Chương 13: Biến cố

Nguy cơ được giải trừ, thần kinh căng thẳng của Diệp Lê không khỏi thả lỏng. Phảng phất như thoát lực trong nháy mắt, cô cứ như vậy nằm thẳng tắp trên đống sắt vụn, không nhúc nhích.

Không biết có phải bị chấn động não hay không, cô cảm giác đầu mình đang choáng váng, không thể xoay chuyển, cũng không cách nào suy nghĩ, trống rỗng.

Bốn phía cực kỳ an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng "Tí tách" như tiếng nước nhỏ giọt rơi trên mặt nước.

Không biết qua bao lâu, dường như rất lâu, lại dường như chỉ trong chớp mắt. Bên tai Diệp Lê đột nhiên vang lên một hồi âm thanh "sàn sạt... sàn sạt..."

Âm thanh đó rất nhẹ, rất chậm, giống như là thứ gì mềm mại đang nhẹ nhàng ma sát.

Diệp Lê chậm rãi phục hồi tinh thần, bắt đầu theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Rất nhanh, cô nhìn về phía nóc nhà.

Chỉ thấy phía trên một bên giếng trời, chẳng biết đã bị thưa gì đó bịt kín một lớp từ lúc nào.

Bởi vì khoảng cách quá cao, hơn nữa ánh sáng có hạn, Diệp Lê không thể thấy rõ rốt cuộc là cái gì. Nhưng có thể nhìn ra được, vật kia đang chậm rãi di động. Còn gần một nửa nữa là nó muốn phủ cả cái giếng trời.

Trực giác của Diệp Lê thấy không đúng lắm, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng cô vừa mới nhúc nhích, lập tức cảm giác xương cốt toàn thân giống như rã rời. Trên người chỗ nào cũng đau, mỏi mệt lại vô lực.

Thở dốc một lát, Diệp Lê vẫn cắn răng, chống hai tay khó khăn bò dậy. Đang định hít một hơi sâu đứng lên, dưới chân vừa dùng sức chính là một cảm giác đau đớn thấu tim truyền đến.

Chân phải của cô bị trật, giờ phút này mu bàn chân đã sưng lên thật to. Nghĩ lại chắc là vừa rồi kẹt ở cán ngang mượn lực làm bị thương.

Diệp Lê nhíu mày, cảm thấy mình đúng là nhiều tai nạn!

Cọ tới cọ lui một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đứng lên, cố sức bò qua đống đổ nát trên mặt đất.

Lúc sắp ra cửa, cô lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Lúc này thứ không rõ trên nóc nhà đã che khuất toàn bộ giếng trời.

Trong ánh sáng mờ mịt, Diệp Lê vịn tường khập khiễng đi ra ngoài sân thể dục.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô quanh quẩn trong khu trống trải, lạch cạch —— lạch cạch —— cô độc lại khϊếp người.

Dọc theo đường đi, cửa đều đã bị đổ ngã, rộng rãi thông suốt.

Diệp Lê đi ra khỏi sân thể dục. Bên ngoài vẫn trống rỗng, ngoại trừ đống bừa bộn đầy đất, thì chẳng có cái gì. Những xác sống dữ tợn đáng sợ đó đều biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng rất nhanh, cô lập tức phát hiện ra khác thường.

Xung quanh là một mảnh tối tăm mờ mịt. Sương mù dày đặc vốn tràn ngập bên ngoài trường học, lúc này lại tràn vào. Hơn nửa sân thể dục đều đã bị bao phủ trong đó.

Mà phạm vi sương mù dày đặc còn đang không ngừng mở rộng, đang từ bốn phía bao phủ về phía trung tâm trường học.

Cẩn thận nghe, trong sương mù dày đặc còn có tiếng sàn sạt nhỏ vụn truyền đến.

Biến cố khó hiểu này, lập tức làm cho Diệp Lê cảm thấy tò mò không thôi.

Cô đánh bạo vịn tường ngoài sân thể dục đi vào trong sương mù dày đặc, muốn tìm tòi hư thực.

Bên trong một mảnh hỗn độn, tầm nhìn không quá một mét.

Càng đi sâu vào, tiếng sàn sạt càng lúc càng lớn. Diệp Lê nhanh chóng nhìn rõ nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ đó.

Đó là một thứ không biết nên hình dung như thế nào!

Màu đỏ đen, hình dạng nước bùn, thoạt nhìn đặc sệt, còn tản ra một mùi tanh hôi làm người buồn nôn, giống như là thịt băm để lâu đã biến chất.

Giờ đây khắp nơi đều là thứ này, trên mặt đất, trên vách tường... Cô có thể nhìn thấy tất cả đều bị bao trùm một lớp thật dày.

Diệp Lê tùy tiện nhặt một cành cây trên mặt đất, chọc vào trong "thịt băm".

Cảm giác vô cùng mềm mềm dính nhớp, có tính dẻo dai, rất giống với nhựa đường dạng lỏng.

