1
Vưu Tân và Dư Hiệt đang giằng co.
Đây là kết quả của ký túc xá phòng 306 tòa 2 thống nhất quan sát được dưới sự gợi ý của trưởng phòng ký túc anh minh: cả hai đều không đáng tin cậy, đều là hai tên quỷ ấu trĩ.
Toàn bộ ký túc xá thừa dịp hai người không ở, nói nhỏ với nhau phân tích và hiểu biết của mình về sóng ngầm mãnh liệt giữa hai vị bạn cùng phòng.
“Tao lần trước cùng Vưu Tân đi ngang qua Dư Trang, hai người bọn họ đừng nói là chào nhau, Vưu Tân đi qua rồi còn liếc mắt xem thường.”
“Hôm trước lúc tao quay về ký túc xá, liền thấy Dư Hiệt ngồi một mình trên giường, cả người tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm giường Vưu Tân ở cách vách.”
“Trời ạ, khó trách gần đây tao cứ thấy hai người bọn họ liền cảm giác trong không khí ngập mùi thuốc súng.”
“Không phải, sao lại thế này? Bọn họ còn ngủ đối giường đó, hiện tại bọn họ thậm chí đối chân ngủ.”
……..
Trưởng phòng ký túc ẩn sâu công cùng danh tỏ vẻ, mọi tội ác đều từ một phong thư tình để sai vị trí.
2
Phòng 306 là phòng tiêu chuẩn 6 người, phân giường cao thấp, bàn thì để riêng liền bên nhau, vừa vặn Vưu Tân và Dư Hiệt đều ngủ giường trên, còn là liền kề lẫn nhau, đến cả bàn hai người cũng ở cùng một chỗ. Có một đoạn thời gian, Vưu Tân luôn lén lút lấy một xấp giấy cổ phong, giống như viết cái gì vậy, hơn nữa còn đặc biệt chú trọng, bỏ đi một tờ lại một tờ. Mà ngày đó bạn cùng phòng A trở về, liền nhìn thấy một phong thư hồng nhạt lẳng lặng nằm ở chỗ giao nhau giữa bàn hắn và Vưu Tân, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp phóng tới bàn Dư Hiệt.
Đúng vậy, Dư Hiệt hoàn toàn xứng đáng đảm đương bộ mặt của phòng 306, khả muối khả ngọt, dưới có thể làm nãi cẩu, trên có thể làm chó săn, ở học khoa cơ điện công trình khắp nơi là con trai có thể nói là một tên giáo thảo hàng thật giá thật.
Từ khai giảng gia nhập khoa cơ điện công trình cùng câu lạc bộ, hoa đào của Dư Hiệt luôn cuồng cuộn không ngừng, thậm chí là vượt khóa vượt khoa, nữ sinh theo đuổi hắn đem hết tất cả thủ đoạn, từ thêm Wechat đến đưa thư tình, cứ thế Dư Hiệt trong trường học đã có chút nổi tiếng.
Nhưng mà, một phong lại một phong thư tình được tặng tới, tựa như đại bộ phận CV của sinh viên mới tốt nghiệp – giống như đá chìm đáy biển. Dư Hiệt đem hết thảy thư tình nhận được bỏ vào một thùng giấy chuyển phát nhanh, đợi tới ngày lành giờ lành rồi bán đi.
Bạn cùng phòng C – ngủ ở giường dưới Dư Hiệt vò đầu: “Chính là, Ngư* ca hoàn toàn có thểm đem muội tử hẹn ra trả lời nha, dù sao người ta cũng viết thật lâu đó…”
(Ngư trong tiếng Trung đọc giống Dư)
“Rõ ràng không có hy vọng còn đặc biệt hẹn muội tử ra chỉ vì trả lời thư tình? Mày làm cho muội tử nghĩ đến chính mình thành công về sau lại cự tuyệt càng làm người ta tổn thương đó.” Bạn cùng phòng D ở kế bên rõ ràng lưu loát ngắt lời hắn, “Thẳng nam câm miệng.”
Bạn cùng phòng C trầm mặc, một lát sau.
Chẳng lẽ ngươi không phải thẳng nam?
Thế nhưng gần đây, Dư Hiệt dường như rốt cuộc bị Cupid nhất tiễn xuyên tâm, biểu hiện cụ thể là có một ngày, 9 giờ rưỡi tối, mọi người vừa học xong đêm khóa trở lại phòng ngủ, lúc mọi người nằm như cá mặn ở trên giường chơi di động, Dư Hiệt đột nhiên từ giường trên nhô đầu ra: “Các vị đại ca, tiểu đệ ở trong nhóm đã gửi một cái công chúng hào, còn nhờ mọi người đều theo dõi một chút.”
Trưởng phòng tò mò hỏi: “Tiểu Ngư, mày bị bắt cóc liền chớp chớp mắt nha?”
