Chương 20: Mục tiêu

Nếu suy nghĩ kỹ thì quả thật không loại trừ loại tình huống này!

Sau 6h, thời gian vẫn chạy. Cho nên trong khoảng từ 6h đến 12h, đối phương đều có khả năng thức tỉnh.

Điều này cũng có thể giải thích, vì sao đã trải qua nhiều lần tuần hoàn mà trước mắt cũng chỉ có bốn người bọn họ kiên trì qua 12h.

Vừa mở mắt đã bị ác quỷ như xác sống vây quanh, chỉ sợ là người đều trốn không thoát.

Nhưng nếu thật sự là như thế, vậy cho dù cô cầm loa lớn ở dưới lầu ký túc xá kêu rách cổ họng, đối phương cũng chưa chắc có thể nghe được.

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Lê nhất thời cảm thấy gánh nặng đường xa.

Nhạc Tuyển và Kỳ Diệp Chu cũng nhíu mày.

Ngay khi ba người cảm thấy không có cách gì có ích thì La Giai Giai im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng.

"Cậu nói chúng ta bị nhốt ở nơi quỷ quái này là bởi vì Ôn Tuyết, có thật không?"

Câu hỏi này của cô ta đương nhiên là hỏi Diệp Lê.

Diệp Lê nhìn cô ta một cái, không cố ý dọa cô ta nữa mà nói thật: "Không loại trừ khả năng này. Miễn là không có bằng chứng cho thấy hai điều này không liên quan, thì mọi chuyện đều có thể."

La Giai Giai cắn môi, chần chờ một lát mới tiếp tục nói: "Chạng vạng tối bọn Y Lâm trở về trường học, hẳn là ở trong ký túc xá."

Ba người Diệp Lê vừa nghe, hai mắt đều sáng ngời.

Nếu Quỷ Vực này thật sự có liên quan đến Ôn Tuyết, thì ba người Y Lâm làm đầu sỏ hại chết cô ta nhất định chạy không thoát.

"Làm sao cậu biết?" Diệp Lê hỏi thêm một câu.

Dù sao trước đây không lâu Đường Kỳ mới nói cho cô biết, đến nay ba người Y Lâm vẫn chưa về trường.

Trên mặt La Giai Giai có chút xấu hổ, "Tiết cuối cùng học được một nửa, bụng tôi đột nhiên không thoải mái lắm. Tôi đi ra ngoài WC ở hành lang, đúng lúc nhìn thấy bọn họ kéo vali vào cổng trường."

Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Lê hiểu ra.

Hơn 5h mới trở về trường. Đến lúc 6h, ba người Y Lâm hẳn là còn ở trong ký túc xá sửa soạn lại hành lý.

Kể từ đó, dường như hết thảy đều vừa khớp.

Bây giờ mục tiêu đã xác định, vấn đề tiếp theo cần được cân nhắc là làm thế nào để giải cứu bọn họ và sống sót thành công sau 12 giờ.

Lúc này Diệp Lê đã tiêu diệt hết khoai tây chiên, bánh quy và Coca.

Cô xé gói hạt dưa cuối cùng, hào phóng đưa cho mỗi người một nắm.

"Nào, nào, cắn chút hạt dưa động não đi. Mọi người cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết!"

Cô nói rồi tự mình đổ ra một nắm hạt dưa, bắt đầu cắn "răng rắc răng rắc" không ngừng.

Hành vi cắn hạt dưa tuyệt đối là chuyện dễ lây lan và gây nghiện nhất.

Thông thường khi nhìn thấy người khác cắn, bất kể bạn có thích hay không cũng sẽ dễ dàng lấy một hạt.

Một khi cắn được hạt thứ nhất, sẽ có hạt thứ hai, hạt thứ ba... Cho đến khi không dừng lại được.

Kết quả là, trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, mấy người ngồi vây quanh cùng nhau cắn hạt dưa.

Ngay cả La Giai Giai cũng không nhịn được cắn hết hạt này tới hạt khác. Thùng rác mang vào cũng đúng lúc phát huy tác dụng.

