Chương 5: Minh hôn

Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM

Beta: ngo quynh

- -------------

Đỗ Cảnh Hòa cầm chéo hai ly rượu đi tới chỗ Quý Lăng Vi.

Rượu thơm nứt mũi, xa xa đã ngửi thấy vị cay nồng.

"Đừng có chú ý tiểu tiết gì hết, nếu em đã bái đường với ta rồi thì chúng ta là đôi phu phu danh chính ngôn thuận. Từ nay về sau sống chết có nhau, không rời không bỏ."

Đỗ Cảnh Hòa đặt chén rượu vào trong tay Quý Lăng Vi, thực hiện nghi thức giao bôi, hắn tự mình uống một ly, lại nắm tay Quý Lăng Vi giúp cậu uống một ly khác.

Nhìn thì như săn sóc từng li từng tí, thật ra Quý Lăng Vi bị hắn bóp họng đổ thẳng rượu vào bụng.

"Khụ khụ......" Quý Lăng Vi chưa từng uống qua rượu trắng ho khan, cơ thể rốt cuộc cũng cử động. Cậu vẫn có chút cứng đờ, xoay bảo mã cũng khó khăn.

Đỗ Cảnh Hòa trầm mặc hai giây muốn nói lại thôi.

Sau đó ngồi xổm xuống, một bàn tay nắm mắt cá chân, một cái tay khác cầm bảo mã chậm rãi kéo xuống.

"Không... Không cần phải..." Quý Lăng Vi rụt chân về với tốc độ 0.5 căn bản tránh không thoát.

"Chúng ta sướиɠ khổ có nhau, không cần khách khí." Đỗ Cảnh Hòa chỉnh xong chiếc này lại tiếp tục chỉnh chiếc kia.

"Tôi không phải đại thiếu phu nhân, ngài nhận sai người rồi."Quý Lăng Vi muốn gỡ mũ phượng nặng trĩu xuống. Giơ tay liên tiếp vài lần cũng chưa gỡ xong.

"Ta......" Đỗ Cảnh Hòa muốn giúp đỡ, Quý Lăng Vi có chút phòng bị mà nhìn hai tay của hắn, mới vừa sờ dép cấm động lung tung.

Đỗ Cảnh Hoà:"......"

"Tôi chỉ là khách đến dự tiệc, cũng không phải đại thiếu phu nhân của quý phủ."Quý Lăng Vi lại lần nữa giải thích.

"Haizz~...... Thân thể này đã đến giới hạn, e là không trụ được bao lâu, em muốn rời đi cũng bình thường, ta không trách gì đâu." Đỗ Cảnh Hòa đáng thương nói.

"Tôi không phải có ý này." Quý Lăng Vi muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng lại chẳng biết nói sao cho hợp lí.

"Ta biết em sớm hay muộn cũng phải đi...... khụ khụ....Bồi ta thêm mấy ngày này nữa thôi có được không?"Đỗ Cảnh Hòa ho khan nói.

"Chỉ cần lúc rảnh rỗi trò chuyện cùng ta là được. Thế giới bên ngoài hỗn loạn, em ở nơi này ta còn có thể che chở, bảo vệ em, nha~"

Quý Lăng Vi nghĩ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch chắc chắn phải ăn bám ở Đỗ phủ, hơn nữa vị đại thiếu gia này cũng là một nhân vật quan trọng sắp tới cần điều tra.

Bọn họ cũng coi như là bạn bè, Đỗ Cảnh Hòa bệnh thành như vậy, bên cạnh một người chăm sóc cũng không có, đêm tân hôn còn bị nhốt ở trong phòng,chậc...quá thảm.

Ở lại chỗ này mấy ngày, nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối.

"Ở bên ngài mấy ngày cũng được thôi."

"Nhưng đại thiếu gia à, có chuyện chúng ta cần phải nói rõ ràng." Quý Lăng Vi nghiêm túc nói, "Tôi thật sự không phải vợ của ngài, đây là hiểu lầm, vợ ngài là một người khác cơ."

Đỗ Cảnh Hòa nhìn cậu chằm chằm, thanh âm lạnh lẽo: "Ở trong mắt ta, em chính là tân nương được cưới hỏi đàng hoàng. Chúng ta đã bái đường rồi, cũng uống qua rượu giao bôi, gì cũng không thể ngăn cách đôi ta."

Quý Lăng Vi hỏi lại: "Ý của ngài là chỉ cần cùng bái đường, uống chén rượu giao bôi là trở thành vợ ngài? Nếu vậy, chẳng phải người nào cũng có thể trở thành đại thiếu phu nhân à."

Đỗ Cảnh Hòa nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ta chỉ có mình em thôi."

