Chương 10: Ám ảnh

Nhạc Tuyển im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói, "Hồi nhỏ bố mẹ tôi bận việc hay đi công tác, rất ít khi ở nhà cùng tôi. Có đôi khi nửa đêm có điện thoại gọi là họ lập tức vội vàng đi ra ngoài."

"Có một buổi tối, khi tôi thức dậy khát nước quánên đi ra rót nước uống. Lúc đi ngang qua phòng khách, đèn trong phòng không bật, nhưng TV lại quên tắt. Trên TV đang chiếu một bộ phim zombie nước ngoài, đúng lúc chiếu cảnh zombie đang ăn thịt người, ống kính còn đặc tả."

"Lúc ấy tôi mới sáu tuổi, trong nhà lại chỉ có một mình. Tôi sợ quá chạy về phòng, đêm đó sốt cao. Mãi đến ngày hôm sau bố mẹ tôi về nhà mới đưa tôi đến bệnh viện."

"Sau đó tôi hay ngủ không yên, sợ trời tối, không dám ở một mình, cả đêm gặp ác mộng. Người cũng hay khẩn trương nóng nảy, thậm chí đột nhiên không kìm nén được toàn thân phát run. Bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện khám, bác sĩ nói tôi mắc chứng sợ hãi."

"Sau đó, bố mẹ đưa tôi đến nhà bà nội. Điều trị hơn nửa năm, tôi mới từ từ chuyển biến tốt lên."

Nhưng vì thế mà Nhạc Tuyển bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng.

Cho đến nay, anh ta cũng không dám xem một bộ phim nào về zombie. Thậm chí những hình ảnh liên quan trên mạng, anh ta nhìn thấy cũng sẽ sợ hãi.

"Hèn gì!" Diệp Lê thở dài, lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.

Đứa bé nhỏ như vậy, còn đang ở trạng thái ngây thơ thăm dò thế giới. Đột nhiên gặp phải hình ảnh khủng khϊếp hoàn toàn vượt qua năng lực thừa nhận của một đứa bé. Nó có thể tạo thành kí©h thí©ɧ tinh thần và vết thương tâm lý, tạo nên một vết sẹo khó có thể lành lại.

Những ám ảnh thời thơ ấu này nếu không kịp thời khai thông trấn an, thì nó sẽ đi theo cả đời người, trở thành ác mộng không thể dễ dàng xua đi.

"Ừm." Nhạc Tuyển thu mắt lại.

Bí mật này ngoại trừ người nhà ra, đây là lần đầu tiên anh ta nói cho người ngoài biết.

Anh ta cũng không biết vì sao khi cô hỏi mình lại nói tất cả.

Có lẽ là tình cảnh bây giờ, hai người cùng chung hoạn nạn; hoặc là bản năng anh ta không muốn để cho cô xem thường mình.

Nhưng nói ra, ngoại trừ có hơi xấu hổ thì càng nhiều hơn là thoải mái.

"Vậy còn cô? Vì sao cô không sợ hãi chút nào?" Nhạc Tuyển có qua có lại hỏi.

Tuy nói mình có ám ảnh tâm lý, cho nên phản ứng hơi lớn một chút. Nhưng cô thì sao, chẳng hề có phản ứng nào. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy cô gái nào gan dạ giống như cô!

Đương nhiên, bình thường anh ta cũng chẳng tiếp xúc với con gái. Nhưng trong số các nam sinh cũng không có mấy người có thể so được với cô!

"Có thể là do thấy nhiều rồi." Diệp Lê thản nhiên nói.

Thấy nhiều nên chết lặng, thấy nhiều nên không còn cảm giác!

"Vậy cậu quả thực rất đỉnh!"

Nhạc Tuyển tự động hiểu thành cô đã xem nhiều loại phim kinh dị như đề tài này rồi nên đã luyện gan lớn hơn.

Diệp Lê không sao cả nhún vai, đổi chủ đề: "Trước kia cậu thường đánh nhau à?"

