"Tôi xuống cứu cậu ta. Hai người các cậu chuẩn bị kéo chúng tôi lên." Trong lúc nguy cấp, Diệp Lê lên tiếng.
Cô nói xong cũng không chờ hai người Y Lâm đáp lại đã lập tức kéo một sợi dây thừng dự bị khác quấn quanh cánh tay vài vòng.
Sau đó, lòng bàn tay nắm đầu sợi dây thừng đang thả túm vào cùng nhau, tay kia nắm nửa cây lao. Cô không chút do dự thả người từ mép lầu xuống.
Trần Tiêu Tiêu ở phía dưới sớm đã bị dọa mặt tái mét, sợ đến mất mật, chợt trông thấy một bóng dáng nhỏ gầy giống như thiên thần giáng lâm, bay đến trong đêm tối.
Diệp Lê mượn lực dây thừng đang đong đưa kéo căng về phía sau, đầu lao sắc bén trong tay chuẩn xác đâm xuyên qua đầu quái vật.
"Phụt phụt!"
Trần Tiêu Tiêu cảm thấy trên đùi bị bắn tung tóe một mảnh ướt lạnh. Ngay sau đó lực đang túm chặt cô ta buông lỏng, cô ta lần nữa được tự do.
Diệp Lê nhấc chân đặt lên giường, kéo dây thừng trên tay nghiêng người đứng lên.
Chờ ổn định thân hình, cô cắm cây lao trở về ba lô, lại đưa tay kéo Trần Tiêu Tiêu lên.
"Mau kéo chúng tôi lên!"
Mắt thấy lại có xác sống sắp chen vào trong cửa, Diệp Lê hô về phía mái nhà.
Phương Văn vội vàng cúi người kéo cánh tay của Trần Tiêu Tiêu, cho cô ta mượn lực để leo lên trên.
Y Lâm bên kia thấy thế, cũng chuẩn bị đi kéo Diệp Lê.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô ta vươn tay ra, động tác của cô ta đột nhiên dừng lại, trong lòng lóe lên một ý niệm.
Lúc này, toàn thân Diệp Lê đều dựa vào sợi dây thừng trong tay cô ta chống đỡ. Chiều cao của Diệp Lê có hạn, đứng trên giường thì tay cũng không thể với đến mép rãnh chống thấm. Nếu không có người hỗ trợ, chỉ sợ dựa vào chính cô rất khó leo lên.
Mà giờ phút này cả đám bọn họ đều đã an toàn leo lên mái nhà. Tác dụng của Diệp Lê là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ai biết những lời trong miệng cô nói, rốt cuộc là thật hay giả!
Nếu như mình không đưa tay, vậy cô chắc chắn phải chết!
Y Lâm càng nghĩ càng ngo ngoe rục rịch. Cô ta nhìn cô gái phía dưới, đáy mắt hiện lên một vẻ dữ tợn.
Người này trước sau sỉ nhục uy hϊếp mình hai lần, cơn tức này cô ta nuốt không trôi!
Không bằng để cô trực tiếp đi chết đi!
Ánh mắt hai bên giao nhau giữa không trung.
Diệp Lê liếc mắt một cái là nhìn thấu ngay chủ ý quỷ quái của đối phương. Nhưng cô lại không có chút sợ hãi nào, ngược lại cong khóe môi lên, lộ ra một nụ cười mịt mờ khó hiểu.
Y Lâm chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen láy sáng như sao của đối phương đang phun trào ánh sáng phấn khích nguy hiểm. Trào phúng và khinh thường nồng đậm kia, giống như đang đối đãi với một tên hề nhảy nhót.
Mà trên mặt cô lại nở một nụ cười quỷ dị, giống như đang lặng lẽ mời.
Có gan thì tới đi!
Một luồng ý lạnh đột nhiên dâng lên trong lòng, nhanh chóng lan khắp người. Y Lâm không tự chủ được run lên.