Trong lúc nhất thời, tiếng "Răng rắc răng rắc" không dứt bên tai.

Hòa với tiếng đập cửa "rầm rầm" vang lên bên ngoài, có vẻ vô cùng quỷ dị, lại hài hòa đến khó hiểu.

Khu ký túc xá hình chữ U. Hai tòa nhà hai bên trái phải, mỗi tầng đều có mười gian phòng ngủ song song. Tòa nhà chính giữa là hai dãy phòng ngủ đối diện lối đi, tổng cộng hai mươi gian. Chỗ giao ở mỗi tầng giữa hai tòa trái phải đều có một phòng vệ sinh.

Theo như lời La Giai Giai, ba người Y Lâm ở phòng 703, chính là phòng thứ ba ở tầng thứ bảy của ký túc xá bên phải.

Điều này có nghĩa là nếu thời gian thức tỉnh của họ là 6h hoặc sau 6h, thì tuyệt đối không thể chạy xuống khỏi tầng bảy an toàn trong hành lang tràn ngập xác sống.

Đường xuống lầu không thể thực hiện được, chỉ có thể cân nhắc lên lầu.

Nhưng tòa nhà ký túc xá này lại hoàn toàn bị bịt kín, vốn không có đường đi lên.

"Vậy làm sao bây giờ? Có thể leo từ ban công lên không?" Diệp Lê hỏi.

Mỗi phòng ngủ đều có ban công nhỏ độc lập dùng để phơi quần áo.

Mà từ tầng bảy đến mái nhà chỉ cách nhau một tầng, cao lắm là sáu bảy mét. Nếu có chỗ đặt chân, cô hẳn là có thể leo lên.

"Nếu kéo giường ra ban công, leo lên cũng không khó." Kỳ Diệp Chu nói: "Nhưng cô còn phải suy nghĩ xem phòng ngủ trên lầu có xác sống hay không."

Nếu như trên lầu có xác sống, vậy thì leo lên sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng mặc kệ như thế nào, ít nhất đây là biện pháp tương đối khả thi trước mắt.

"Tốt nhất là làm thêm một sợi dây thừng chắc chắn để phòng ngừa lỡ như." Diệp Lê lại nói.

Để chịu được trọng lượng của con người, dây thừng phải đủ rắn chắc mới được.

Dù sao ở trên tầng bảy tầng tám, nếu như không cẩn thận ngã xuống, nhất định là tạch!

Nhạc Tuyển suy nghĩ, nói: "Trong sân thể dục hẳn là có. Dây thừng dùng để kéo co lúc trước chắc là còn trong kho."

Dây thừng kéo co đủ chắc, cũng không co dãn, quá thích hợp.

Xác định phương án cứu viện, như vậy vấn đề kế tiếp chính là ai đi làm.

Thời gian Kỳ Diệp Chu và La Giai Giai thức tỉnh quá muộn. Năm phút vốn không đủ để họ chạy từ thư viện đến ký túc xá.

Nhạc Tuyển là con trai không vào ký túc xá nữ được, càng đừng nói đến tật xấu vừa thấy xác sống là chân mềm nhũn.

Cho nên người duy nhất thích hợp đi cứu người chỉ có Diệp Lê.

"Được rồi, vậy để tôi đi một mình!"

Diệp Lê đồng ý ngay, trong con ngươi đen nhánh tựa hồ có ánh sáng lấp lóe, trong suốt sáng ngời không hề sợ hãi chút nào.

Cùng lắm thì chết thêm vài lần, đối với cô mà nói là chuyện nhỏ.

Vì vậy kế hoạch định ra như vậy, chỉ đợi lần tuần hoàn tiếp theo bắt đầu.

Lúc này cách nửa đêm còn đến mấy tiếng. Thời gian chờ đợi nhàm chán lại dài dằng dặc.

Cuối cùng Diệp Lê ăn uống no đủ nghiêng đầu qua, dựa vào cửa sổ ngủ.

