Trầm ngâm một lát, Diệp Lê đột nhiên nhớ ra điều gì, xích lại gần La Giai Giai hỏi: "Còn một vấn đề cuối cùng, bọn Y Lâm tại sao lại bắt nạt Ôn Tuyết vậy?"
Mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, trên đời chưa từng có chuyện gì vô cớ.
Cũng không biết có phải do trước đó cô dọa người ta quá dữ dội hay là bởi vì một lý do nào khác.
Diệp Lê vừa thốt ra lời này, giống như que diêm châm dầu, cảm xúc của La Giai Giai lập tức bùng nổ.
"Tôi đã nói là tôi không biết!" Cô ta đứng phắt dậy, vừa quơ quơ hai tay vừa gào to, thần sắc hết sức kích động, "Tại sao cậu còn muốn hỏi tôi? Tôi không biết! Không biết! Tôi không biết gì cả!! Cô đừng hỏi tôi nữa..."
Tiếng gào này lập tức khiến cho xác sống bên ngoài càng thêm ra sức đập cửa.
La Giai Giai trút hết cảm xúc ra rồi, cuối cùng ngồi xổm dưới đất ôm đầu nghẹn ngào.
Diệp Lê như có điều suy nghĩ nhìn nữ sinh trước mắt tựa hồ sắp sụp đổ này, đáy mắt hiện lên thâm ý, lập tức im lặng, không kí©h thí©ɧ cô ta nữa.
Nhạc Tuyển cũng không nói gì thêm.
Mà Kỳ Diệp Chu từ đầu đến cuối đều chưa từng tham dự qua đề tài này.
Cũng không biết là anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không có hứng thú, hay là có cái gì khác.
Mọi người tâm tư khác nhau, ai cũng không mở miệng nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, còn chưa đến nửa đêm Diệp Lê đã lại đói bụng.
Dạ dày của nguyên chủ đoán chừng không tốt lắm. Vừa đói là cô cảm thấy lòng hoảng tay run, tim gan cồn cào, dạ dày co rút, quả thực rất khó chịu.
Hơn nữa do trước đó nôn mửa, lần này cô đói sớm hơn, càng ác liệt hơn. Chai nước khoáng to mua trước đó căn bản không có tác dụng.
Diệp Lê nhịn không được ngồi xổm xuống, hai tay đè lên dạ dày, cả người cuộn mình lại, để cho mình dễ chịu hơn.
Nhạc Tuyển ở bên cạnh thấy vậy, âm thầm nhích tới, đưa tay về phía cô gái, hạ giọng nói nhỏ: "Cho cậu ăn."
Diệp Lê uể oải quay đầu lại.
Vốn tưởng rằng lại là sô cô la trăm phần trăm không đường đắng chát, nhưng không ngờ nằm ở trong lòng bàn tay anh ta lại là một cây kẹo que.
"Kẹo ở đâu ra vậy?" Ánh mắt Diệp Lê bỗng dưng sáng lên, giọng điệu hưng phấn rõ ràng.
"Lấy của bạn cùng bàn." Nhạc Tuyển hơi lộ vẻ thẹn thùng.
Anh ta còn nhớ rõ lúc đó vẻ mặt của bạn cùng bàn kiểu không thể tưởng tượng nổi, còn trêu chọc anh ta cầm đi lấy lòng cô bé nào.
Đơn giản là vì anh ta chưa bao giờ ăn đồ ngọt, càng đừng nói đến chủ động xin kẹo của người ta.
Lúc này toàn bộ lực chú ý của Diệp Lê đều đặt ở trên lòng bàn tay anh ta, nên không phát hiện vẻ khác lạ của thiếu niên.
Cô vội vươn tay cầm que kẹo, mở bọc nhựa bên ngoài ra. Trên que nhỏ màu trắng có một quả cầu đỏ trắng đan xen, đang tỏa ra mùi hương hoa quả ngọt ngào.
Vị dâu tây!
Diệp Lê không kịp chờ đợi mà ngậm cây kẹo vào trong miệng. Mùi sữa nồng nàn xen lẫn vị chua ngọt của quả dâu tây tức khắc tan ra trong miệng.
Mùi vị tuyệt vời lại hạnh phúc.
"Ăn ngon không?" Nhạc Tuyển hỏi.
"Ừm!" Diệp Lê nheo mắt lại: "Ngọt!"
Nhạc Tuyển nhìn đôi mắt cô gái cong như trăng khuyết, vẻ mặt hưởng thụ, khóe miệng cũng không kìm lòng được cong lên.
Thì ra cô thích ăn ngọt!
Thời gian vẫn trôi qua, nửa đêm lại đến.
Giống như lần trước, tiếng động điên cuồng ngoài cửa đột nhiên im bặt. Bóng dáng du đãng dưới cửa sổ cũng lập tức biến mất. Toàn bộ thế giới trong khoảnh khắc lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Mọi người bắt đầu làm việc.
Dọn sách xuống, dời giá sách đi, một lần nữa mở cửa ra.
Bên ngoài yên tĩnh, mục rữa rách nát, ngoại trừ báo nát đầy đất, sớm đã không còn bóng dáng của quái vật.