Cô ta tựa như đã đoán được kết cục thê thảm của mình khi gặp lại đối phương ở lần tiếp theo.
Giống như khi biết trước được nguy hiểm, con người sẽ tránh né theo bản năng.
Y Lâm gần như vô thức đưa tay, nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Lê.
Cuối cùng cửa phòng ngủ cũng bị đẩy ra, vô số quái vật ùa vào.
Diệp Lê dùng sức đạp ngã giường tầng, còn mình cũng thuận thế mượn lực, kéo tay Y Lâm trèo lên mái nhà trước khi đám ác quỷ kia nhào tới.
Lúc này thể xác và tinh thần của mọi người đều mệt mỏi. Họ ngồi bệt trên mặt đất thở hổn hển, một bộ dạng sống sót sau tai nạn.
Trần Tiêu Tiêu vừa khóc nức nở, vừa cởi giày ống dài của mình.
Chân cô ta bị xác sống cắn, nhưng bởi vì cách lớp giày không có cắn trúng thịt, cho nên chỉ là một mảng máu ứ đọng. Nhưng trên hai đùi có không ít vết cào, máu tươi đầm đìa, nhìn rất khủng bố.
"Cậu ấy như vậy sẽ không có việc gì chứ?"
Hai người Phương Văn thấy vậy đều có chút sợ hãi xê dịch sang bên cạnh, sợ đối phương đột nhiên bị lây nhiễm biến dị, bắt đầu ăn thịt người.
"Yên tâm đi, không chảy hết máu thì không chết được đâu!" Diệp Lê đã có kinh nghiệm rất tỉnh táo trả lời.
Phương Văn lúc này mới tiến lên, xé vạt áo thun bên trong, băng bó vết thương trên đùi cho Trần Tiêu Tiêu.
Y Lâm ở bên cạnh do dự một chút, vẫn mở miệng giải thích với Diệp Lê một câu: "Vừa rồi tôi bị gió làm ê mắt, cho nên dừng lại."
Diệp Lê nghe vậy cười như không cười liếc cô ta một cái, không nói gì đứng dậy rời khỏi.
Ánh mắt tiếc nuối đó, Y Lâm nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Cô ta dám khẳng định, đối phương tiếc nuối là, không có lý do để gϊếŧ chết mình.
Diệp Lê tìm một chỗ thoáng khuất gió ngồi xuống, lấy kẹo que Nhạc Tuyển đưa trước đó ra, xé giấy nhựa nhét kẹo vào miệng.
Ừm, lần này là vị xoài sữa bò.
Cũng rất ngọt đấy!
Trong miệng Diệp Lê ngậm kẹo que, cô khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên dựa vào cột sau lưng, hưởng thụ nheo mắt lại.
Trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, cô nhìn ra, trong tiểu đội ba người kia ra lệnh chính là Y Lâm.
Phương Văn hẳn là đảm đương vị trí vũ lực trong đội ngũ.
Về phần Trần Tiêu Tiêu, hoàn toàn là một tùy tùng không có quyền lên tiếng.
Nếu ba người bọn họ cũng bị nhốt trong Quỷ Vực, thì bây giờ cơ bản có thể xác định, việc Quỷ Vực này hình thành quả thật có liên quan đến Ôn Tuyết.
Chỉ là Diệp Lê không nghĩ ra là, tại sao các cô lại bị vây ở Quỷ Vực?
Ba người Y Lâm là kẻ cầm đầu hại chết Ôn Tuyết bị nhốt không có gì đáng trách.
La Giai Giai ngồi cùng bàn với Ôn Tuyết, có lẽ là làm chuyện gì có lỗi với cô ta nên mới bị nhốt.
Những người này đều có sự giao thoa trực tiếp với Ôn Tuyết.
Nhưng ba người mình, học sinh giỏi và Nhạc Tuyển, là vì sao đây?
