Chương 17: Thảo luận

Trong phòng tối mờ, chỉ có một phiến cửa sổ nhỏ hắt bóng hoàng hôn nhàn nhạt.

Diệp Lê thu hồi tầm mắt từ trong đám quái vật đang tràn vào dưới cửa sổ, quay đầu nhìn về phía ba người khác trong phòng, khẽ mở môi mỏng: "Được rồi, đã đến giờ thảo luận tự do!"

Lúc này còn vài tiếng nữa là đến 12h. Đêm dài đằng đẵng không thể lãng phí.

Kỳ Diệp Chu đề nghị: "Vậy trước tiên nói cho mọi người biết về những gì mỗi người đã trải qua đi!"

"Được." Diệp Lê không có ý kiến gì.

Mấy người bắt đầu thảo luận.

Vẻ mặt La Giai Giai có vẻ ấm ức, hình như còn đang giận dỗi, suốt quá trình cũng không vui vẻ bắt chuyện.

Nhưng cô ta vẫn luôn ở cùng Kỳ Diệp Chu. Tình huống của cô, anh ta hiểu rõ.

Nhạc Tuyển cũng tương đối yên tĩnh, để Diệp Lê chủ động nói chuyện.

Vì thế toàn bộ quá trình đều là cuộc đối thoại giữa Diệp Lê và Kỳ Diệp Chu. Nhạc Tuyển và La Giai Giai ở bên cạnh thỉnh thoảng bổ sung thêm.

Trải qua hai bên tự thuật, Diệp Lê cũng giải được một ít nghi hoặc.

Một là, Kỳ Diệp Chu và Nhạc Tuyển đều đã tuần hoàn sáu lần ở trong Quỷ Vực, kể cả lần này.

Bởi vậy Diệp Lê có thể kết luận, cô chỉ tuần hoàn năm lần chắc chắn là do Hệ thống tuyệt cảnh cố ý xóa đi ký ức của nguyên chủ.

Ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn tăng độ khó cho cô chịu phạt.

Không thể không nói, Hệ thống này thật sự là vô lý!

Hai là, thời gian bắt đầu tuần hoàn của Kỳ Diệp Chu và La Giai Giai, khác với thời gian của Diệp Lê và Nhạc Tuyển.

Thời gian hai người Diệp Lê thức tỉnh cơ bản là lúc tan học. Mà Kỳ Diệp Chu là lúc 5 giờ 55 phút. Họ thức tỉnh muộn hơn Diệp Lê.

Điều này cũng giải thích vì sao lúc trước Diệp Lê nhảy lầu gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại chỉ có Nhạc Tuyển có thể phát hiện khác thường tìm tới.

Bởi vì khi đó, Kỳ Diệp Chu còn chưa thức tỉnh, ở trong thư viện không biết gì cả.

Căn cứ theo lời Kỳ Diệp Chu, trừ lần đầu tiên không rõ nguyên do, đợi thẳng đến 6h thì từ lần thứ hai trở đi, họ vẫn luôn nghĩ cách chạy trốn.

Lúc mới bắt đầu, sau khi tỉnh lại họ chỉ muốn chạy ra khỏi thư viện. Kết quả bên ngoài khắp nơi đều là xác sống, không chỗ có thể trốn, tự nhiên chạy trốn thất bại.

Mãi đến khi Kỳ Diệp Chu nghĩ ra cách đẩy đổ kệ sách, trốn vào phòng chứa đồ mới có lần chạm mặt với Diệp Lê trước đó.

Về phần tại sao bốn người họ lại cùng bị vây ở trong không gian tuần hoàn này, tất cả mọi người đều không có đầu mối, càng đừng nói có người biết cách chạy trốn.

Nhưng dựa vào tình hình trước mắt mà nói. Mặc dù thời gian họ bắt đầu tuần hoàn khác nhau, nhưng những trải nghiệm khác lại giống nhau. Điểm cuối cũng đều lấy tử vong làm chuẩn.

Cho nên, không gian này xác thực tồn tại tính đặc biệt.

Tìm ra những "đặc biệt" này, chính là mấu chốt phá giải bí ẩn.

Hiện tại đã biết "đặc biệt" là, vừa đến 6h tối trường học sẽ biến thành Quỷ Vực, người sống biến thành xác sống, và thời gian vẫn còn tiếp tục.

Nhưng một khi thời gian trôi qua 12h đêm, tất cả xác sống sẽ biến mất, thời gian sẽ ngừng lại. Sương mù bắt đầu lan tràn bao trùm, toàn bộ trường học sẽ bị một loại vật chất quỷ dị nuốt chửng.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Nhạc Tuyển đưa ra nghi vấn.

Kỳ Diệp Chu nói: "Không làm được gì cả, chỉ có thể chờ."

"Không sai." Diệp Lê phụ họa: "Lần trước hai chúng ta sống sót qua 12h. Lần này chúng ta có bốn người, chờ xem có thay đổi gì không."

Nếu như không có thay đổi, thì phải chết một lần nữa!

Mọi người đều biết, chỉ có thể như vậy.

Im lặng một lát, Diệp Lê lại mở miệng hỏi: "Các cậu biết được bao nhiêu về chuyện Ôn Tuyết nhảy lầu một tháng trước?"

Cô vẫn luôn để chuyện này ở trong lòng, trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này có lẽ sẽ có manh mối gì đó.

Kỳ Diệp Chu nghe vậy, sắc mặt rõ ràng thay đổi.

Nhất là La Giai Giai, khuôn mặt cứng đờ, mang theo bối rối không cách nào che giấu.