Dư Hiệt cười mắng: “Không tiếp vi thương cùng đại cấu*! Chính là…” Đột nhiên hắn có chút ngượng ngùng đứng lên, “Đây là công chúng hào nữ thần của tao mới tạo.”
(editor cũng không hiểu đoạn này)
Toàn bộ ký túc “oa” một tiếng muốn nổ tung, sôi nổi tỏ vẻ Dư Hiệt – cây vạn tuế mỗi năm thu nửa rương thư tình đều lù lù bất động hôm nay lại ra hoa rồi, thật sự là đáng mừng! Cũng không biết làm bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng.
“Ôi đệch, Ngư ca, nữ thần của mày ở khoa nào? Ngoại ngữ hay là Văn học?”
“Tiểu Ngư thông suốt, thông suốt a…”
Dư Hiệt nhịn cười nhìn trưởng phòng giống như cha già biết đứa con đang theo đuổi mối tình đầu, nói: “Là khoa Văn học, xinh đẹp lại điềm đạm.”
“Được nha Ngư ca, dựa vào phần cứng của mày, không bao lâu là có thể thoát FA.”
“Từ từ, cô gái này tao có nghe qua, hình như là một trong ba đóa hoa của khoa Văn, Ngư ca mày cũng phải nỗ lực hơn nha.”
Mọi người trêu ghẹo Dư Hiệt xong tính tò mò cũng nổi lên, tìm xem cái công chúng hào kia.
Công chúng hào tên là “Ngưng Ảnh tiểu cư”, còn có một hàng giới thiệu vắn tắt “Diêu phong ảnh như ngưng, mang tuyết hương như ôm”. Ấn vào là tự động nhảy ra một cái giới thiệu: “Hoan nghênh đi vào Ngưng Ảnh tiểu cư, chúng ta cùng nhau thưởng vị thơ văn.” Trong phần lịch sử văn chương, cũng là mấy cái như “Ngưng bình luận điện ảnh văn”, “Ngưng bình luận điện ảnh thơ” cùng với “Ngưng Ảnh tùy bút”.
Nữ thần của Dư Hiệt, tài nữ của khoa Văn – Lâm Ngưng Ảnh, một trong ba đóa hoa của khoa.
Mọi người cảm thán xong, đều chú ý công chúng hào, thế nên không hề phát hiện có một hàng “1 bạn bè đã theo dõi”, càng không chú ý đến Vưu Tân nãy giờ vẫn chưa hé răng.
Vưu Tân đã sớm theo dõi “Ngưng Ảnh tiểu cư”, lại khẽ meo meo phát sinh thiếu nam tâm tư, âm thầm hỏi thăm rất nhiều về Lâm Ngưng Ảnh. Biết được đối phương yêu thích loại thư từ như thời cổ đại, Vưu Tân phải đi dạo nửa ngày trong nhà sách mới mua được một xấp giấy viết thư cổ phong, còn vò đầu bứt tai thật lâu lựa từ đặt câu, kết quả là giấy viết thư hỏng hết một tờ lại một tờ.
Thế nhưng tiểu tâm tư này của cậu chỉ có thể bí mật mà cất giấu, Dư Hiệt lại có thể tùy tiện thông báo đến mọi người.
Huống chi Dư Hiệt bề ngoài tốt, học tập tốt, nhân duyên cũng tốt,…
Vưu Tân yên lặng tự bế một hồi, vẫn quyết định đem thư tình gửi đi.
Nam nhân chân chính, chưa bao giờ sợ thất bại!
3
Nhưng mà Vưu Tân xuất quân bất lợi.
Cậu nhớ rõ ràng chính mình đem phong thư mỏng kẹp tốt ở trong một quyển sách, chính là “Cơ bản về thiết kế cơ khí”, quên mang gì cũng sẽ không quên mang thư tình, thế nhưng đời là một vở kịch a, Vưu Tân lần mò ra thời gian nữ thần tan học, đặc biệt đứng chờ trước cửa phòng học 20m, khẩn trương mười phần chuẩn bị lấy thư tình ra, lục soát cặp sách một hồi mới nhận ra – quên mang theo!!
Vưu Tân cảm thấy ông trời đang ngăn cản mình.
Ủ rũ trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên Vưu Tân làm chính là tìm kiếm lá thư kia.
Bàn ở ký túc xá nam đều loạn ở trình độ nhất định, trong quá trình tìm Vưu Tân còn thuận tiện sắp xếp lại một chút. Nhưng dù là ngăn tủ hay giá sách, đầu tủ hay là cuối bàn, cậu cũng không tìm được.
Vưu Tân ngốc luôn, lá thư này còn có thể tự mình mọc chân hả?
Cậu lại không tin tà trở về lục cặp sách, quả thật không có.
Vưu Tân ôm một bụng nghi hoặc khó hiểu trèo lên giường nằm liệt.
