Hai người Diệp Lê không khỏi nhìn nhau, đều thấy được vẻ giật mình trong mắt của đối phương!
Xem ra họ đã đánh giá cao độ kiên cố của mấy cánh cửa kia, cũng đánh giá thấp sức phá hoại của đám xác sống.
"Ầm —— rầm rầm rầm —— "
"A a —— "
Tiếng bước chân hỗn loạn cuồng bạo gần trong gang tấc. Một đám lớn quái vật đã ùa tới ngoài cửa. Chúng điên cuồng cào cào, đẩy cửa lớn, phát ra tiếng gào rú đói khát đối với máu thịt người sống bên trong.
Cánh cửa tả tơi mục nát kia lắc lư kịch liệt, phát ra tiếng vang chói tai. Cái khóa vốn dĩ miễn cưỡng khóa lại cũng nhanh chóng bị đυ.ng hỏng. Nhưng cũng may trên tay nắm cửa còn có cây gậy dài, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ một lúc.
Mấy bàn tay thối da tróc thịt bong, sâu đến mức có thể thấy được xương thò vào từ khe cửa, cào cào khắp nơi không có mục đích, cố gắng đẩy cửa ra.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Giọng nói của Nhạc Tuyển run lên.
"Còn có thể làm sao, chịu chết thôi!" Diệp Lê giơ hai tay lên, vẫn một mặt lạnh nhạt.
Hiện tại còn không đến nửa tiếng là 12h khuya. Bình thường qua 12h là xem như ngày thứ hai.
Điều đó có nghĩa là họ có thể có được càng nhiều manh mối, giải được bí ẩn.
Mắt thấy chỉ còn một bước nữa là thắng lợi lại thất bại trong gang tấc, nói không đáng tiếc là giả!
Nhưng không còn cách nào. Cánh cửa lung lay sắp đổ kia, hiển nhiên đã không thể cầm cự đến thời gian đã định.
Nếu đã không trốn được, chờ chết là xong. Cùng lắm thì làm lại một lần nữa!
Nhưng so sánh như vậy, còn không bằng ở lại sân thượng. Tốt xấu gì cũng nhảy xuống lầu một cái, chết đơn giản lại dứt khoát, còn có thể bớt chịu khổ.
"Chờ một chút, tôi có một biện pháp..."
Ngay khi Diệp Lê đang suy nghĩ xem mình nên nhảy xuống hồ chết đuối trước hay chờ xác sống gặm chết thì Nhạc Tuyển ở bên cạnh đột nhiên chỉ lên nóc nhà kêu lên.
"Có thể leo lên trên giá thép."
Diệp Lê ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nóc nhà của hồ bơi có hình chữ V ngược, bên trên có giá kết cấu bằng thép. Vị trí thấp nhất dựa vào tường cách mặt đất ước chừng bốn năm mét. Vị trí cao nhất ở giữa cỡ bảy tám mét. Nếu như có thể leo lên, quả thật có thể cầm cự được một khoảng thời gian.
Nhưng vấn đề là, làm sao mới có thể leo lên đây?
"Bên kia có ghế cứu hộ!" Nhạc Tuyển chỉ chỉ đầu cuối hành lang có đặt một cái ghế cao dựa vào tường, nói: "Tôi leo lên ghế cứu hộ, là có thể đỡ cậu lên!"
"Vậy cậu làm sao bây giờ?" Diệp Lê hỏi.
Chiếc ghế cứu hộ cao hai mét, cộng thêm chiều cao của Nhạc Tuyển, quả thật có thể nâng cô lên.
Nhưng sau khi cô leo lên, lại không có cách nào kéo anh ta lên.
Tuy Nhạc Tuyển nhìn gầy, nhưng dù sao chiều cao bày ở đó, nặng ít nhất cũng 65 đến 70kg.
Những giá thép rỉ sét loang lổ kia chống đỡ cho anh ta phỏng chừng còn miễn cưỡng, căn bản không thể đồng thời chịu được trọng lượng của hai người họ.
Nếu ở lại phía dưới, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
"Tôi, tôi không sao." Sắc mặt Nhạc Tuyển khó coi, giọng điệu lại hết sức kiên định: "Có thể sống một người thì đỡ một người. Chúng ta vất vả lắm mới kiên trì đến bây giờ, đừng lãng phí cơ hội một cách vô ích."
Diệp Lê nhìn thiếu niên vẻ mặt quyết tuyệt trước mắt, có chút kinh ngạc khẽ nhướng mày.
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng chưa chắc ai cũng đồng ý để lại hi vọng sống cho người khác, một mình cô độc chịu chết.
Huống chi anh ta phải đối mặt, lại là thứ mình sợ hãi nhất.
Nhưng Diệp Lê cũng không làm ra vẻ, lập tức gật đầu đồng ý.
Dù sao cơ hội khó có được, lần sau chưa chắc có thể tìm được nơi nấp an toàn hơn.
Huống chi đây cũng không phải chuyện của một mình cô. Giải được bí ẩn sớm thì anh ta cũng có thể giải thoát sớm hơn.
