Bởi vì không gian có hạn, khoảng cách đặt từng giá sách cũng không rộng, chỉ ước chừng 70 cm, mà giá sách cao hai mét.
"Ầm rầm --"
Trong lúc nhất thời, giá sách sắp xếp chỉnh tề giống như quân cờ domino, cái này đè lên cái kia sụp đổ ầm ầm. Mãi đến khi giá sách cuối cùng đè ngã trên vách tường mới thôi.
Vô số sách báo rơi xuống ào ạt, chồng chất ở khe hở giữa hai giá sách, đổ đầy đất.
Nhạc Tuyển đẩy giá sách xong lập tức chạy sang bên kia.
Lúc này Kỳ Diệp Chu cũng lảo đảo chạy vội tới. Hai người hợp lực đẩy ngã kệ sách bên đó.
Trong một trận tiếng "Rầm rầm", tiếng chuông đã vang xong. Toàn bộ không gian nhanh chóng sụp đổ mục nát lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Những học sinh vừa rồi còn đang khϊếp sợ đứng bất động tại chỗ, trong giây lát đã biến thành một đám quái vật ăn thịt người da tróc thịt bong, người đầy mùi hôi thối.
Bọn chúng gào thét dữ tợn, giương nanh múa vuốt, mang theo khát vọng khát máu giống như dã thú chạy nườm nượp tới chỗ con mồi.
"Đừng quay đầu lại, chạy!"
Diệp Lê hét lớn, gọi Nhạc Tuyển đã thay đổi sắc mặt hồi hồn.
Anh ta quả thực nghe lời, xuất ra toàn bộ sức lực cả đời, cũng không quay đầu lại mà xông vào lối đi nhỏ giữa hai hàng giá sách chồng lên nhau.
Lúc này trên lối đi là một mảnh hỗn loạn chất đầy những mẩu sách báo nát rơi vãi từ trên giá sách xuống.
Nhạc Tuyển thân thủ linh hoạt, chạy trốn cũng coi như nhanh.
Kỳ Diệp Chu chân có thương tích nên trông có vẻ rất tốn sức. Anh ta chạy khập khiễng, nghiêng ngả lảo đảo, thỉnh thoảng bị vấp một cái chới với. So với một chuỗi xác sống theo sau bọn họ kia, rất là "đồng bệnh tương liên".
Nhạc Tuyển dẫn đầu chạy đến cuối.
Diệp Lê nghiêng người để anh ta vào cửa.
Mà lúc này, Kỳ Diệp Chu cách cửa còn có mấy bước.
Xác sống phía sau anh ta đang dần dần tới gần.
Đúng lúc này, La Giai Giai vẫn đứng ở cạnh cửa chờ đợi, trong mắt hiện lên một tia oán giận và kiên quyết.
Cô ta đột nhiên đưa tay kéo Diệp Lê vào trong cửa, tay kia thuận thế liền dùng sức kéo cửa qua.
"Đừng..." Kỳ Diệp Chu trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này, khóe mắt như muốn nứt ra.
Mắt thấy cánh cửa kia sắp đóng lại, chỉ nghe "Ầm" một tiếng. Một bình nước lớn bỗng nhiên chèn giữa cánh và khung cửa.
Trong cửa, Diệp Lê đẩy La Giai Giai ra, gọi với Nhạc Tuyển: "Bảo vệ cửa cho kỹ."
Bản thân cô rút bình nước trong tay ra, thuận thế đẩy cửa, lắc mình xông ra ngoài.
Kỳ Diệp Chu nhìn thấy cánh cửa lại mở ra, trong lòng bùng lên hi vọng, càng thêm ra sức chạy về phía trước.
Nhưng phía sau anh ta có hai xác sống đã đuổi tới gần. Móng vuốt của một trong hai con xác sống còn bắt được cặp sách trên lưng anh ta.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Lê lao ra cửa đột nhiên túm cổ áo Kỳ Diệp Chu, kéo mạnh người ra sau.
Dưới hai lực tranh chấp, Kỳ Diệp Chu bất ngờ không kịp đề phòng, làm cho cặp đeo trên vai bị cởi ra. Cặp sách bị xác sống kéo đi, mà anh ta thì nhào về phía trước.
