Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hình Tượng Thần Kinh Không Thể Sụp Đổ [Vô Hạn Lưu]

Chương 12: Nửa đêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ầm —— "

Cùng lúc đó, cây gậy dài trên cửa rốt cuộc cũng gãy, cửa lớn hoàn toàn mở rộng.

"Rầm rầm —— "

Tiếng bước chân cuồng bạo vang lên. Vô số khuôn mặt rách nát chảy mủ của xác sống từ cửa lớn tuôn vào, rậm rạp chằng chịt, nối đuôi nhau mà tới.

Trong cổ họng chúng phát ra tiếng "A a" hưng phấn. Từng con giống như dã thú chen lấn nhào vào chỗ hồ bơi, nhảy lung tung xuống, bọt nước văng khắp nơi...

Rất nhanh, có tiếng nhai nuốt nhớp nháp làm người ta sợ hãi vang lên...

Diệp Lê không để ý đến sự ồn ào phía dưới. Cô nằm trên giá thép thở hổn hển.

Vừa rồi một phát kia hầu như hao hết toàn bộ khí lực của cô. Giờ phút này toàn thân cô đều truyền đến cảm giác cơ bắp tổn thương đau nhức.

Không thể không nói, thân thể này thật sự rất phế!

Xác sống nhanh chóng chen chúc chật ních hồ bơi. Ngay cả hồ bơi cũng không có chỗ đặt chân. Nước trong hồ cũng đã sớm không còn nữa mà tràn ra khắp nơi.

Diệp Lê nghiêng đầu liếc xuống, chỉ thấy từng gương mặt hư thối tróc da kia giờ phút này đều đồng loạt ngửa đầu nhìn cô chằm chằm. Giống như quỷ đói nhảy ra từ địa ngục, ánh mắt đói khát khát máu nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.

Vô số bàn tay nát bét sâu hoắm có thể thấy được xương giơ cao muốn hung hăng xé rách da thịt, tứ chi và nội tạng của cô...

Cảnh tượng kinh hoàng này, dù là Diệp Lê nhìn cũng có chút tê da đầu, không đành lòng nhìn thẳng.

Cô không nhịn được cong môi, trong lòng nghĩ, may là cô ở lại. Nếu đổi thành Nhạc Tuyển, không chừng sẽ bị hù chết tại chỗ.

Mắt thấy xác sống càng tụ càng nhiều, Diệp Lê ổn định hơi thở. Cô trở mình, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân leo lên giữa giá thép.

Lúc này còn hơn 10 phút nữa là đến 12h đêm. Cô nhất định phải nghĩ biện pháp cố gắng kiên trì.

Cô có dự cảm, chỉ cần qua 12h, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Diệp Lê tận lực dựa vào vách tường xê dịch, bò rất chậm rất cẩn thận. Nhưng dù là như thế, khung thép cũ kỹ vẫn vang lên "Két két két" không ngừng, phảng phất lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Xác sống phía dưới cũng bắt đầu chen chúc điên cuồng theo sự di chuyển của cô, tình cảnh trong hỗn loạn lại có trật tự rất quỷ dị.

May mà vận khí của Diệp Lê không tệ, để cho cô thuận lợi leo đến trung tâm của giá treo.

Lúc này, phía dưới cô đang đối diện với hồ bơi. Từ trên đỉnh xuống mặt đất, cộng thêm độ cao của hồ bơi, ít nhất cũng phải tám chín mét.

Xác sống bên ngoài vẫn đang liên tục tụ tập đến, nhưng cũng may cửa vào hồ bơi có chiều rộng có hạn. Xác sống bên trong có rất nhiều nên đã chặn cửa lại, làm chậm tốc độ tràn vào của chúng.

Thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi qua. Diệp Lê dày vò nằm trên giá thép, nhìn núi nhỏ do xác sống chồng chất thành phía dưới đang không ngừng cao lên.

Cảm giác chờ đợi thực sự khiến người ta phiền lòng.

Nhất là cái loại chờ đợi giành giật từng giây mà ai cũng không biết tử vong và hy vọng cái nào tới trước này, là gian nan nhất!

11 giờ 55 phút.

Cách nửa đêm chỉ còn lại năm phút. Một bàn tay thối bắt được khung thép dưới người Diệp Lê, núi xác đã tràn đến dưới chân.

Nhưng cũng may khung sắt thép cao nửa mét, hàn cũng dày đặc, muốn chui lên phải tốn chút công phu. Hơn nữa khớp xương xác sống cứng ngắc, không linh hoạt bằng người sống. Nó "a a" bò nửa ngày, chỉ chui lên được một cái đầu.

Lúc này Diệp Lê cũng bất chấp giá thép có vững chắc hay không, nhấc chân đạp mạnh vào cái đầu nát kia.

Theo một tiếng "Rắc" vang lên. Xác sống nghiêng đầu, kẹt ở trên khung không có động tĩnh.

Nhưng lúc này càng ngày càng nhiều tay thối nhao nhao nắm lên giá thép. Một đám quái vật bắt đầu ra sức chen lên trên đỉnh. Ngươi tranh ta đoạt, ngược lại bò càng chậm, kẹt càng chặt.

