Chương 3

11

Dư Hiệt vừa mở cửa ký túc xá liền nhìn thấy bạn cùng phòng C ngồi xổm bên mép giường cuồng loạn: "Vưu Vưu! Mày nhất định có thể nhịn qua! Mày không thể cứ như vậy bỏ rơi chúng ta! A!"

Dư Hiệt: ".. Làm sao vậy?"

Hắn đi qua liền nhìn thấy Vưu Tân hơi thở thoi thóp mà nằm ở trên giường, một cánh tay thẳng tắp nằm liệt, dấu kim tiêm rất rõ ràng.

Bạn cùng phòng C thấy hắn lại đây, khóc đến hoa lê đái vũ: "Huhuhu.. Ngư ca.. Nó huhuhu.."

Dư Hiệt: "..."

Dư Hiệt nhìn nhìn đầu giường để một túi giống như đúc cái túi đi hiến máu nhận được.

Hóa ra là đi hiến máu, không biết còn tưởng rằng là đầu rơi máu chảy.

Sự thật "Vưu Tân bởi vì hiến máu – tay phải đau đớn lan đến nửa người mà nằm liệt cả đêm" nhanh chóng được toàn ký túc xá biết được, nhưng mà buổi tối hắn còn có tiết học.

Càng quan trọng hơn là tiết học đó là tiết học Vưu Tân phun tào là "Tiết điểm danh".

Học tiết điểm danh, não có thể không có, sách có thể không có, người không thể không có.

Bạn cùng phòng A: "Không thì xin nghỉ? Môn tự chọn thôi mà, cũng không phải chuyên ngành."

Bạn cùng phòng D: "Bây giờ tìm phụ đạo viên xin đã không còn kịp rồi."

"Tao đi." *

Toàn ký túc xá cùng nhau nhìn về phía Dư Hiệt đột nhiên lên tiếng.

Bạn cùng phòng A: "Ngư ca cũng gấp đến độ phun tào."

(* Câu này cũng là một câu chửi trong tiếng Trung (tùy hoàn cảnh nha))

Dư Hiệt: ".. Tao nói là tao thế cậu ấy đi!"

Dư Hiệt dương dương tự đắc: "Tao buổi tối vốn cũng có tiết, nhưng mà thầy giáo không điểm danh."

Các bạn cùng phòng sôi nổi tỏ vẻ: Thật tốt quá! Vưu Vưu mày liền an tâm dưỡng thương, hy vọng Ngư ca trở về có thể nhìn thấy mày tung tăng nhảy nhót.

Vưu Tân suy yếu nói nhỏ: "Cảm ơn cậu."

Dư Hiệt hào sảng vung tay lên: "Cảm ơn cái gì chứ, cậu gọi một tiếng ca ca bài tôi cũng chép cho cậu!"

Vưu Tân: "..."



Dư Hiệt đổi giày, chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên vươn tay xoa xoa đầu chó Vưu Tân: "Chờ ca ca trở về, tiểu nhược kê."

12

Ngươi mới nhược kê! Cả nhà người đều nhược kê!

13

Tuy rằng trong nội tâm thật không được tự nhiên mà cảm ơn Dư Hiệt đi học giúp mình một tiết, nhưng mà trải qua ba chữ "tiểu nhược kê" Vưu Tân đúng lý hợp tình mà cho chính mình giảm bớt cảm kích đối với đối phương.

Cũng chính ba chữ này làm Vưu Tân hạ quyết tâm đi tập thể hình, diện mạo thua, đầu óc thua, thân hình không thể vẫn thua!

Ngay tại ngày thứ hai mươi sau khi hắn hạ quyết tâm nhưng còn chưa bắt đầu thực hiện, Vưu Tân trên đường về ký túc xá bị chặn lại, nhận được một tờ rơi.

"Bạn học có hứng thú tham gia thi đấu bóng rổ khoa Cơ điện không? Có thể đại diện cho khoa đi thi đấu với các khoa khác nha!" Bạn học kia nhiệt tình một bên tuyên truyền thi đấu một bên lén lút đưa cho Vưu Tân nhiều thêm mấy tờ.