Diệp Lê và Kỳ Diệp Chu ra khỏi phòng trước.
Hai người Nhạc Tuyển thì có chút chần chờ đi theo phía sau.
Mặc dù bọn họ đã sớm nghe nói, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy, vẫn không nhịn được cảm thấy khϊếp sợ và thấp thỏm. Sợ những quái vật ăn thịt người kia đột nhiên nhảy ra từ trong góc nào đó, làm mặt quỷ "say hi" với bọn họ.
Kỳ Diệp Chu tiến lên nhặt cặp sách trước đó bị xác sống cướp đi. Mặc dù trên mặt chiếc túi vải bạt đã bẩn thỉu loang lổ, dơ bẩn không thôi, nhưng anh ta vẫn không hề ghét bỏ, vỗ vỗ rồi đeo lên lưng.
Bốn người nối đuôi nhau rời khỏi thư viện. Đi ra khỏi tòa nhà tổng hợp, họ nhìn thấy sương mù dày đặc vốn quanh quẩn ở ngoài cổng trường học, giờ phút này đã có dấu hiệu lan tràn vào trong.
Diệp Lê đi thẳng đến cổng lớn, quả nhiên thấy ở gần cửa sắt lúc này đã phủ lên một lớp "thịt băm" màu đỏ đen, hơn nữa còn đang từ từ nhúc nhích về phía cửa sắt.
Nhạc Tuyển theo sát phía sau cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhíu mày: "Thứ gì mà trông buồn nôn vậy?"
"Không biết." Diệp Lê mím môi: "Nhưng thứ ghê tởm này chẳng mấy chốc sẽ nuốt sạch chúng ta!"
Nhạc Tuyển tưởng tượng hình ảnh đó, lập tức cả người đều cảm thấy không ổn.
"Đi thôi, đi dạo khắp nơi xem có đường ra không." Diệp Lê xoay người gọi mọi người.
Vì vậy, bốn người bắt đầu đi dạo trên đường trong sân trường rách nát.
Nhưng mà đến cuối cùng, bọn họ vẫn bị ép tụ tập trên sân thể dục.
Sương mù dày đặc lại tràn ngập, "thịt băm" đã tới gần. Toàn bộ trường học nghiễm nhiên trở thành một biển sương mù mênh mông.
Hoàn toàn không tìm được đường chạy trốn!
"Bây, bây giờ phải làm sao đây?" La Giai Giai ôm cánh tay, tâm hoảng ý loạn.
Giọng điệu Diệp Lê không mặn không nhạt: "Chờ thôi!"
La Giai Giai hỏi: "Chờ cái gì?"
"Chờ chết đó!" Diệp Lê chậm rãi bổ sung.
La Giai Giai không nói nữa, sắc mặt trắng bệch, nhìn biểu cảm dường như lại sắp khóc.
Diệp Lê bĩu môi, không thích nhìn người khóc sướt mướt. Cô xoay người đi vào trong sương mù dày đặc.
Lúc này sương mù dày đặc sắp hoàn toàn tụ lại, đã không còn đường để đi.
"Cậu đi đâu vậy?" Nhạc Tuyển thấy thế, vội hỏi một câu.
"Đừng đi theo, xin hãy để cho tôi một mình cô độc chết đi, cảm ơn!" Diệp Lê cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay: "Lần sau đừng tới tìm tôi, tôi có chút việc. Đợi trễ tí rồi đến gặp nhau ở máy bán hàng tự động đi."
Suy nghĩ một chút, cô lại lên tiếng nhắc nhở một câu, "Đúng rồi, nhớ bịt chặt miệng của cậu nha!"
Sương mù nhanh chóng che lấp thân ảnh nhỏ gầy của cô, không biết tung tích.
Diệp Lê đi thẳng đến trước "thịt băm", sau khi xác định không có ai theo tới, cô lấy từ trong túi ra một mảnh kính.
Đây là nhặt ở trong thư viện trước đó, cô không muốn trải qua cảm giác sống sờ sờ bị ghê tởm chết, nên quyết định tự kết thúc.
Nhưng cắt cổ gì đó, vẫn là quá mức máu tanh, không tiện bày ra trước mặt người khác, cho nên cô mới cố ý tránh đi.
"Thịt băm" nhanh chóng lan tràn tới, bắt đầu bò lên từ mu bàn chân của Diệp Lê.
Lúc sắp leo lên eo bụng, cô cầm một góc nhọn thủy tinh đặt lên động mạch trên cổ.
Chỉ trong nháy mắt, máu phun khắp nơi...
Cảm giác choáng váng nhanh chóng ập đến. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nữ sinh kêu khóc chói tai. Cô nghĩ thầm lần sau tỉnh lại người này nhất định phải nôn chết...
Nhưng Diệp Lê không chú ý tới là...
Khi máu tươi của cô chảy ào ào trên "thịt băm", vật chất quỷ dị vốn đang khẽ nhúc nhích kia đột nhiên bắt đầu điên cuồng khởi động, bốc lên ùng ục ùng ục, giống như nước sôi trào, lại như cuồng hoan nhiệt liệt...