Không bao lâu sau. Dư Hiệt mang theo thau nước từ WC đi ra, mái tóc ẩm ướt xõa trên đầu. Vưu Tân nghe được tiếng vang, từ trên giường nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
À, là tình địch vừa tắm rửa xong.
Dư Hiệt bộ dạng cao lớn, dáng người hoàn hảo, còn không giống đại bộ phận thẳng nam mỗi ngày trừ đi học chính là chơi game, hắn rảnh rỗi sẽ đi chơi bóng rổ. Vưu Tân sờ sờ chính mình bụng mềm, càng thêm bi thương.
“Vưu Tân? Cậu đã trở lại?” Dư Hiệt nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Buổi tối có 2 tiết, cậu tranh thủ tắm rửa”.
“À.” Vưu Tân chậm rì rì xuống giường, mang thau đi múc nước.
Chờ Vưu Tân từ WC đi ra, liền nhìn thấy Dư Hiệt lại lôi ra rương thư tình của hắn, nhưng mà không phải để kiểm kê, mà hiếm thấy mở ra một phong lại một phong thư, chồng lại ngay ngắn trên bàn.
Vưu Tân nhịn không được nhìn lâu hơn một chút. Vừa nhìn, cậu liền trợn hai mắt: Trên bàn Dư Hiệt có một phong thư nhìn qua cực kỳ, cực kỳ quen mắt.
Còn có một xấp cực cực cực quen mắt giấy viết thư cổ phong.
Vưu Tân không thể tin nhìn Dư Hiệt, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, tức giận đến cả người phát run.
Dư Hiệt thật sự đã cầm thư tình của cậu??
Còn mở ra??
Làʍ t̠ìиɦ địch phải quang minh chính đại, sử dụng thủ đoạn loại này còn chịu được sao??
4
Dư Hiệt cảm giác gần đây Vưu Tân có chút không thích hợp.
Chính xác mà nói thì chính là cậu rất lạnh nhạt với hắn.
Mọi người tốt xấu đều ở chung ký túc xá một năm, bình thường nói nói cười cười, ngẫu nhiên đùa giỡn một chút, ký túc xá dưới sự dẫn dắt của lão cha - trưởng phòng không khí rất hòa hợp, không có xuất hiện vô gian đạo hay là vở kịch xa lánh bạn cùng phòng,…
Vưu Tân là nhỏ nhất trong ký túc, hầu như bị mọi người trong ký túc xá nhéo qua mặt, sờ qua mông, còn động một tí là đỏ mặt, đùa giỡn cực vui.
Dư Hiệt ngẫu nhiên cũng sẽ trêu ghẹo hắn một chút, nhưng là gần đây hắn phát hiện Vưu Tân đang trốn hắn.
Miêu tả bằng ba chữ, chính là chiến tranh lạnh, mở ngoặc, đơn phương.
Cụ thể biểu hiện khi Dư Hiệt tùy ý khoát tay lên vai Vưu Tân sẽ bị đối phương nhìn như tùy ý mà kéo xuống, ở ký túc xá bị đối phương làm như không khí, vân vân và mây mây…
Dư Hiệt dị thường hoang mang, không nghĩ ra hắn đã chọc Vưu Tân chỗ nào.
Mãi đến một ngày, hắn và Vưu Tân gặp nhau ở phần bình luận bài viết mới của nữ thần Lâm Ngưng Ảnh.
Ảnh đại diện Wechat của Vưu Tân là một con cá mặn đang kêu to được vẽ đơn giản, cực dễ nhận biết, ID là “Ngươi ba ba ta”, phong cách cá nhân cực rõ nét.
Nhưng mà ở phần bình luận Vưu Tân cứng rắn thay đổi ID thành “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiền”, còn viết một đoạn bình luận văn vẻ thâm sâu: Lá rơi trong gió mùa thu tựa như từng bánh răng chuyển động, hợp thành một quy luật của mùa thu.
Dư Hiệt nghĩ lại buổi tối kêu gọi bạn cùng phòng theo dõi công chúng hào lại liên hệ tới gần đây Vưu Tân lạnh nhạt với hắn.
Dư Hiệt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra hai người bọn họ là tình địch!
Thì ra đối phương đã sớm tiến vào giai đoạn chuẩn bị tác chiến!
5
Dư Hiệt suy nghĩ cặn kẽ một phen, khẽ meo meo tra Baidu một chút, cũng sửa ID lại, còn để lại bình luận.
Chờ đến Vưu Tân lại ấn mở phần bình luận của nữ thần liền nhìn thấy một cái ảnh đại diện quen thuộc viết bình luận mới.
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: Mùa thu cây phong tựa như ròng rọc, hoạt hạ lá rụng, hoạt thượng quả thực.
6
Vưu Tân: ?
Cậu đã hiểu.
Kèn chiến đã thổi lên.