Vừa rồi thấy anh ta đánh nhau tay chân linh hoạt, công thủ nhiều mặt, hiển nhiên kinh nghiệm lão luyện vô cùng!

"Xem như vậy đi..." Nhạc Tuyển gật đầu: "Hồi học cấp hai tôi không cao, bình thường lại không nói chuyện nhiều. Trong lớp có mấy đứa cao to luôn thích bắt nạt tôi. Sau đó lên cấp ba đổi trường học, vóc dáng cũng cao hơn, nên cũng ít đi."

Mặc dù anh ta nói lời này vô cùng bình tĩnh, nhưng Diệp Lê vẫn có thể nghe ra chua xót cùng nặng nề.

Trên đời này, luôn có những kẻ thích bắt nạt kẻ yếu để thể hiện bản thân. Nếu không muốn trở thành đối tượng bị bắt nạt, cũng chỉ có thể nghĩ cách để mình trở nên mạnh mẽ.

Cá lớn nuốt cá bé, mãi mãi không thay đổi!

"Vậy tại sao cậu lại bơi?" Diệp Lê lại hỏi.

Bình thường chọn đi con đường học sinh năng khiếu, thì hoặc là thành tích các môn văn hóa không lý tưởng, hoặc là sở thích đặc biệt. Nhạc Tuyển hiển nhiên thuộc về loại sau.

"Vì những môn vận động khác quá ồn ào." Nhạc Tuyển trả lời khiến người ta bất ngờ: "Tôi thích cảm giác ở trong nước. Cái cảm giác bên tai ngoài tiếng nước chảy và tiếng tim đập của mình thì cả thế giới đều yên tĩnh."

Đó là một loại hưởng thụ như kiểu vào giờ phút này vũ trụ có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không có quan hệ với mình; loại cảm giác tập trung bơi về phía trước ấy, làm anh ta nghiện và say mê.

"Là môn thể thao thuộc về kẻ cô độc!" Diệp Lê nở nụ cười.

Tuổi thơ của người này thật đúng là nhiều tai nạn, vừa bị kinh sợ, vừa bị bắt nạt. Ngay cả chọn môn thể thao cũng là cô độc. Có thể trưởng thành đến bộ dáng rực rỡ thu hút như bây giờ, cũng thật là không dễ dàng!

Nhạc Tuyển bị cô cười có chút không tự nhiên chỉnh người, xoay cổ, lại đột nhiên cảm giác sau cổ hơi đau.

Anh ta đưa tay sờ theo bản năng, lại cảm thấy càng đau hơn. Hình như có vết thương.

Sắc mặt Nhạc Tuyển lập tức thay đổi. Anh ta khẩn trương mở miệng với Diệp Lê: "Hình, hình như tôi bị thương."

"Cái gì?" Diệp Lê hỏi.

Nhạc Tuyển cúi đầu, cho cô xem sau cổ mình, "Chỗ cổ này!"

Diệp Lê xích lại gần nhìn thoáng qua, vết thương không lớn, có ba đường, hơi biến thành màu đen, giống như là bị cào.

"Hẳn là bị những quái vật kia cào." Cô nói đúng sự thật.

"Không phải chứ?!" Mặt Nhạc Tuyển lập tức trắng bệch, hoàn toàn không còn chút máu, lúng ta lúng túng nói: "Vậy, vậy tôi có thể bị lây nhiễm hay không?"

Trong phim zombie đều diễn như vậy. Chỉ cần bị cào hay cắn trúng sẽ bị lây nhiễm.

Mặc dù anh ta không dám xem, nhưng đã từng tìm hiểu.

"Chắc là không phải đâu."

Ngoài miệng Diệp Lê nói như vậy, nhưng thân thể lại di chuyển ghế sang bên hai bước.

Nhạc Tuyển: "..." Có thể đừng ghét bỏ rõ ràng như vậy được không?

