Thời gian gấp gáp, Diệp Lê nhanh chóng cột dây thừng, leo lên giường trên.
Phần rìa tầng cao nhất dài ra hơn gần 20cm so với mép ban công, phía trên còn có rãnh chống tràn cao khoảng 30cm.
Diệp Lê muốn với tới mép rãnh, nhất định phải nghiêng cả người ra ngoài, vô cùng nguy hiểm, huống chi còn phải leo lên.
Cô suy nghĩ một chút, lập tức bảo ba người Y Lâm dọn bàn gỗ trong phòng đến. Đặt mặt bàn lên giường, một đầu bàn vươn ra ngoài mép giường, đầu kia để ba người hỗ trợ ấn xuống, để ngừa sau khi cô giẫm lên bàn bị lật.
Sau đó Diệp Lê đưa tay chống nóc nhà, nghiêng người chậm rãi dịch đến phần mặt bàn thò ra ngoài không trung. Tấm ván gỗ cũ kỹ lập tức bị cô giẫm phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Lúc này, dưới chân cô ngoại trừ tấm ván gỗ dày năm phân ra, chính là độ cao khiến người ta choáng váng. Hơi không cẩn thận một tí là sẽ bị vùng hắc ám hỗn độn kia nuốt chửng.
Gió lạnh thấu xương thổi vù vù, xen lẫn mùi tro bụi và gỉ sắt xộc thẳng lên xoang mũi, khiến người ta bị sặc không nhịn được muốn hắt xì.
Diệp Lê dứt khoát ngừng thở, ném nửa cây gỗ cột dây thừng lên mái nhà trước, sau đó mới thò tay lên mò mẫm, mãi đến khi túm được rãnh chống tràn.
Cô lập tức dùng sức hai tay, dưới chân đạp mạnh một cái lên tấm ván gỗ, mượn lực này cố hết sức đu lên trên.
Chờ sau khi cô thuận lợi trèo lên mái nhà, chỉ cảm thấy hai cánh tay của mình đều đang run nhè nhẹ, đó là biểu hiện thoát lực.
Nhưng lúc này Diệp Lê cũng không kịp nghỉ ngơi nhiều. Cô thoáng thở dốc một hơi rồi lập tức bò dậy tìm kiếm nơi có thể cố định dây thừng.
Cuối cùng, cô lựa chọn cột dây thừng vào trên cây cột của khung chống sốc.
Hơi khoa tay xác định khoảng cách, Diệp Lê buộc cố định ở đầu dây thừng, rồi chừa ra hai sợi dây để đề phòng lỡ như.
Bên này cô vừa mới cố định dây thừng xong thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Diệp Lê vội vàng kéo dây thừng, chạy vài bước đến bên lầu cúi đầu nhìn xuống dưới.
Giờ phút này trên ban công phòng 802 đã chật ních xác sống. Chúng đang giương nanh múa vuốt với ba người Y Lâm.
Giữa hai ban công có khoảng cách nhất định. Khớp xương của xác sống cứng ngắc, không linh hoạt bằng người sống. Thỉnh thoảng còn có xác sống vọng tưởng bò qua nửa đường bị rơi xuống.
Tuy rằng đám quái vật đó nhất thời không qua được ngay, nhưng từng gương mặt đáng sợ tràn đầy thịt thối, từng tiếng gào thét đói khát dữ tợn vẫn khiến người ta sởn hết cả gai ốc, sinh lòng khϊếp sợ.
Ba người Y Lâm đã bị dọa co quắp ở một bên khác trên ban công, run lẩy bẩy.
Diệp Lê lập tức buông dây thừng xuống, thúc giục: "Mau lên đây!"
Lúc này ba người mới giật mình hoàn hồn, vội vàng hành động.
Dựa theo trình tự sắp xếp trước đó, người đi lên trước hẳn là Phương Văn. Nhưng lúc này Y Lâm lại nắm lấy thang dây không buông.
"Mấy cậu tránh ra, để tôi trước, tôi lên trước!"
Cô ta kêu la, muốn liều lĩnh leo lên.
Nguy cơ gần trong gang tấc, làm cho cô ta triệt để lộ ra bản tính ích kỷ.
Hai người kia tựa hồ sớm đã quen bị cô ta sai khiến nên cũng không dám tranh đoạt.
Diệp Lê lại trầm mặt xuống: "Để Phương Văn lên trước, tôi không kéo nổi cậu!"
Cô mặc kệ ai trước ai sau, cô chỉ cân nhắc làm như thế nào có thể đề cao tỷ lệ sống sót của toàn bộ thành viên.
"Tôi cũng có thể tự leo lên." Y Lâm vội vàng cam đoan.
"Thật sao?" Khóe miệng Diệp Lê nhếch lên, lười nói nhảm với cô ta: "Vậy tôi tháo dây thừng, cậu tự mình lên đi!"
Y Lâm nghe vậy sửng sốt, đáy mắt lập tức hiện lên một tia oán độc và không cam lòng, nhưng lại không cách nào phản bác người trước mắt.
Cô ta biết nếu không có dây thừng chỉ dựa vào chính mình thì tuyệt đối không thể leo lên được. Cuối cùng cô ta đành phải thỏa hiệp, căm giận leo xuống, để Phương Văn lên trước.
