Chương 21: Khéo léo

Sau khi Diệp Lê tỉnh lại, cô lập tức đến sân thể dục theo kế hoạch.

Chờ một lúc lâu, cô mới nhìn thấy Nhạc Tuyển chạy về phía mình.

"Cho cậu, đồ đạc đều ở đây." Nhạc Tuyển chạy tới, đưa cho cô một cái cặp.

Diệp Lê đưa tay nhận lấy. Đập vào mắt đầu tiên là một vật giống như cây gậy, được vải bọc lại, xuyên ra từ trong khe hở của dây kéo cặp sách.

Cô kéo khóa kéo ra, thấy trong cặp có bó dây thừng lớn, lúc này mới đưa tay cầm vật hình gậy kia: "Đây là cái gì?"

"Cho cậu dùng phòng thân. Tôi không tìm được thứ gì tiện tay, nên đã bẻ gãy một mũi lao." Nhạc Tuyển nói.

"Rất tốt, cảm ơn nha!" Diệp Lê khen ngợi gật gật đầu.

"Còn có những thứ này." Nhạc Tuyển nói xong lại đưa cho cô một chiếc đồng hồ thể thao, thêm một cây kẹo que.

Diệp Lê cười tủm tỉm nhận lấy, trong lòng cảm thán, nhóc đồng bọn của mình suy nghĩ thật chu đáo!

"Được rồi, vậy tôi đi đây."

Cô đeo cặp sách lên lưng, phất phất tay với thiếu niên, sau đó không chút do dự rời đi.

Nhạc Tuyển nhìn bóng dáng nhỏ gầy đạp ánh chiều tà đầu cũng không quay lại. Anh ta há to miệng như muốn nói gì đó.

Thật ra anh ta không yên lòng, cũng muốn đi theo.

Nhưng anh ta biết, mình đi không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành vướng víu.

Nhạc Tuyển thở dài, cuối cùng cũng không nói gì, đè nén lo lắng trong lòng xoay người đi về phía thư viện.

Diệp Lê đi thẳng tới ký túc xá.

Cô đi lên cầu thang bên phải. Trên đường đi có không ít học sinh.

Chờ cô đi tới lầu bảy, chỉ còn không đến 10 phút nữa là 6h.

Giờ phút này cửa phòng 703 đang đóng chặt. Diệp Lê thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ áp sát tai vào nghe ngóng. Có thể nghe được bên trong có động tĩnh.

Trong phòng có người!

Theo La Giai Giai nói, phòng 703 chỉ có ba người Y Lâm ở. Từ lúc mới vào lớp 10 đến nay, ba người họ vẫn ở gian phòng dành cho tám người.

Chịu thôi, ai bảo nhà người ta có tiền có thế chứ, có chút đãi ngộ đặc thù cũng bình thường!

Diệp Lê không lập tức gõ cửa, mà lùi lại vài bước. Cô dựa vào hành lang giả bộ chờ người, vừa lấy một con dao rọc giấy trong túi ra.

Cô chỉ có một mình, dựa vào thân thể nhỏ bé này lấy một địch ba hiển nhiên không có khả năng. Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khéo léo, không thể cứng rắn được.

Mà chỗ tốt duy nhất của thân thể nhỏ bé, chính là rất dễ khiến người ta xem nhẹ, thích hợp ra tay bất ngờ.

Dao rọc giấy này cô lấy trong ngăn kéo của nguyên chủ. Một con dao nho nhỏ, không tính là chắc chắn, nhưng được ở chỗ sắc bén tiện tay.

Diệp Lê đẩy lưỡi đao ra một ít, nắm trong tay phải, rồi rút vào trong tay áo, lúc này mới đi lên trước gõ cửa.

"Cộc cộc cộc!"

"Ai vậy?"

Bên trong truyền đến một tiếng hỏi, còn có tiếng bước chân "lạch cạch" đến gần.

Rất nhanh, cửa "Kẽo kẹt" bị mở ra, một nữ sinh đứng ở cửa.

Cô gái này không mặc đồng phục học sinh, tóc xoăn, tô son điểm phấn, mặc áo len váy ngắn giày ống cao. Cách ăn mặc vừa thời thượng vừa già giặn, nhìn không giống học sinh cấp ba chút nào.

Cô trừng mắt nhìn Diệp Lê, trong mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn: "Cậu tìm ai?"

"Xin hỏi Y Lâm có ở đây không?" Thái độ của Diệp Lê vô cùng thân thiện.

Cô gái tóc xoăn nghe xong, nghiêng đầu, gọi một tiếng vào trong phòng: "Tìm cậu đó, Y Lâm."

Diệp Lê cũng thuận thế nhìn vào trong.

Giữa phòng có hai nữ sinh đang ngồi bên cạnh bàn.

Một người tóc ngắn, mặc quần jean màu đen, ăn mặc hết sức trung tính ngầu lòi; một người tóc dài đen thẳng, mặc đồng phục màu xanh trắng, bộ dáng rất xinh đẹp động lòng người.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Hai người đồng thời nhìn về phía Diệp Lê ở cửa. Nhưng đáp lời là cô gái tóc dài thẳng kia. Hiển nhiên cô ta chính là Y Lâm.

"Có người nhờ tôi nhắn cho cậu một câu." Diệp Lê nói: "Bên ngoài nói chuyện không tiện, xin hỏi tôi có thể vào phòng nói không?"

Y Lâm đánh giá cô gái gầy yếu ngoài cửa một chút, đáy mắt hiện lên khinh thường, cười nói: "Vào đi."

Lập tức, lại đưa mắt ra hiệu với em gái tóc xoăn.

Diệp Lê chân trước vừa bước vào phòng, cửa phía sau lập tức đóng lại.