"Chúng ta đã bái đường rồi, là phu quân, ta phải có trách nhiệm cho cuộc đời em, chăm sóc cho em, làm bạn với em, bảo vệ em cả đời không phải chịu chút thương tổn nào."

"Bái đường cùng tôi là một con ngỗng, do đó ngỗng mới là nửa kia của tôi.."Quý Lăng Vi nhìn về phía ngỗng trắng, có chút kinh ngạc, lúc nãy mổ người hăng lắm mà sao giờ nằm co ro một góc rồi?

"Ức~Ta mới là người bái đường, không có người khác, cũng không phải ngỗng. Em chính là đại thiếu phu nhân Đỗ gia, là phu nhân của riêng ta."

"Em không cần phải sợ, thân thể này đã không còn nhiều thời gian nữa, đến lúc đó em có thể tùy ý rời Đỗ phủ, ta tuyệt đối không ngăn cản."

Đỗ Cảnh Hòa càng nói càng yếu ớt, ánh mắt vô cùng bi ai, trong đôi mắt ấy giống như chỉ còn một chút ánh lửa mỏng manh, nếu Quý Lăng Vi nhất quyết từ chối, không nghi ngờ gì nữa đốm lửa sẽ tắt ngay lập tức.

"Ặc....Vậy tôi sẽ ở lại bên ngài thêm một đoạn thời gian nữa." Quý Lăng Vi chần chừ nói.

Đỗ Cảnh Hòa rũ mắt, thầm cười nhếch mép.

Cũng may lúc này Vương Tam đưa nước tắm tới, phá giải bầu không khí khó xử, tiện tay mở luôn ổ khoá bên ngoài.

Trong phòng vẫn luôn không thắp nến, Quý Lăng Vi cái gì cũng không nhìn rõ, cậu ngâm mình trong thùng gỗ, hỏi Đỗ Cảnh Hòa chuyện đi châm trà.

"À phải rồi, khi đó đã xảy ra chuyện gì sao?"Quý Lăng Vi hỏi.

"Ta vốn định châm trà cho em, đột nhiên phát bệnh liền ngất đi." Đỗ Cảnh Hòa giải thích.

"Thế rốt cuộc là ngài bệnh gì?" Quý Lăng Vi đón không ra.

"Tim đập nhanh, mỗi lần phát bệnh liền ngất xỉu, thân thể cứng đờ như xác chết. Nếu thấy ta phát bệnh, chớ có lo lắng, chỉ nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi."Đỗ Cảnh Hòa giọng nói ôn nhu, ngữ khí bình tĩnh.

"Có thể chữa khỏi không?"Quý Lăng Vi hỏi.

"Là tạm bợ thôi, sống được ngày nào hay ngày đó, tương lai thì xa vời quá, chỉ cần được nhìn ngắm em mỗi ngày đã đủ mãn nguyện rồi, khửa khửa."Đỗ Cảnh Hoà hài lòng cười nói.

Quý Lăng Vi thở dài, thừa dịp đang tắm cậu kiểm tra thân thể, đều bình thường. Không dư cũng không thiếu, "phù" không cần lo bị khó sinh mà chết nữa.

Hương nhi rốt cuộc đang ở nơi quái quỷ nào vậy?

Giờ cổ đang có thai? Cha đứa bé lại là một ẩn số? Ca này căng à.

Chỉ cần cậu không trở thành đại thiếu phu nhân, khó sinh không còn là vấn đề quan trọng nữa. Quý Lăng Vi rực cháy hy vọng, hạ nhân Đỗ phủ mau chóng phát hiện ra đi, kết thúc cái chuyện gã thay này đi.

Đỗ lão gia chắc chắn không chấp nhận con trai cưới đàn ông làm vợ.

"Đêm nay chúng ta ngủ tạm, nếu em không quen, ta ngủ ở trên mặt đất cũng được." Đỗ Cảnh Hòa cẩn thận trải nệm ngồi ở mép giường.

"Hả, giường vẫn còn chỗ trống mà cùng nhau ngủ đi." Quý Lăng Vi xốc lên chăn, phát hiện bên trong quả nhiên bày táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa.

Quý Lăng Vi nhặt long nhãn*, thuận miệng hỏi: "Ngài ăn không?"

Đỗ Cảnh Hòa lắc đầu: "Ta bóc vỏ cho em nhé."

"Thôi đừng bóc, tôi ngủ bên ngoài, ngài ngủ bên trong." Quý Lăng Vi lo lắng Đỗ Cảnh Hòa thân thể suy yếu, buổi tối không cẩn thận lăn xuống giường chắc khỏi đi được luôn.

Đỗ Cảnh Hòa an tĩnh nằm bên trong, Quý Lăng Vi dồn chung mấy hạt trên giường lại, chậm rãi mở miệng.