Những xác sống khác không lên được lập tức nắm lấy giá thép kéo mạnh. Cả trần nhà đều bị bọn chúng giày vò lay động kịch liệt, kẽo kẹt rung động.

Diệp Lê không ở tại chỗ nữa, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bò về một hướng khác, hướng cửa.

11 giờ 58 phút.

"Két... kétt —— "

Giá thép treo vốn dĩ đã quá cũ cuối cùng cũng không chịu nổi mà bị giày vò. Chỗ Diệp Lê ngồi trước đó bị kéo từ trên nóc nhà xuống, rơi khỏi vách tường, tan thành từng mảnh.

Cả khung thép nghiêng xuống nện vào núi xác, tựa như đè trên một đống đệm thịt. Diệp Lê đã bò đến chính giữa cũng không có gì đáng ngại, những cái khung lưới mà xác sống kẹt trong đó bị gãy không ít.

Nhưng càng nhiều xác sống từ lỗ hổng chui lên, giống như quỷ đói bò về phía Diệp Lê.

Mắt thấy thời gian sắp đến, Diệp Lê muốn tránh cũng không thể tránh.

Cô miễn cưỡng bẻ một đoạn cột sắt dài bằng cánh tay từ trên khung, bắt đầu ra sức chống cự, muốn cố gắng hết sức để chống đỡ hai phút cuối cùng.

Cũng may là dàn khung khó leo, xác sống không đến nỗi nhào lên như ong vỡ tổ.

Thân thủ của Diệp Lê cũng lưu loát, nắm cán sắt đâm trái đâm phải. Xác sống ở gần trước bị gϊếŧ lật nhào.

Nhưng quái vật bò lên càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có bàn tay thối thò ra từ dưới khung sắt ngáng chân cô. Diệp Lê nhất thời không kịp né tránh, trên người rất nhanh đã bị thương. Mùi máu tươi kí©h thí©ɧ đám quái vật đói khát càng thêm điên cuồng.

Cuối cùng, Diệp Lê vô tình bị bàn tay thối phía dưới vươn ra túm lấy cổ chân, lập tức bị kéo xuống.

Cô giật mình, phản ứng cực nhanh nhấc chân chống ở trên cán ngang, để ngăn cản lực kéo kia.

Nếu như bị kéo xuống, chỉ cần 1 giây sẽ bị đám xác sống gặm ăn sạch sẽ.

Cùng lúc đó, hai xác sống bò lên phía trước đồng thời một trái một phải đánh về phía cô.

Diệp Lê bị trói một chân không thể tránh né. Thời khắc nguy cấp, cô chỉ kịp đâm gậy sắt vào cổ họng một con quái vật trong đó. Còn chưa kịp rút tay, cô đã bị một xác sống khác nặng nề bổ nhào đè vào trên giá thép.

Xác sống đè trên người Diệp Lê há cái miệng thối, nhào lên cắn phập vào vai nàng. Mà dưới lưng cô còn có mấy bàn tay thối rữa đang liều mạng cào cấu.

Cảm giác da thịt bị xé rách đau đớn kéo tới, Diệp Lê đau đến đỏ mắt, rên lên một tiếng, nhưng đã hoàn toàn không còn sức lực phản kháng.

Mắt thấy lại có mấy con xác sống nhào tới, miệng to như chậu máu gần trong gang tấc, mình khó thoát tai kiếp...

Bỗng nhiên, Diệp Lê đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết cảm thấy chỉ trong một giây, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng. Giống như ma pháp, tất cả xác sống đang giương nanh múa vuốt ở xung quanh đều biến mất tăm trong khoảnh khắc.

"Kétttt..." Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên.

Không đợi Diệp Lê phản ứng lại, đã cảm thấy thân thể bắt đầu rơi xuống. Hai tay cô theo bản năng nắm chặt giá thép dưới người.

Không còn bầy xác chết lót đáy, toàn bộ giá thép nhanh chóng nghiêng ngã rơi xuống dưới, cuối cùng đập "rầm" vào mặt đất và bể bơi.

Diệp Lê cảm thấy cả người bị chấn động mạnh. Va chạm mãnh liệt từ phía sau lưng đánh úp lại.

Trong lúc nhất thời, đau đớn kịch liệt đè ép lục phủ ngũ tạng của cô. Xương cốt toàn thân tựa hồ muốn bị chấn nát.

Cổ họng cô ngòn ngọt, máu dâng trào, đầu óc choáng váng, ý thức cũng mơ hồ trong chớp mắt.

Diệp Lê kêu rên nuốt vị tanh ngọt dâng lên cổ họng xuống. Cô cắn chặt răng, mở to mắt, dựa vào ý chí mạnh mẽ không để cho mình bất tỉnh.

Cô cố gắng giơ tay lên, nhìn về phía đồng hồ. Ánh mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nhìn rõ thời gian bên trên.

12 giờ 00 phút.

Thời gian ngừng lại!
« Chương TrướcChương Tiếp »