Không nói người khác, chỉ nói Nhạc Tuyển. Anh ta và Ôn Tuyết khi còn sống hoàn toàn không có bất kỳ giao tiếp gì, chớ nói chi là trở mặt.
Chẳng lẽ chỉ là bọn họ không may mắn, ngẫu nhiên bị ngộ thương?
Diệp Lê không nghĩ ra, dứt khoát không lãng phí tế bào não nữa. Cô chỉ ngóng trông nhanh đến 12h, xem có thể mang đến "bất ngờ" gì.
Trong thời gian sau đó, Y Lâm không dám đến tìm cô bắt chuyện nữa, ngược lại xúi giục Phương Văn tới hỏi thăm tình huống.
Diệp Lê chỉ nói sau khi đến nửa đêm, tất cả xác sống sẽ biến mất, trường học sẽ bị sương mù bao phủ, sẽ bị vật chất quỷ dị nuốt chửng, chỉ có mọi người tập hợp đầy đủ mới có thể xuất hiện chuyển cơ mới.
Mấy người bị nhốt khác là ai, cô cũng đã nói.
Về phần suy đoán Quỷ Vực có liên quan đến chuyện của Ôn Tuyết thì Diệp Lê không đề cập với bọn họ. Để tránh bọn họ bị dọa vỡ mật, làm ra động tác nhỏ gì đó sẽ cành mẹ đẻ cành con.
Lăn qua lộn lại đến bây giờ, cô cũng không dễ dàng gì!
Gần nửa đêm, Diệp Lê thả dây thừng xuống, cứ cách một đoạn thắt một nút, thuận tiện cho các cô leo xuống.
Rốt cuộc đúng hạn tới 12h. Bốn bề lần nữa chợt yên tĩnh, chỉ có gió đêm thấu xương vẫn thổi vù vù không ngừng.
Diệp Lê đứng trên mái nhà nhìn xung quanh. Bốn phía mờ mịt, sương mù mông lung, tựa hồ hết thảy đều giống như trước đó, lại dường như có chút khác biệt.
Cô nhíu mày, quyết định xuống lầu trước, gặp bọn Nhạc Tuyển rồi nói sau.
Diệp Lê đeo ba lô lên, cột sợi dây vào bên eo, sau đó kéo chặt dây thừng, cầm lấy nút thắt chậm rãi leo xuống lầu.
Lần này cô không quay lại phòng 803 nữa. Chắc chắn nơi đó đã bị đám xác sống chà đạp rối tinh rối mù rồi. Cho nên cô trực tiếp rơi xuống ban công phòng 801.
Sau khi an toàn đến ban công, cô cởi dây thừng để cho bọn Y Lâm kéo lên, đổi lại cho bọn họ xuống.
Trong quá trình chờ đợi, Diệp Lê đột nhiên phát hiện tốc độ sương mù dày đặc khuếch tán ra xung quanh hình như nhanh hơn trước rất nhiều.
Cô cảm thấy không ổn, vội vàng thúc giục những người khác tăng nhanh động tác.
Đợi đến khi tất cả mọi người an toàn ra ban công, sương mù dày đặc đã sắp tràn ngập đến trước mặt, còn có tiếng xào xạc quỷ dị kia càng lúc càng gần.
"Đi mau!"
Diệp Lê kêu một tiếng, dẫn đầu lao ra khỏi phòng ngủ, chạy xuống lầu.
Ba người khác không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể theo sát phía sau.
Lúc chạy ra khỏi ký túc xá, Diệp Lê quay đầu nhìn lại. Sương mù dày đặc kia lúc này đã nuốt hết nửa ký túc xá, tốc độ nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi.
Diệp Lê không dám dừng lại, dẫn theo mấy người tiếp tục chạy về phía sân thể dục.
Mà sương mù dày đặc vẫn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau.
Tình hình này, giống như là đang không ngừng lùa các cô.