Nhạc Tuyển đứng cạnh cửa nhanh tay lẹ mắt kéo người vào trong.
Xác sống còn lại mất đi mục tiêu, ngược lại đánh về phía Diệp Lê.
Diệp Lê không chút do dự cầm bình nước trong tay vung lên. "Bang", đập đầu quái vật lệch đi, rồi nhấc chân đạp mạnh khiến nó ngã nhào, liên đới đè ngã mấy con xác sống phía sau đang nhào lên.
Mà cô thì nhân cơ hội xoay người vọt vào cửa.
"Ầm!"
Cuối cùng cửa lớn đóng chặt lại.
Đám quái vật bên ngoài chậm một bước, chỉ có thể điên cuồng cào cánh cửa.
Bên trong cánh cửa, Kỳ Diệp Chu khó khăn lắm mới thoát hiểm. Giờ phút này anh ta thở hổn hển, nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn chằm chằm vào La Giai Giai.
Cơn giận dữ toát ra dày đặc như có thực chất. La Giai Giai bị anh ta nhìn đến không khỏi co rúm người lại.
"Cậu trừng tôi làm gì. Lần trước không phải cậu cũng nhốt tôi ngoài cửa sao? Mỗi người một lần hòa nhau!"
Cô ta khoanh tay trước ngực, quay đầu đi chỗ khác. Giọng điệu vẫn cứng rắn, tràn ngập khinh thường, châm chọc và khıêυ khí©h.
"Coi như lần này cậu mạng lớn, có người giúp đỡ. Lần trước tôi không có mệnh tốt như cậu!"
Diệp Lê đứng một bên xem cuộc vui, từ trong đôi câu nói của họ, đại khái nghe ra "Ân oán tình thù" giữa hai người.
Có lẽ là lần trước sau khi bọn họ đẩy ngã giá sách, La Giai Giai chạy chậm, bị xác sống đuổi kịp. Kỳ Diệp Chu không những không cứu cô ta, còn đóng cửa lại, để mặc cô ta bị quái vật cắn chết ở ngoài cửa.
Qua cầu rút ván, thấy chết không cứu, là người đều nuốt không trôi cục tức này. Cũng khó trách lần này La Giai Giai lại sinh lòng trả thù.
Nếu đổi lại là cô, sợ là đối phương ngay cả cơ hội sờ cửa cũng không có!
So sánh ra, Diệp Lê lập tức cảm thấy người đầu tiên mình gặp được là Nhạc Tuyển, vận khí cũng không tệ lắm.
Tên này mặc dù có hơi ngây ngốc, lá gan hơi nhỏ, nhưng ít ra tâm tư đơn giản, nói gì nghe nấy, không có hiểm độc, cũng không nói nhảm.
Là một đồng bọn không tệ!
Nhạc Tuyển bị ánh mắt khen ngợi đột nhiên của cô gái làm cho hơi sợ hãi.
Anh ta không rõ ràng cho lắm, lại có chút được sủng mà sinh lo!
Kỳ Diệp Chu cuối cùng không nói gì, vừa không giải thích, cũng không giận dữ mắng mỏ, ngược lại nói một tiếng "cảm ơn" với Diệp Lê.
Sau đó, anh ta gọi Nhạc Tuyển đến giúp di chuyển ba giá sách bị hỏng trong phòng.
Căn phòng này không lớn, vừa hẹp vừa dài.
Bọn họ để một giá sách đè vào cửa, hai giá sách khác bị đẩy ngã, vừa vặn kẹt giữa giá sách kia và vách tường, chặn kín cửa lại.
Sau đó, bọn họ lại mang sách cũ nát chất đống ở trong góc kéo tới, nhét kín khe hở của giá sách.
Động tĩnh bên ngoài phòng dần dần lớn lên, chắc là đại quân xác sống đã đuổi tới.
Nhưng bởi vì bên ngoài có hai hàng giá sách ngăn cản. Lối đi nhỏ còn sót lại không đủ chứa quá nhiều xác sống dũng mãnh tràn vào. Thế cho nên chúng nó không đủ sức phá cửa xông vào.
Giờ phút này căn phòng nho nhỏ này nghiễm nhiên thành pháo đài an toàn cho đoàn người Diệp Lê.