Phương Văn cao một mét bảy, tay dài chân dài, trên eo lại cột dây thừng an toàn, leo lên mái nhà không tốn bao nhiêu sức lực.
Nhưng ngay khi cô ta cởi dây thừng, dưới lầu lại đột nhiên vang lên tiếng thét hoảng sợ của hai người Y Lâm.
Thì ra là khóa cửa phòng ngủ bị đυ.ng hỏng triệt để. Vì bên trong cửa còn có mấy cái giường tầng chống đỡ nên cửa vẫn bị kẹt không đẩy ra được. Nhưng mấy cái tay thối da tróc thịt bong sâu hoắm thấy cả xương đã thò vào, đang điên cuồng cào cào bên trong cửa.
"Cửa mở rồi, bọn chúng muốn vào, các cậu nhanh lên! Nhanh lên!" Y Lâm hoảng sợ hét lớn.
Mà lúc này, Trần Tiêu Tiêu ở bên cạnh lại đột nhiên kéo tay áo của cô ta, vẻ mặt cầu xin nói: "Y Lâm, có thể để cho mình đi lên trước được không. Bộ đồ này của mình không dễ trèo, bò sẽ bị chậm."
Cô ta còn mặc váy ngắn giày ống, leo lên vô cùng bất tiện.
Y Lâm nhíu mày, quả quyết từ chối, "Không được! Cậu đã nói cậu bò chậm. Nếu quái vật vào rồi mà cậu vẫn chưa lên được, vậy tôi làm sao bây giờ?"
Trần Tiêu Tiêu vẫn không từ bỏ, lắc tay cô ta cầu xin: "Xin cậu đó Y Lâm, để mình đi trước đi. Cậu gầy thế này, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp kéo cậu lên."
Lúc này, dây thừng phía trên rốt cuộc ném xuống.
"Tôi đã nói không muốn! Đừng kéo nữa!" Cuối cùng Y Lâm cũng không kiên nhẫn nữa, đẩy Trần Tiêu Tiêu ngã xuống đất, dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, lấy dây thừng cột vào eo.
Chờ cột dây thừng xong, thấy Trần Tiêu Tiêu còn ngồi tại chỗ, cô ta không khỏi nhíu mày lớn tiếng thúc giục, "Cậu thất thần làm gì, còn không mau giúp tôi đè bàn xuống."
Đáy mắt Trần Tiêu Tiêu hiện lên oán hận, nhưng cuối cùng vẫn là giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy giúp cô ta đè bàn xuống.
Y Lâm nhanh chóng thuận lợi leo lên mái nhà.
Rốt cuộc đến phiên Trần Tiêu Tiêu.
Nhưng chờ cô ta vừa cột dây thừng vào eo xong thì một con xác sống đã chen qua được khe cửa, xuyên qua chướng ngại trùng điệp, đói khát đánh tới cô ta.
Trần Tiêu Tiêu bị dọa đồng tử co chặt lại, cả người đều hoảng hốt.
"Nó vào rồi, quái vật tới rồi, mau kéo tôi, kéo tôi lên đi..."
Cô ta liều mạng muốn trèo lên trên, nhưng bởi vì một bên bàn không có ai đè xuống, không cẩn thận lập tức bị cô ta giẫm rớt.
Mà cô ta còn chưa kịp nắm lấy mép rãnh chống tràn, dưới chân lập tức bị hụt, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới lầu.
"A —— "
Trong tiếng kinh hô thê lương, bàn gỗ vốn đã cũ nát rơi xuống lầu tám, trong nháy mắt bị vỡ chia năm xẻ bảy.
Nhưng cũng may bên eo Trần Tiêu Tiêu buộc dây thừng an toàn. Cô ta chỉ bị trượt một đoạn, không có rơi xuống.
Cả người cô ta bị treo lơ lửng giữa không trung, hai tay chỉ có thể nắm chặt dây thừng, mũi chân miễn cưỡng có thể chạm đến thanh chắn ngang của lan can.
Nhưng mà xác sống đã chạy đến gần, nó chui qua dưới giường, giống như sói dữ chụp mồi bắt được chân của con mồi.
"Cứu với!" Sợ hãi tột độ khiến Trần Tiêu Tiêu khóc rống: "Nó bắt được tôi rồi, các cậu mau kéo tôi lên đi, mau cứu tôi..."
Cô ta vừa cầu xin, vừa đạp hai chân, ý đồ thoát khỏi quái vật kia.
Nhưng xác sống nào chịu dễ dàng buông tha con mồi đã đến tay. Hai tay nó túm chặt lấy hai chân của cô ta, miệng máu há ra hung hăng cắn tới.
"A a a ——" Trần Tiêu Tiêu lập tức đau đớn kêu rên liên hồi.
Bởi vì cô ta cứ giãy dụa mãi, dây thừng kẹt ở bên cạnh căng chặt, trọng lượng gần 50kg làm cho người ta căn bản không cách nào xuống tay kéo cô ta lên. Càng miễn bàn dây thừng còn đang không ngừng ma sát xi măng thô ráp, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
Cửa phòng ngủ cũng càng ngày càng mở rộng. Một khi cửa hoàn toàn bị phá vỡ, toàn bộ xác sống tràn vào, cô ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.