Vưu Tân đối với bóng rổ không có bao nhiêu hứng thú, cao trung đánh vài lần, về sau thì không còn nữa, mỗi ngày cực hạn vận động là chạy bộ với squat.

Nhưng mà thi đấu với các khoa khác làm cậu hứng thú.

Thắng được trận bóng = đại diện cho khoa đi thi đấu = có cơ hội thi đấu với khoa Văn = có cơ hội nhìn thấy nữ thần.

Vưu Tân suy luận xong, lập tức hùng tâm tráng chí quyết định: Đi!

Nhưng mà sự thật tàn khốc, dáng người vừa nhỏ bé vừa ốm yếu như Vưu Tân đã được chú định thua ở vòng tuyển chọn. Càng tàn khốc hơn nữa là, Dư Hiệt được chọn.

Vưu Tân nằm ở trên giường sờ sờ cái bụng mềm của mình, bi thương kéo đến.

14

"À có ai đi cùng tao xuống sân thể dục chạy bộ không?"

Bạn cùng phòng A hỏi một câu, trong vòng 3 giây nhận được câu trả lời nhất trí từ ba bạn cùng phòng: "Không đi."

"Phòng trưởng mày thì sao?"

"..."

Ký túc xá trưởng chuyên chú nhìn chằm chằm máy tính, "Ngày mai tao cần trình bày, tao phải làm PPT."

"Tao đi với mày, vừa vặn rèn luyện cơ thể."

Dư Hiệt từ trên giường xuống dưới, A nghĩ mỗi hồi đột nhiên nhớ ra: "A, Ngư ca mày được vào đội bóng rổ của khoa."

"Đúng vậy." Dư Hiệt tâm tình hào hứng, ngữ điệu cũng cao lên.



Vưu Tân lập tức: "Tao đây cũng đi, A ca chờ tao!"

So bóng rổ không thắng, chạy bộ còn không được sao?

Loại vận động cậu thích nhất chính là chạy bộ!

15

Cách ký túc xá khoảng 5 phút đi bộ chính là sân thể dục bạn cùng phòng A nói, đường chạy 1 vòng 400m bên cạnh còn có sân bóng rổ và sân cầu lông.

Lúc chạng vạng, sân thể dục bóng người thưa thớt, các cặp tình nhân ở dưới gốc cây tình chàng ý thϊếp mà dựa gần, cũng có người đeo tai nghe chạy bộ.

Bạn cùng phòng A: "Ngư ca, tao chạy chậm, mày nếu ghét bỏ có thể chạy riêng nha."

Dư Hiệt: "Không sao, chạy chậm cũng được."

Vì thế ba nam sinh theo bắt đầu chạy chậm rì rì theo đường chạy.

Thế nhưng ở giữa có Vưu Tân toàn tâm toàn ý muốn cùng Dư Hiệt đọ sức.

Không bao lâu, Dư Hiệt liền cảm giác bước chân Vưu Tân thoáng có chút nhanh hơn, cũng vượt lên bọn họ nửa bước.

Dư Hiệt: "?"

Hắn nhíu mày.

Vưu Tân cảm giác tiếng bước chân bên cạnh bắt đầu có biến hóa, cậu hướng phía trái liếc một cái, quả nhiên Dư Hiệt cũng tăng tốc.

Vưu Tân lại thoáng tăng tốc, đuổi kịp còn vượt qua Dư Hiệt nửa bước.

Dư Hiệt không cam lòng yếu thế, lập tức đuổi theo.

Hai người ngươi tới tai đi, nhưng mà khoảng cách kéo dãn đều không qua lớn, bạn cùng phòng A vẻ mặt lờ mờ mà chạy nhanh hơn, vẫn còn có thể theo kịp.

Vưu Tân đột nhiên bắt đầu lao tới!

Dư Hiệt sải chân ứng chiến!

Bạn cùng phòng A mộng bức nhìn hiện trường giống như hiện trường thi chạy 100m: "?"

Vì cái gì?

Không phải chạy cùng hắn sao?

Hắn hẳn là không nên ở đây?