Chương 2: Tôi muốn dạy dỗ cậu

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Khi Giản An Ninh từ trong phòng ra khỏi, hai người ngồi trở lại trên xe. Tần Nghiêu châm hai cây yên, một cây đưa cho Triệu Cảnh Thừa, nghĩ đến Triệu Cảnh Thừa trước mặt Giản An Ninh nói "Lực kéo dài kém đến như vậy, không ai vui mà dạy dỗ cậu ”, nhịn không được cười haha không ngừng.

Sau khi cười xong lại thở dài:

"Cậu không nên đắc tội hắn. Hôm nay việc này trách tôi, vốn dĩ muốn mang cậu tới tìm xem việc vui, không nghĩ tới xảy ra chuyện xấu như vậy.”

Lại lời thề son sắt bảo đảm, nhất định sẽ đem Triệu Cảnh Thừa ủy thác chuyện của cậu cho ổn thoả, tính nhận lỗi.

Triệu Cảnh Thừa ngại trong tay còn có vị tanh nồng, cầm điếu thuốc cũng không đưa lên miệng, không chút để ý mà đưa mắt nhìn khu biệt thự xa dần ngoài cửa sổ, bỗng nhiên giật giật khóe môi. “Đắc tội? Tôi lại không mắng hắn, còn làm hắn sướиɠ một lần, có việc đắc tội nào như vậy sao?.”

Tần Nghiêu một tay nắm lấy tay lái, trong miệng ngậm thuốc lá, mơ hồ không rõ mà nói: "Cậu có năng lực. Tên súc sinh kia ngày thường xem như có thể nhẫn nhịn, còn không phải bị cậu làm cho vài phút liền bắn.”

Triệu Cảnh Thừa không tỏ ý kiến, mở xuống cửa sổ xe, đem đốt một nửa thuốc tùy tay ném đi ra ngoài. Ban đêm gió tiến vào mát kạnh, thổi đến trên người một trận run lên.

Tần Nghiêu bị thuốc sặc một chút, ho khan vài tiếng mới nói:

“Đừng nói anh em không nhắc nhở cậu, chính cậu cũng coi như là tâm điểm, ánh mắt hắn xem cậu tuyệt đối có quỷ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.” Hắn quay đầu nhìn xem sườn mặt Triệu Cảnh Thừa tuấn tú, nửa là trêu ghẹo nói: “Hắn chính là người có tiền án, nghe nói trước kia cường bạo đàn ông, thiếu chút nữa bị ba hắn đánh chết, ba hắn vừa chết, không ai quản hắn, thật đúng là nói không tốt coi chừng hắn có thể làm ra chuyện gì.”

Triệu Cảnh Thừa cười nhạo một tiếng, thần sắc đen tối không rõ.

Tần Nghiêu một bên cảm khái nói: “Luận thực lực tài lực, nhà cậu kém không thể so nhà hắn. Ai, chính là……”

Hắn cùng Triệu Cảnh Thừa làm bạn bè mấy năm, nói chuyện cũng không kiêng kị, Triệu Cảnh Thừa không đáp lời hắn nói, nâng lên tay đeo đồng hồ nhìn thời gian, nói: “Trước đưa tôi trở về, tôi có hẹn người tới. Lúc này cũng nên tới rồi.”

Ngày hôm sau khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Triệu Cảnh Thừa nằm ở trên giường, tùy ý giãn ra tay chân.

Hai chân dang ra có chút ngứa, cậu ngáp một cái, bàn tay nằm ở phía dưới chăn tiến vào quần ngủ, nắm lấy côn ŧᏂịŧ “chào cờ” mà nửa cứng. Nghĩ nghĩ, tay không để lên tủ đồ gần giường tìm di động, hiện lên dãy số ngày hôm qua cậu gọi Tần Nghiêu ra ngoài. Cậu bấm lên một dãy số.

Tiếp điện thoại chính là một phụ nữ trẻ tuổi. Cảnh Thừa trầm giọng nói: “Xin cho Giản tiên sinh tiếp điện thoại, nói là Triệu Cảnh Thừa có việc tìm hắn.”

Bí thư báo cho cậu Giản An Ninh đang mở họp, nghe ngữ khí cậu nghiêm túc, không dám tự mình làm chủ, ở trong điện thoại kêu cậu chờ một lát.

Triệu Cảnh Thừa cũng không vội, nửa cụp mi mắt, ngón tay không nhanh không chậm mà hoạt động, duy trì hạ thân nhiệt độ da^ʍ mĩ.

Vài phút sau, điện thoại bên kia thay đổi giọng nói:

“Chuyện gì?”

Triệu Cảnh Thừa thở phào, trên tay động tác chuyển mau, thanh âm khàn khàn:

“Xem ra tôi có thể không cần tự giới thiệu? Nhanh như vậy liền nhớ được tên của tôi, tối hôm qua xem ra ấn tượng về tôi khắc sâu."

Đối phương im lặng một lát, biết hay không cảm thấy được hắn giờ phút này đang làm việc. Triệu Cảnh Thừa căn bản không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, hạ thân lại vì hành vi đùa giỡn này mà sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ không rõ.

Giản An Ninh sau một lúc lâu mới trả lời, giọng nói là cực lực khắc chế lãnh đạm, "Cậu tìm tôi, trước nên cùng trợ lý của tôi hẹn thời gian.”

Triệu Cảnh Thừa dồn dập loát vài cái, tưởng tượng thấy chính mình lôi kéo đầu tóc người nọ, ở trong miệng hắn dùng sức thọc vào rút ra. Tiếng nói trong điện thoại truyền đến trong tai Giản An Ninh:

"Tôi muốn dạy dỗ cậu, cũng yêu cầu hỏi trước trợ lý cậu, cậu có thời gian hay không. Hửm?"