Cô chỉ làm như không nghe thấy, đi thẳng đến trước mặt Y Lâm mới đứng lại, ánh mắt sáng ngời, "Cậu chính là Y Lâm à, đúng là đẹp thật đấy!"

Nhìn gần, dáng dấp của cô ta rất xinh đẹp. Trên gương mặt trắng mịn không tì vết mang nụ cười, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng, thoạt nhìn giống như là nữ thần mối tình đầu trong lòng nam sinh.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, ở dưới cái túi da xinh đẹp này, lại cất giấu một tâm địa rắn rết chứ!

Y Lâm nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu.

Không có nữ sinh nào không thích người khác khen mình đẹp, đặc biệt lời này còn xuất phát từ trong miệng một nữ sinh khác.

Cô ta nâng cằm lên, chậm rãi hỏi: "Nói đi, chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?"

"Chuyện là có người bảo tôi nói cho cậu biết..."

Diệp Lê vừa nói vừa nghiêng người tới gần Y Lâm, giống như muốn thì thầm.

Đột nhiên, cô bước lên trước một bước, tay trái nắm hàm dưới bên phải của Y Lâm, đè mạnh xuống.

"Ầm!"

Đầu cô ta bị cô ấn chặt trên mặt bàn, lưỡi dao sắc bén trong tay phải lóe lên, đặt trên khuôn mặt trắng mịn hoàn mỹ của cô ta.

"A —— "

Y Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi đã bị xúc cảm lạnh lẽo nhoi nhói trên mặt đánh úp lại, sợ đến không thể phát ra tiếng.

"Mày làm gì vậy?"

"Mẹ kiếp, buông cậu ấy ra!"

Hai người khác trong phòng đều bị biến cố bất ngờ này làm cho hoảng sợ, lập tức nổi giận.

Cô gái tóc ngắn đứng bật dậy, quơ lấy bình nước trên bàn, giơ lên cao.

"Đừng nhúc nhích!" Diệp Lê tươi cười chân thành, lại mở miệng đe dọa: "Mặt đẹp như vậy nếu để lại vài vết sẹo, là đáng tiếc lắm!"

"Các cậu đừng nhúc nhích!" Y Lâm sợ tới mức vội vàng kêu lên, sợ đối phương tay run, mình lập tức bị phá tướng.

"Mẹ nó, rốt cuộc mày muốn làm gì?" Sắc mặt cô gái tóc ngắn căng thẳng, lại không thể không buông bình nước trong tay xuống.

"Đừng nóng vội, lát nữa mấy người sẽ biết." Diệp Lê lười phí sức giải thích, tiếp tục "thay chủ ra lệnh", nói với hai cô gái, "Bây giờ hai người các cậu đi qua, đẩy cái giường đó tới cạnh cửa trước."

Mặc dù phòng ngủ này chỉ có ba người bọn họ, nhưng lại bày bốn cái giường tầng. Diệp Lê chỉ chính là cái giường duy nhất để trống kia.

"Đẩy giường làm gì?" Cô gái tóc ngắn ngẩn người, nhất thời không có động tác ngay.

Diệp Lê không nói gì, chỉ là tay cầm dao dùng sức vài phần.

Y Lâm bị dọa sợ hét to, giọng the thé: "Còn nói nhảm cái gì, bảo các cậu đẩy thì mau đẩy đi!"

Hai người hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lê, không dám chần chờ nữa, lập tức đẩy cái giường hai tầng tới để trước cửa.

"Bây giờ chuyển hết hành lý của các cậu đến giường dưới, rồi tìm thêm vài thứ để kín giường dưới càng tốt." Diệp Lê tiếp tục ra lệnh.

Bọn họ vừa mới về trường chưa soạn đồ đạc. Cái vali vẫn còn nguyên trên mặt đất.

"Con mẹ nó mày đừng có quá đáng!" Cô gái tóc ngắn giận đỏ mặt, mắt lộ vẻ hung ác.

"Mau di chuyển đi, không còn thời gian nữa!" Diệp Lê không hề sợ hãi, lưỡi dao vẫn đè lên mặt Y Lâm, đã ép ra vết đỏ.

"Nhanh lên làm theo cô ta đi ——"

Y Lâm đã sắp sụp đổ, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở. Dáng vẻ như hoa lê đẫm mưa này đúng là làm người ta đau lòng.

Cô gái tóc xoăn đúng lúc kéo kéo tay áo cô gái tóc ngắn, khuyên một câu, "Dọn trước đã Phương Văn."

Phương Văn cuối cùng thỏa hiệp, hừ lạnh, xoay người đi dọn vali.

Diệp Lê nhướng mày, rốt cuộc cũng biết rõ ai là ai.

Cô gái tóc ngắn tên là Phương Văn, vậy em gái tóc xoăn còn lại chính là Trần Tiêu Tiêu.

"Boong... boong... boong..."

Ngay khi hai người vừa chuyển vali lên giường, một hồi chuông thanh thúy chợt vang lên.

6h đến rồi.

Ánh mắt Diệp Lê sáng quắc, nhìn chằm chằm hành động của đối phương.

Theo tiếng chuông vang lên, ánh đèn trong phòng tắt ngúm. Tất cả mọi thứ chung quanh bắt đầu nhanh chóng sụp đổ mục nát.

Trong ánh sáng mờ mịt, chỉ thấy ba người Phương Văn đều sững sờ trong chớp mắt, giống như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài, thần sắc vừa giật mình vừa kinh hoàng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Lê. Sự chấn động ngoài ý muốn đã viết rõ ràng trên mặt bọn họ!

Diệp Lê thấy vậy, cong môi, nội tâm cuồn cuộn sóng ngầm. Trong đôi mắt đen láy hiện rõ ánh sáng hưng phấn.

Quả nhiên là thế!