Hơi thở đều đều nhẹ nhàng vang lên. Nhạc Tuyển ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy đôi mắt đen láy luôn lấp lánh ánh sao của cô gái khẽ nhắm lại, giống như hai vầng trăng khuyết cong cong. Hàng mi dày cong vυ"t để lại hai bóng mờ nhàn nhạt trên mí mắt. Môi mỏng hơi hé, cả người hiện ra một loại trạng thái hoàn toàn thả lỏng.

Bởi vì cô nghiêng đầu, tóc đen tán loạn, rũ trên gương mặt. Trông bộ dáng mềm mại lại ngoan ngoãn, làm anh ta không khỏi muốn đưa tay xoa xoa.

Nhưng anh ta không dám.

Anh ta sợ xoa xong, tay mình sẽ bị phế đi.

Thật ra nhiều khi, Nhạc Tuyển rất khâm phục cô gái trước mặt.

Bội phục thái độ không sợ hãi đối với hết thảy của cô.

Thân thể nhìn như mảnh mai lại chứa một trái tim dũng cảm mạnh mẽ, tùy tiện tiêu sái làm người ta hâm mộ lại hướng tới...

Thời gian trôi qua, nửa đêm lại đúng hạn mà tới.

Lần này, nói cái gì La Giai Giai cũng không chịu rời đi.

Đám người Diệp Lê cũng không miễn cưỡng cô ta. Trước khi bí ẩn được cởi bỏ, dù sao ở đâu cũng giống nhau.

Diệp Lê hiếm khi có lòng tốt để lại cho cô ta một cái túi nilon lớn đựng đồ ăn vặt lúc nãy. Vào thời khắc mấu chốt thì tròng lên đầu. Ngộp chết cũng đỡ hơn sặc chết.

Ba người lại rời khỏi thư viện, tình huống bên ngoài vẫn giống như vậy. Sương mù đang tràn ngập khuếch tán.

Diệp Lê cũng lười giãy dụa, nhấc chân đi vào khu dạy học, chuẩn bị nhảy một cái "Giải ngàn sầu".

Nhạc Tuyển tự nhiên theo sát phía sau.

Chỉ có một mình Kỳ Diệp Chu đeo cặp sách tiếp tục rời đi.

Trên đường đi lên tầng sáu, thừa dịp sương mù dày đặc phía dưới còn chưa tới, Diệp Lê cùng Nhạc Tuyển xác định lại hành động tiếp theo.

Nhạc Tuyển tỉnh trước, cho nên anh ta sẽ đến sân thể dục lấy dây thừng trước. Đến lúc đó họ sẽ tụ họp ở sân thể dục.

Cầm đồ xong, Diệp Lê đi ký túc xá. Nhạc Tuyển thì tiếp tục về thư viện ngồi chờ đến nửa đêm.

Nếu như thuận lợi, sau nửa đêm họ có thể tụ hợp lần nữa.

Nếu không thuận lợi, thì phải làm lại từ đầu.

Nhưng bất luận như thế nào, rốt cục phải có đột phá.

Đối với lần tiếp theo sắp đến, Diệp Lê tràn đầy chờ mong.

Sương mù dày đặc nhanh chóng tràn ngập dưới lầu khu dạy học. Diệp Lê không chần chờ nữa, leo qua rào chắn, kéo Nhạc Tuyển đã sớm tự giác nhắm mắt lại, cùng nhau nhảy xuống.

Ầm! Ầm!

Máu tươi đỏ thắm nhanh chóng chảy ra từ hai thân thể bị tàn phá, lặng lẽ tràn ra khắp nơi, cuối cùng hòa vào "thịt băm" màu đỏ sậm đầy đất kia.

Trong khoảnh khắc ý thức dần dần mông lung, Diệp Lê mơ hồ nhìn thấy vật chất quỷ dị vốn nhẹ nhàng kia, đang ùng ục ùng ục bốc lên bọt nước, giống như sôi trào...