Lâm Mộng Na nhìn Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ, mỉm cười, nói: “Chứ còn sao nữa? Mẹ để hai đứa yêu nhau, sau đó lấy nhau thì không phải rất tốt hay sao? Như vậy thì không lo sau này Hữu Kỳ sẽ lấy phải cô gái ham tiền tài. Còn Hiểu Ninh thì không phải vì lấy chồng mà sống xa nhà, cũng không phải lo bị nhà chồng đối xử tệ bạc. Hai đứa đều tìm được một người đáng tin cậy, thật sự yêu thương hai đứa. Như vậy thì tại sao mẹ có thể phản đối chứ?”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vô cùng mừng rỡ.
Lâm Hữu Kỳ vui vẻ nở nụ cười, còn Lâm Hiểu Ninh vẫn có chút không tin nổi mà hỏi mẹ nuôi: “Vậy sao vừa rồi mẹ lại…”
“Mẹ chỉ định kiểm tra hai đứa một chút thôi. Thấy hai đứa nghiêm túc và trân trọng tình cảm của mình như vậy, mẹ thật sự rất vui mừng.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh vừa cười vừa rơi nước mắt, liền chạy về phía mẹ nuôi rồi ôm lấy bà: “Mẹ… Mẹ làm con lo lắng chết đi được… Con còn tưởng mẹ định đuổi chúng con đi thật cơ…”
Lâm Mộng Na phì cười, ôm Lâm Hiểu Ninh rồi dỗ dành: “Đúng là cô bé ngốc mà.”
Lâm Hữu Kỳ đứng gần đó, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Lâm Hiểu Ninh.
Nhớ đến lúc Lâm Hiểu Ninh nói rằng nếu anh đi, cô cũng sẽ đi, Lâm Hữu Kỳ không kìm được mà nở nụ cười, thầm nghĩ: “Nếu em đi, anh cũng sẽ đi. Dù em đi đâu, anh cũng sẽ theo.”
…
Thời gian trôi qua nhanh vô cùng.
Thắt cái, học kỳ hai đã kết thúc. Kỳ thi đại học cũng đang tới gần.
Lâm Hữu Kỳ được tuyển thẳng vào trường đại học quốc gia nên không cần tham gia kỳ thi đại học. Vì vậy, thường ngày anh chỉ tập trung giúp Lâm Hiểu Ninh ôn tập.
Lâm Hiểu Ninh cũng không lo lắng lắm với kỳ thi đại học này. Thành tích cô rất tốt, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì cô tin chắc mình sẽ thi đậu trường của Lâm Hữu Kỳ.
Cô cũng muốn học cùng một khoa với anh.
Một thời gian sau.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng tới.
Sau khi Lâm Hiểu Ninh thi xong, nhà họ Lâm liền mở tiệc ăn mừng.
Lâm Hiểu Ninh thi xong thì rất thoải mái, không quá lo lắng vào kết quả của mình. Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy bồn chồn không yên.
Không phải anh không tin tưởng vào học lực của Lâm Hiểu Ninh, mà là vì quá mong muốn được ở bên cạnh cô nên anh mới lo âu, hồi hộp.
Đến ngày có kết quả.
Lâm Hiểu Ninh đã đậu.
Lâm Hữu Kỳ vô cùng vui sướиɠ, cả ngày đều cười không ngậm được miệng.
Một tháng sau.
Trên báo liền xuất hiện một loạt tin tức nóng hổi:
[Con trai út của nhà họ Lâm đính hôn. Đối tượng lại chính là em gái nuôi.]
[Con trai út và con gái út của nhà họ Lâm đính hôn với nhau.]
[Tưởng chừng như chỉ có trong phim ảnh: Chuyện tình giữa hai anh em không cùng huyết thống.]
[Vào nhà họ Lâm chưa đến một năm, con gái nuôi của Lâm Mộng Na thoáng cái đã trở thành con dâu.]
Lâm Tuấn Trì đọc được mấy bài báo này thì lại nghĩ về câu hỏi mà anh vẫn luôn suy nghĩ: Con của Hiểu Ninh và Hữu Kỳ sẽ gọi mẹ nuôi là bà ngoại hay bà nội đây?