Diệp Lê không bỏ qua sắc mặt của cô ta. Cô híp mắt, trực tiếp hỏi: "Cậu chắc là biết rõ nhỉ. Hai người là bạn học cùng lớp mà!"

"Sao, tại sao cậu lại nhắc tới chuyện này?" La Giai Giai không trả lời mà hỏi lại, giọng nói hơi run run.

Diệp Lê không giải thích, ngược lại đột nhiên lên án: "Cái chết của cô ấy có liên quan tới cậu?"

"Không, làm sao có thể? Không phải tôi!" La Giai Giai lập tức xua tay phủ nhận. Vì kích động mà giọng nói không kìm được cao hơn một đề xi ben.

"Vậy cậu kích động như thế làm gì? Cậu với cô ấy có quan hệ gì à?"

"Chúng tôi chỉ là bạn cùng bàn thôi!" Đối mặt với Diệp Lê hỏi liên tục, La Giai Giai theo bản năng trả lời.

"Hóa ra là bạn cùng bàn..."

Khóe miệng Diệp Lê cong lên, đôi mắt hồ ly nhếch lên đầy lấp lánh: "Vậy chuyện này chắc chắn là cậu biết. Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì!"

Sắc mặt La Giai Giai rất khó coi, căn bản không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhưng tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm, cô ta không thể không nói.

"Cô ấy là bị bạn học khác bắt nạt, cuối cùng chịu không nổi nhảy lầu."

"Bắt nạt như thế nào?" Diệp Lê khẽ nhíu mày.

Trước đó Nhạc Tuyển nói, sau khi xảy ra mâu thuẫn với bạn học, Ôn Tuyết giận dỗi nhảy lầu. Xem ra chỉ là lý do thoái thác của chính phủ.

Đã bức người nhảy lầu, hiển nhiên không phải mâu thuẫn bình thường.

La Giai Giai cắn cắn môi, giọng nói rất nhỏ: "Thì là bắt nạt như thế..."

Diệp Lê thấy cô ta ấp a ấp úng, trực tiếp mở miệng hỏi: "Mắng chửi? Đe dọa? Bạo lực lạnh cô lập? Hay là đánh đập hành hung?"

La Giai Giai cúi đầu: "Đều, đều có..."

Đều có?!

Diệp Lê nhướng mày.

Đây cũng không phải là mâu thuẫn nhỏ bình thường giữa bạn học nữa, mà rõ ràng chính là bạo lực học đường. Khiến cho thể xác và tinh thần người bị hại đều gặp đau đớn không thể chịu đựng, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Nhạc Tuyển ở bên cạnh sắc mặt cũng rõ ràng âm trầm xuống. Anh ta đã từng bị bạo lực, nên cũng đồng cảm.

Diệp Lê lại hỏi: "Là ai bắt nạt cô ấy?"

"Một người là học sinh cùng lớp với chúng tôi, tên là Y Lâm..." Đến lúc này, La Giai Giai cũng không có gì phải giấu giếm, chỉ có thể nói sự thật: "Còn hai người nữa học ban Văn lớp 12¹⁴, tên là Trần Tiêu Tiêu và Phương Văn."

Đáy mắt Nhạc Tuyển nổi lên một tia lạnh lẽo, rốt cuộc nhịn không được chất vấn: "Các người đã biết cô ấy đang bị bắt nạt, vì sao không có ai đứng ra giúp đỡ ngăn cản?"

Mà lại lạnh lùng nhìn đối phương bị bắt nạt đến không chịu nổi, chỉ có thể tìm chết giải thoát.

"Chúng tôi không dám." La Giai Giai vội vàng giải thích: "Ai dám ra mặt, bọn họ sẽ bắt nạt cả người đó. Ba của Y Lâm là giám đốc trường. Bất kể cô ta làm gì cũng có người che chở, sẽ không sao. Nhưng chúng tôi lại có khả năng bị trường đuổi học..."

Đáy mắt Nhạc Tuyển ửng đỏ, "Cho nên các cậu ai cũng lựa chọn bo bo giữ mình, thờ ơ, để mặc bạn học của các cậu từng bước một bị ép chết hả? Thật đúng là máu lạnh!"

La Giai Giai không dám đối mặt với sự tức giận của anh ta, cúi đầu không hé răng, siết mấy đầu ngón tay.

Một lúc lâu sau, cô ta mới ngẩng đầu nhìn Diệp Lê, giọng nói thấp thỏm: "Cho nên, chúng ta bị nhốt ở đây là có liên quan đến Ôn Tuyết sao?"

"Tôi chưa từng nói như vậy." Diệp Lê cười lạnh: "Nhưng không phải không có khả năng này. Nói không chừng cô ây cảm thấy mình chết quá oan ức nên đến tìm các người báo thù!"

La Giai Giai lập tức co rúm người lại, mặt xám như tro tàn, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, trừng mắt kêu lên: "Cậu nói dối. Nếu là thế, vậy vì sao các cậu cũng bị nhốt ở chỗ này?"

"Ai biết được!" Diệp Lê buông tay.

Đây cũng là điều cô không thể nghĩ thông suốt.

Tuy rằng trực giác của cô hai chuyện này có liên quan đến nhau, nhưng thiếu mất cơ hội cần thiết để chứng minh.

Cô có dự cảm, nếu như có thể tìm được cơ hội này, như vậy toàn bộ bí ẩn cũng đã đến lúc phá giải.

Mà dự cảm của cô, luôn luôn rất chuẩn!