"Ngài có muốn tâm sự với tôi về chuyện trong phủ không?" Quý Lăng Vi hỏi.

"Hừm hừm..Đúng là nên nói cho em biết một chút về nhà chúng ta." Đỗ Cảnh Hòa cười nói.

"Nhà chúng ta vốn là thế gia thư hương*, đến đời phụ thân bắt đầu kinh thương*. Cửa hàng trải rộng các đại thành, tài sản riêng cũng kha khá.

"Phụ thân Đỗ Vĩnh Lân chỉ có hai nhi tử, ta cùng nhị đệ Triển Vĩnh."

Đỗ Cảnh Hòa nói chuyện không nhanh không chậm, âm sắc ôn nhu trong sáng, khiến người nghe bất tri bất giác nhìn chăm chú.

"Vậy còn mẹ ngài thì sao?" Quý Lăng Vi hỏi.

"Ừm..lúc ta đến trên thế gian này thì người đã qua đời vì khó sinh."

"Hiện tại Đỗ phu nhân là muội muội của mẫu thân, diện mạo có vài phần tương tự nhau, nếu người còn sống, ước chừng chính là bộ dáng như vậy."

"À ngoại trừ phu nhân, trong nhà còn có vài vị thái thái không được coi trọng mấy."Đỗ Cảnh Hòa nói tới đây liền im lặng.

Ồ, hiểu sương sương mối quan hệ trong Đỗ phủ rồi, chủ nhân là Đỗ Vĩnh Lân, kế tiếp là Đỗ phu nhân, nhị thiếu Đỗ Triển Vinh.

Còn đại thiếu gia Đỗ Cảnh Hoà lại không có địa vị trong gia đình này a, con trai ốm yếu đến mức không thể tham dự hôn lễ mà Đỗ lão gia vẫn không thèm ngó ngàng gì tới.

Từ phản ứng của Thúy Ninh và Vương Tam thì vị đại thiếu phu nhân xuất thân không được tốt lắm, không muốn gả cho đại thiếu gia nên chịu đánh oan.

Hơn nữa, mối hôn sự này vô cùng mờ ám. Nếu Đỗ lão gia thật lòng yêu quý con trưởng sẽ tìm một người cam tâm tình nguyện cùng hắn bái đường thành thân chứ không phải ép duyên như hôm nay.

"Ta nói xong rồi, đến lượt em kể về bản thân đó."Đỗ Cảnh Hòa nói.

Quý Lăng Vi ngơ ngẩn, nói tóm gọn: "Cha mẹ tôi đã qua đời, cũng không có người thân nào khác. Bởi vì một số lí do mà tôi không có bạn bè, vẫn luôn cô đơn một mình."

"Sau này có ta bên cạnh, em sẽ không cần phải một mình lẻ loi nữa."Đỗ Cảnh Hòa đau lòng nói.

"Ngài thật sự sẽ ở bên cạnh tôi sao?" Quý Lăng Vi hơi hoảng hốt.

"Đương nhiên."

"Ngài không được nuốt lời, tôi sẽ giận đó." Quý Lăng Vi rất ít nghe người ta hứa hẹn với cậu như thế, đa số người thật sự hiểu cậu tránh còn không kịp nữa là.

"Không gì có thể ngăn cách đôi ta. Dù thân thể không dùng nổi nữa, ta cũng sẽ tìm cách khác để được mãi mãi bên cạnh em."

Căn phòng tràn ngập không khí ấm áp, trong một góc tường ngỗng trắng căng thẳng vùi đầu vào cánh.

"Tôi có thể mở cửa sổ không?" Quý Lăng Vi vẫn còn sợ hãi mùi hương kì lạ kia, lo lắng bản thân lại giẫm lên vết xe đổ nên tốt hơn hết là mở cửa sổ thông gió để phòng ngừa.

Còn nữa, cậu cũng muốn mượn ánh trăng, nhìn thử xem trên tờ giấy Đỗ Triển Vinh đưa cho ban nãy viết cái gì.

"Em muốn làm gì cũng được."Đỗ Cảnh Hòa chiều chuộng nói.

Quý Lăng Vi đứng dậy đẩy cửa sổ, chỉ có thể đẩy ra một phần ba, ánh trăng trắng rọi xuống, chiếu sáng một khoảng nhỏ trong phòng.

Quý Lăng Vi đưa lưng về phía Đỗ Cảnh Hòa, nhân cơ hội mở tờ giấy, cậu chỉ mong có manh mối quan trọng.

"Phu nhân~em đang xem cái gì vậy?" Âm thanh Đỗ Cảnh Hòa truyền từ bóng đêm, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm.

- -------

NAI: ngỗng béo "trắng" quá rồi phải trụng nước sôi thôi [@>@]/