Thật là đau đầu mà!
Trong lúc Lâm Tuấn Trì đang đau đầu suy nghĩ, hai người trong cuộc là Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh lại đang rất thoải mái, vui vẻ, suốt ngày quấn lấy nhau.
Tiệc đính hôn sắp được tổ chức, hai người cũng đã gửi lời mời đến các bạn trong lớp rồi.
Đương nhiên là cũng mời Lương Hiên. Lâm Hữu Kỳ còn đích thân viết thiệp mời rồi gửi đến nhà họ Lương cho cậu ta cơ mà.
Tiếc là Lâm Hữu Kỳ chưa biết ông anh Lâm Thế Lăng của mình cũng từng thích Lâm Hiểu Ninh. Nếu không lần đính hôn này, Lâm Thế Lăng cũng đã nhận được thiệp mời do đích thân Lâm Hữu Kỳ viết rồi.
Không lâu sau.
Tiệc đính hôn cuối cùng cũng đã đến.
Lâm Hiểu Ninh mặc váy trắng, đi bên cạnh Lâm Hữu Kỳ đang khoác trên mình bộ comple màu đen.
Các bạn học trong lớp đều tham gia đầy đủ, nhưng hầu như ai ai cũng vẫn còn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Họ vẫn không dám tin rằng anh em nhà họ Lâm vậy mà lại thành đôi thật rồi.
Đương nhiên, Ngô Hải Mộng thì không cảm thấy khó tin. Cô chỉ vô cùng vui mừng, bởi vì couple mà mình ship đã cập bến rồi.
Mặc dù hôm nay chỉ là tiệc đính hôn thôi. Nhưng Ngô Hải Mộng tin chắc rằng không bao lâu nữa, cô sẽ nhận được thiệp mời, trở thành khách quý trong lễ thành hôn của hai người họ.
Lúc này, phần quan trọng nhất trong lễ đính hôn cũng đã đến.
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh bước lên đài, trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Lâm Mộng Na ngồi nhìn Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ, hạnh phúc nở nụ cười.
Lâm Tuấn Trì nhìn Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh, trong lòng cảm thấy tự hào vì mình đã góp công lao lớn trong công cuộc thúc đẩy tình cảm giữa hai người.
Lâm Thế Lăng ngồi cạnh Hà Vân San, trong lòng cũng rất vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho hai đứa em của mình.
Ở trên đài.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vừa hồi hộp, vừa vui sướиɠ.
Lâm Hữu Kỳ nâng bàn tay nhỏ bé của Lâm Hiểu Ninh, đeo lên tay cô chiếc nhẫn đính hôn xinh đẹp.
Lâm Hiểu Ninh cũng đeo nhẫn cho Lâm Hữu Kỳ.
Chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út của tay trái, tuyên bố cho tất cả mọi người biết rằng Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đã là của nhau.
“Lâm Hiểu Ninh à, anh yêu em.”
“Lâm Hữu Kỳ à, em cũng yêu anh.”
…
Buổi tối hôm ấy.
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không về biệt thự nhà họ Lâm mà đến căn biệt thự ở gần biển.
Sau khi tắm xong, Lâm Hiểu Ninh ngồi ở phòng khách xem tivi, đợi vị hôn phu Lâm Hữu Kỳ của mình.
Không lâu sau, Lâm Hữu Kỳ cũng tắm xong, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh quay lại, thấy anh không mặc quần áo thì liền bảo anh vào phòng thay đồ.
Không ngờ rằng, anh lại nói: “Mặc thế này cởi ra cho nó dễ.”
Nghe được câu nói này, Lâm Hiểu Ninh liền vung tay đánh Lâm Hữu Kỳ nhưng đánh trượt.
Dạo này thấy tình cảm giữa Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì càng ngày càng khăng khít, Lâm Hiểu Ninh đã lo rằng Lâm Hữu Kỳ học hỏi nhiều điều hư từ Lâm Tuấn Trì rồi.