Bọn chúng phảng phất như có sinh mệnh, đang không ngừng nhúc nhích lan tràn. Cái tiếng sàn sạt ấy phát ra lúc bọn chúng di động.

Hiển nhiên, thứ mà trước đó ở hồ bơi nhìn thấy, che phủ giếng trời cũng chính là nó.

Diệp Lê không khỏi nhướng mày.

Dựa theo tình huống này, chỉ sợ không bao lâu nữa, thứ đồ chơi này có thể bao trùm toàn bộ trường học.

Nghĩ lại, ngay cả tường vây nóc nhà cao như vậy mà bọn chúng cũng có thể leo lên, vậy nếu leo đến trên người...

Diệp Lê tưởng tượng đến kết cục, lập tức cảm giác không ổn.

Ngay khi cô đang trầm tư, bên ngoài sương mù dày đặc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân sột soạt, hình như có người nào đó đang đến gần. Diệp Lê lập tức lấy lại tinh thần, xoay người vịn tường, đi ra ngoài.

Khi sương mù dần nhạt đi, tiếng vang sột sột soạt soạt càng rõ ràng. Cuối cùng Diệp Lê cũng nhìn thấy một bóng người.

Đó là một nam sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng giống cô. Trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, trên vai còn đeo một cái cặp sách, hiển nhiên cũng là học sinh trường này.

Thấy người tới, Diệp Lê vô cùng bất ngờ, lại có chút vui vẻ.

Ngoại trừ Nhạc Tuyển ra, cô còn gặp được người sống thứ hai trong Quỷ Vực.

Có người sống, có nghĩa là có manh mối!

Diệp Lê lập tức hưng phấn, đang muốn tiến lên chào hỏi người ta.

Nhưng khi đối phương nhìn thấy cô, lập tức cứng đờ tại chỗ, trên mặt viết đầy hoảng sợ.

Sau một khắc, anh ta lại xoay người co cẳng bỏ chạy.

Diệp Lê không hiểu, theo bản năng kêu một tiếng "Này", muốn gọi người lại. Nhưng khi kêu ra tiếng lại khàn khàn giống như là đang gào thét.

Người nọ nghe xong lập tức chạy càng nhanh hơn. Ngay cả cặp sách rơi mất cũng không dám quay đầu nhặt lên, gần như là chạy trối chết.

Diệp Lê: "..."

Cô đáng sợ như vậy hả?

Diệp Lê tự xét lại một phen.

Bản thân không phải chỉ là đầu bù tóc rối, cả người đầy vết thương, quần áo rách tung toé thôi sao. Trên ngoại trừ máu thì là bụi, đi đường còn khập khiễng, lắc lư...

Thoạt nhìn, quả thật có chút giống với xác sống ăn thịt người trước đó.

Được rồi, đúng là có hơi đáng sợ!

Diệp Lê im lặng, nhịn không được "Chậc" một tiếng.

Con trai đợt này cũng quá không được rồi!

Sao người nào người này đều nhát gan vậy chứ?!

Nhưng người chạy cũng đã chạy rồi, Diệp Lê không vội đuổi theo.

Chân cô què, cho dù muốn đuổi theo cũng có lòng nhưng không có lực.

Huống hồ tên đeo kính kia có chạy thế nào, cũng chỉ có thể nhảy nhót ở trong trường học. Hơn nữa đống "thịt băm" đó còn đang không ngừng lan tràn. Sớm muộn gì anh ta cũng phải trở về.

Diệp Lê ung dung đi lên trước, nhặt cặp sách tên đeo kính vừa mới rơi xuống lên. Cô kéo khóa ra, không hề khách sách lục lọi.

Trong cặp sách toàn là sách giáo khoa, còn có một quyển notebook màu đỏ.

Cô tùy tiện cầm lấy một quyển sách giáo khoa mở ra, thì nhìn thấy bên trong có viết tên lớp.

Kỳ Diệp Chu, ban Lý lớp 12¹.

Cái tên được viết từng nét từng nét đoan đoan chính chính, là chữ Khải vô cùng xinh đẹp. Chủ nhân của cuốn sách này viết chữ rất đẹp.

"Kỳ Diệp Chu..."

Diệp Lê lẩm bẩm trong miệng, cứ cảm thấy cái tên này quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.

Cô vơ vét trong trí nhớ có hạn một lát, rốt cục nhớ ra.

Ngay lần đầu tiên khi cô tỉnh lại rồi đi theo Đường Kỳ xuống lầu, cô từng nhìn lướt qua bảng vàng danh dự đặt ở lầu một của tòa nhà dạy học.

Sau mỗi lần thi cuối kỳ, trên đó sẽ dán ảnh chụp của các học sinh giỏi xếp 10 hạng đầu, với tên lớp của bọn họ, còn có phương châm.

Cô nhớ rất rõ ràng, cái "Kỳ Diệp Chu" này chính là học sinh giỏi đứng đầu trong số các học sinh lớp 12.