Hai người nói làm là làm. Nhạc Tuyển lập tức kéo hai cái ghế dựa qua đặt ở hai bên ghế cứu hộ, để ghế ổn định hơn. Sau đó anh ta tự mình leo lên, giẫm lên mặt ghế đứng lên.
Lúc này, độ cao của ghế cộng thêm chiều cao của anh ta, cách giàn giá trên đó còn khoảng một mét.
"Lên đi."
Nhạc Tuyển vịn một tay lên vách tường, cúi người đưa tay về phía cô gái.
Lần này Diệp Lê không từ chối, cô bò lên ghế hai bước, sau đó nắm lấy tay anh ta, thuận thế bò lên mặt ghế.
Mặt ghế vốn không rộng, hai người cùng đứng vô cùng miễn cưỡng. Ghế cũng bắt đầu lung lay không vững.
Hai người không thể tránh khỏi phải kề sát vào nhau.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Tuyển tiếp xúc gần với con gái như vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi trên tóc cô.
Điều này làm cho anh ta không khỏi cảm thấy khẩn trương xấu hổ, nội tâm còn có một tia rung động không nói rõ được.
Diệp Lê cũng cúi đầu, cau mày, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại cái gì.
Cô không thích tiếp xúc cơ thể với người khác!
Nhưng bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt.
Lúc này cửa chính đã bị bạo lực chen đến biến dạng. Khe cửa càng lúc càng lớn, có hai xác sống đã thò đầu vào, gào "a a" về phía hai người trong phòng.
Họ không còn nhiều thời gian nữa.
Nhạc Tuyển không dám nhìn động tĩnh bên cửa, thúc giục: "Chuẩn bị đi, bây giờ tôi sẽ nâng cậu lên."
"Được!" Diệp Lê gật đầu.
Nhạc Tuyển hít sâu một hơi, ổn định hơi thở. Sau đó anh ta đưa hai tay ra đỡ eo thon mềm mại của cô gái, dùng sức một cái, lập tức vững vàng nâng người lên.
Cô gái rất nhẹ nhàng, nâng cô cũng không tốn sức. Anh ta cố gắng đưa tay nhấc người lên trên.
Diệp Lê vươn hai tay, vừa vặn túm được khung thép trên đỉnh.
"Bắt được rồi!"
"Mau leo lên!"
Lúc này Diệp Lê mới đạp chân lên người thiếu niên mượn lực, leo lên trên.
Giá thép đã cũ có hơi lõng lẻo nhất thời bắt đầu lay động, vang lên tiếng "Két két két", tro bụi rỉ sét rơi xuống rào rào.
"A —— "
Nhưng ngay khi Diệp Lê khó khăn trèo lên giá thép, phía dưới lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nhạc Tuyển.
Cô cúi đầu nhìn xuống. Thì ra là một xác sống hình dáng nhỏ gầy đã chen vào từ trong khe cửa, đang lảo đảo đánh tới bên này.
Nhìn quái vật toàn thân thịt nát ghê tởm đáng sợ, Nhạc Tuyển chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, cứng đờ không nhúc nhích được.
"Ninh Ninh..."
Mắt thấy quái vật đã chạy đến dưới ghế, đang lục tục leo lên, Nhạc Tuyển cầu cứu gọi Diệp Lê: "Tôi, tôi không động được..."
Anh ta nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng lại không cách nào khống chế bản thân di chuyển được một tí nào.
Dưới sự sợ hãi cực độ, anh ta xuất hiện phản ứng mãnh liệt.
Nhưng nếu như anh ta không kịp xuống dưới, xác sống có thể sẽ leo lên theo cái ghế này.
Khe cửa càng ngày càng bị chen lấn, lại có quái vật lần lượt chui vào.
Xác sống dưới ghế đã mò lên, móng vuốt túm lấy cổ chân Nhạc Tuyển.
"... Cậu đạp tôi xuống... tôi không dám... cậu giúp tôi đi..." Giọng nói của thiếu niên đã mang theo tiếng nức nở.
Anh ta cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ vô lực.
Ngay khi anh ta đang rơi vào khủng hoảng vô cùng, tiếng thở dài nhỏ bé không thể nghe thấy vang lên. Nhạc Tuyển nghe thấy giọng nói của cô gái truyền đến.
"Nhắm mắt lại!"
Nhạc Tuyển vô thức làm theo.
Ngay sau đó, anh ta cảm thấy cổ mình bị cái gì đó siết chặt, rồi bị vặn mạnh một cái...
"Răng rắc!"
Cảm giác được thân thể người bên dưới xụi lơ, Diệp Lê rút chân về. Hai tay nắm lấy thanh sắt dùng sức, phần bụng hóp chặt, một lần nữa đu lên trên giá thép.
Mà thiếu niên bên dưới cũng giống như con rối bị đứt dây, tê liệt ngã xuống. Ngay cả ghế dưới chân anh ta cùng với xác sống nặng nề ngã vào trong hồ nước.
"Tõm tõm —— ào —— "
Bọt nước văng khắp nơi!