lâm trở về, đám người Nhạc Tuyển vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nhất là La Giai Giai, trên mặt ngoại trừ khϊếp sợ ra, còn có kinh hoàng không ức chế được.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng từ phía tòa nhà dạy học chiếu ra. Trong hoàn cảnh tối tăm có vẻ vô cùng sáng ngời chói mắt.

Tất cả mọi người đều bị kí©h thí©ɧ theo bản năng nhắm mắt lại, quay đầu qua một bên.

Chờ họ thích ứng cường độ ánh sáng, lại quay đầu mở mắt nhìn.

Chỉ thấy tòa nhà dạy học vốn đổ nát hoang phế, lúc này lại biến trở về dáng vẻ sạch sẽ của ban ngày. Hơn nữa giữa hành lang mỗi một tầng đều có một ngọn đèn sáng lên, chỉ là vẫn không có một bóng người.

"A —— "

Đột nhiên, La Giai Giai ở bên cạnh phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Cả người cô ta run lên, trên mặt tràn đầy sợ hãi, ngón tay chỉ vào mặt đất phía trước hét lớn, "Máu, trên đất có máu..."

Mọi người nhìn theo, chỉ thấy trên gạch lát phía trước hiện lên một vũng máu đã khô cạn.

Viền vết máu đó phác họa ra một hình dạng kỳ quái, lờ mờ nhìn giống như hình người.

Giống như đã từng có người nằm rạp trên mặt đất, máu chảy qua bên cạnh...

Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Lê khẽ nhúc nhích, nhanh chóng nhận ra được cái gì.

Những người khác cũng đều nhìn ra manh mối.

Trong không khí nhất thời xuất hiện yên tĩnh quỷ dị, lạnh lẽo tràn ngập trong lòng mỗi người.

Mà đúng lúc này, Kỳ Diệp Chu đứng bên cạnh La Giai Giai đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao tầng phía trước. Cũng không biết anh ta nhìn thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không quan tâm gì nữa, nhấc chân chạy về phía tòa nhà dạy học.

Chờ mọi người kịp phản ứng, anh ta đã chạy vào cầu thang tối tăm, không thấy bóng dáng, chỉ nghe được tiếng bước chân hướng lên trên.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết có nên đuổi theo hay không.

Nhưng họ bất động, "thịt băm" quỷ dị vốn ẩn nấp trong sương mù dày đặc, lúc này lại từ bốn phương tám hướng tràn ra, bắt đầu không ngừng nhúc nhích về phía bọn Diệp Lê.

Ba người Y Lâm chưa từng thấy sự lợi hại của những thứ quỷ quái này, nhưng bọn Nhạc Tuyển đã tự mình trải nghiệm.

Mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Diệp Lê.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Nhạc Tuyển hỏi.

"Còn có thể làm sao?" Diệp Lê sờ cằm, giọng điệu thì có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại hưng phấn: "Lên lầu xem thử thôi!"

Những "thịt băm" này hiển nhiên là đang đuổi họ vào trong tòa nhà dạy học, không đi vào thì phải chết.

Vậy còn chờ gì nữa, mạo hiểm đi thôi!

Không giống với Diệp Lê hứng thú dạt dào, những người khác đều lo lắng, nghi hoặc bất an.

Giờ phút này ở trong mắt họ, tòa nhà dạy học trước mắt phảng phất như là một con quái vật đáng sợ đang chờ đợi con mồi tự động đưa tới cửa.

Cả tòa nhà giảng dạy là kiến trúc hình chữ L. Tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng có bảy lớp. Cứ hai tầng là vừa đúng một khối.

Hai bên trái phải của tòa nhà đều có một cầu thang. Cầu thang bên phải ở cuối cùng, sát bên là nhà vệ sinh. Cầu thang bên trái là chỗ góc hình chữ L.

Vừa rồi Kỳ Diệp Chu chạy từ cầu thang bên trái lên. Cho nên bọn Diệp Lê cũng chuẩn bị đi theo.

Nhưng trước khi lên lầu, Diệp Lê tìm đại một phòng học gần đó, đẩy cửa đi vào nhìn nhìn.

Những người khác không muốn đi vào nên đứng chờ ở cửa phòng học. Chỉ có Nhạc Tuyển đi theo cô.

Diệp Lê đưa tay mở đèn, nhưng đèn không sáng.

Trong phòng học tối tăm, từng dãy bàn ghế gỗ xếp chỉnh tề. Trên bàn còn bày sách giáo khoa. Giống như một giây trước nơi này vẫn là học sinh ngồi đầy, rộn rộn ràng ràng, cãi nhau ầm ĩ, rồi một giây sau, tất cả mọi người đều biến mất không thấy tăm hơi.

Tình hình quỷ dị này, làm người ta không khỏi hoảng hốt.

Diệp Lê tiện tay cầm một quyển sách giáo khoa trên bàn học trước mặt lật qua lật lại, không phát hiện có gì dị thường. Cô đang chuẩn bị buông sách xuống, lại đột nhiên cảm thấy xúc cảm trong tay có hơi kỳ quái.

Cô lại cầm sách giáo khoa lên, cẩn thận sờ lên bìa sách, quả nhiên mò được một vài thứ.

Cô khom lưng cúi đầu, nhìn lên bàn qua ánh sáng từ hành lang chiếu vào. Trên mặt bàn có một nhúm bột phấn màu xám trắng, giống như là tro tàn sau khi bị đốt cháy.

"Phát hiện cái gì rồi à?" Nhạc Tuyển ở bên cạnh cúi đầu xuống thấp giọng hỏi.

"Một ít bụi." Diệp Lê nói xong lại cầm quyển sách bên cạnh lên, ở phía dưới cũng phát hiện tro tàn.

Nhạc Tuyển thấy thế, cũng tiện tay lật mấy quyển sách trên bàn học, quả nhiên đều thấy được bột phấn giống nhau.

"Hình như trên bàn học nào cũng có." Nhạc Tuyển tò mò giơ tay xoa xoa tro bụi trên đầu ngón tay: "Đây là tro gì, màu sắc hơi kỳ quái."

"Đừng đυ.ng lung tung." Diệp Lê nhìn anh ta một cái, có lòng tốt nhắc nhở.

Có đôi khi, vô tri đúng là phúc!

"Đi thôi." Cô buông sách trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài phòng học.

Nhạc Tuyển không rõ tình huống vội vàng phủi tay, cất bước đuổi theo.

Vừa ra khỏi phòng học, Diệp Lê lập tức phát hiện không đúng.

Bên ngoài cửa lúc này chỉ còn lại hai người Y Lâm và La Giai Giai. Phương Văn và Trần Tiêu Tiêu không thấy bóng dáng.

"Các cậu ấy đâu?" Diệp Lê hỏi.

Y Lâm mở miệng nói: "Các cậu ấy lên lầu hai trước đi WC."

Ngay khi cô ta vừa dứt lời...

Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, trên lầu truyền đến một tiếng thét.

Âm thanh đó cao vυ"t mà thê lương, bén nhọn chói tai tựa như một cây kim đâm thủng màng nhĩ, làm cho người nghe sởn hết cả gai ốc.

"Là giọng của Phương Văn." Sắc mặt Y Lâm trắng nhợt.

Trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Diệp Lê lập tức dẫn đầu, sải bước phóng về phía cầu thang.
« Chương TrướcChương Tiếp »