Anh ta có chút khổ sở ôm chặt chính mình. Trầm mặc nửa ngày, anh ta đột nhiên mở miệng: "Nếu như tôi thật sự bị lây nhiễm, cậu hãy gϊếŧ tôi đi."

"Vì sao?" Diệp Lê có chút ngoài ý muốn.

Nhạc Tuyển nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn biến thành quái vật."

Biến thành bộ dáng mình sợ hãi, ghê tởm nhất.

Diệp Lê chớp mắt, chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nháy mắt đã qua 11h, còn không đến 1 tiếng nữa là 12h khuya.

Cuối cùng Nhạc Tuyển cũng không đợi được đến lúc biến dị, ngược lại là Diệp Lê đói bụng.

Cô có hơi khó nhịn, dùng tay đè lên bụng đang cồn cào. Hai chân co lại, cả người cuộn tròn thành một cục.

Nhạc Tuyển ở bên cạnh thấy nên quan tâm hỏi: "Cậu làm sao vậy?

"Đói..." Diệp Lê hữu khí vô lực đáp lại.

Giống như đang xác minh lời nói của mình, bụng cô kêu lên "rột rột". Âm thanh vang dội, ngay cả Nhạc Tuyển bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.

Nhạc Tuyển như nhớ ra cái gì, đưa tay vào trong túi móc móc, sau đó đưa cho Diệp Lê: "Cho cậu!"

Diệp Lê nhìn thấy trong lòng bàn tay đang mở ra kia nằm một viên kẹo chocolate bọc giấy thiếc màu vàng.

Ánh mắt cô lập tức sáng lên, "Ở đâu ra vậy?"

"Trước đó lúc tới tủ đựng đồ lấy chìa khóa tiện tay lấy luôn. Chỉ còn lại một viên này, cậu ăn đi." Nhạc Tuyển nói.

Diệp Lê cũng không khách khí, cầm chocolate, lột lớp bọc giấy thiếc ra, vội vàng nhét vào miệng nhai nuốt.

Vị đặc trưng của chocolate mềm mại trơn ướt hòa tan trong miệng. Mùi thơm ca cao nồng đậm chỉ một thoáng đã tràn ngập giữa răng môi.

Nhưng một giây sau, động tác nhai nuốt của Diệp Lê đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều nhăn nhúm, giọng nói hàm hồ chất vấn: "Cái này là cái gì, sao lại đắng vậy?"

Một chút vị ngọt cũng không có, càng nhai càng đắng!

"Ồ, tôi quên nói..." Nhạc Tuyển lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Chocolate này là tôi dùng để bổ sung năng lượng lúc huấn luyện. Trăm phần trăm không có đường."

"Cậu..." Diệp Lê ngậm một miệng đắng chát, trong lúc nhất thời phun không được, nuốt cũng không xong. Ánh mắt nhìn Nhạc Tuyển tràn ngập oán hận!

Mùi vị này cũng quá con mẹ nó đắng rồi!

Nhạc Tuyển thấy vẻ mặt nhăn nhó thống khổ khó chịu của cô, lại không nhịn được cười. Trên gương mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, cô gái không sợ trời không sợ đất này, lại sợ đắng.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô gái càng ngày càng tối sầm, anh ta vội vàng thức thời quay đầu, che miệng lại.

Cuối cùng Diệp Lê vẫn khó khăn nuốt xuống đắng chát trong miệng. Hai tay cô ôm chân, đầu gác lên đầu gối, một bộ trầm tư.

"Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy cô gái đột nhiên yên tĩnh, Nhạc Tuyển có chút thấp thỏm hỏi một câu.

Diệp Lê ngước mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đang nghĩ, lần sau có nên đi căn tin ăn cơm trước hay không!

Nhạc Tuyển: "..."

"Loảng xoảng!"

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như là vật nặng rơi xuống đất.

Còn có vô số tiếng "a a" và tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn vang lên ở bên ngoài hành lang, đang nhanh chóng tới gần bọn họ.