Bây giờ nghe anh nói, xem ra 100% là đã học hỏi từ Lâm Tuấn Trì không ít.
Thế là Lâm Hiểu Ninh rất đề phòng, liền rời khỏi phòng khách rồi chạy về phía phòng ngủ của mình, kéo giãn khoảng cách giữa mình và sinh vật nguy hiểm Lâm Hữu Kỳ.
Ai ngờ Lâm Hữu Kỳ hôm nay thật đáng sợ, còn đuổi theo Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh đành chạy nhanh hết cỡ, nhưng vừa chạy đến cửa phòng thì đã bị Lâm Hữu kỳ tóm được.
Anh một tay ôm chặt eo cô, một tay mở cửa phòng rồi bước vào, không quên chốt cửa lại theo thói quen.
Lâm Hiểu Ninh vùng vẫy muốn chạy, nhưng chưa kịp hành động gì thì đã bị Lâm Hữu Kỳ đè xuống giường.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy hơi sợ, liền cảnh cáo: “Anh đừng có làm gì em, nếu không thì đừng có trách em!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì liền cúi đầu, hôn mạnh vào môi Lâm Hiểu Ninh, sau đó nói: “Chúng ta đã đính hôn. Chuyện đó cũng đã đến lúc nên làm rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì hoang mang, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta vẫn còn nhỏ. Chuyện đó để sau rồi làm.”
Không nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức nói: “Chúng ta đều đã 18 rồi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì nhất thời cứng họng, không kiếm được cớ gì để nói.
Lâm Hữu Kỳ lại mỉm cười, dịu dàng bảo: “Em mở miệng ra đi.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh dường như cảm nhận được Lâm Hữu Kỳ sắp làm gì đó với mình. Thế là cô nhíu mày, hỏi: “Mở miệng làm gì?”
Kết quả, khi hỏi câu này thì miệng của Lâm Hiểu Ninh đã phải mở ra. Thế là Lâm Hữu Kỳ không tốn chút sức lực đã thành công vươn lưỡi xâm nhập, đắm chìm trong sự ngọt ngào của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng bị sự ngọt ngào làm cho mê mẩn, thoáng chốc đã quên cả phản kháng.
Cô nằm gọn trong vòng tay của Lâm Hữu kỳ, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.
Hơi thở hai người đan xen, cả cơ thể đều trở nên nóng bóng.
Bỗng nhiên, bàn tay của Lâm Hữu Kỳ lại không yên phận mà luồn vào trong áo của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh giật mình, muốn đẩy Lâm Hữu Kỳ ra.
Nhưng rất tiếc, chẳng những đẩy không được, môi cô còn bị anh cắn nhẹ một cái. Còn đôi bàn tay hư hỏng của anh ở bên trong đã đẩy áo ngực của cô lên rồi bao trùm lấy bộ ngực của cô.
Mềm mềm, rất vừa tay.
Lâm Hữu Kỳ rất thích. Nhưng đây là lần đầu tiên được chạm vào nên anh cảm thấy rất ngại, vì thế cả khuôn mặt bỗng chốc đã đỏ bừng.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh lại bắt đầu thấy hoảng, liền hét lên: “Anh tránh ra đi!”
Lâm Hữu Kỳ bị quát cho ngu người, liền vội vàng rút tay lại rồi ôm lấy Lâm Hiểu Ninh: “Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…”
Lâm Hiểu Ninh được dỗ dành thì lại thấy tủi thân, liền quát tiếp: “Anh biết lỗi của anh chưa?”
Không nghĩ rằng, Lâm Hữu Kỳ không trả lời cô mà miệng vẫn chỉ lẩm bẩm: “Anh xin lỗi, em đừng giận.”
Lâm Hiểu Ninh liền nhíu mày, hỏi: “Sao anh không trả lời? Anh không biết mình sai ở đâu sao?”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ rũ mi, sắc mặt trầm xuống. Anh vẫn không trả lời mà lại hỏi: “Em không muốn làm chuyện đó với anh sao?”