Chương 2-1
Sự thực chứng minh, Lâm Phi là một tên miệng quạ xui xẻo.
Chuyện Diệp Tân thật ra là nam, vào tuần lễ bọn cậu kết hôn sắp được hai năm, bị Đoạn Châu phát hiện.
Tình tiết thật sự rất khuôn sáo cũ rích——
Diệp Tân ở trong phòng thay quần áo, Đoạn Châu không gõ cửa liền đẩy cửa đi vào, sau đó liền…
Bộ ngực bằng phẳng.
Đoạn Châu vào lúc ấy cũng không biết nghĩ thế nào, não giật tiến lên đem Diệp Tân ấn xuống giường, sau đó sờ soạng hạ thân cậu một chút.
Có hai trứng.
(ta chém chém chém)
Cho nên cậu thật ra là nam? Đoạn Châu hỏi.
Diệp Tân ngay lúc Đoạn Châu mở cửa đi vào trong nháy mắt đó cũng đã hoảng loạn đến không biết làm sao, chỉ có thể sững sờ ở tại chỗ mặc người làm thịt, lúc này Đoạn Châu vừa hỏi như thế, hơi hơi phản ứng lại một tí, tuy rằng trong lòng vẫn là rất hoảng loạn, nhưng ít ra đã bình tĩnh đến có thể hiểu được đối phương nói gì.
Cho nên vẫn là bị phát hiện a.
Diệp Tân gật gật đầu.
Đoạn Châu đứng lên, đi ra ngoài. Cửa bị mở ra, rồi đóng sập lại một tiếng vang dội.
Sau đó, hắn chừng mấy ngày không về nhà.
Diệp Tân nên đi làm liền đi làm, nên ở nhà nấu cơm quét dọn liền ở nhà làm cơm quét tước, phảng phất như Đoạn Châu cũng chỉ là ra ngoài chơi, hoặc là ra khỏi nhà.
Thế nhưng quả nhiên còn chưa có khả năng cho rằng cái gì cũng đều không phát sinh. Diệp Tân nghĩ.
Diệp Tân mất tập trung, tự nhiên làm việc cũng không thể nào vào trạng thái. Lâm Phi hỏi cậu xảy ra chuyện gì, cậu lắc đầu cười khổ một cái, đưa tay ra hiệu: Hắn biết rồi.
Sau đó hắn liền đánh cậu hay là mắng cậu? Lâm Phi hỏi.
Diệp Tân lắc đầu một cái, sau đó nói cho Lâm Phi, hắn đi.
Lâm Phi không hiểu cái gì gọi là hắn đi, là nhất thời rời đi hay là vĩnh viễn rời đi? Nhất thời rời đi là bởi vì muốn yên lặng một chút vì cảm thấy hết sức tức giận? Còn có một lúc nào đó sẽ trở về…
Diệp Tân không nói. Bởi vì cậu cũng không biết.
Diệp Tân nghĩ, hay là trước thu thập hành lý rời đi, sau đó lại tìm một cơ hội cùng hắn nói xin lỗi —— hắn trở về nhất định không muốn nhìn thấy mình.
Suy nghĩ một chút, Diệp Tân quyết định trước tiên nhờ Lâm Phi, đợi khi tìm được nơi ở mới thì chuyển đi.
Lâm Phi bày tỏ, anh em tốt mà, hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Tân dùng khẩu miệng nói: Cảm ơn.
Hạ quyết tâm, buổi tối hôm đó, Diệp Tân liền trở về thu dọn đồ đạc.
Cùng thời điểm chuyển tới giống nhau, đồ đạc của Diệp Tân không nhiều, không cần thu thập quá lâu liền thu thập đến không sai biệt lắm.
Đến nỗi một vài thứ tương đối vụn vặt, Đoạn Châu nghĩ nên vứt liền ném đi.
Thời điểm Diệp Tân lôi kéo, nhấc theo túi hành lý duy nhất đi ra khỏi cửa phòng, cửa chống trộm mở ra, Đoạn Châu đã trở lại.
Đoạn Châu trạng thái không tốt lắm, tóc có chút loạn, dưới cằm mọc tua tủa râu, có vẻ hơi chán chường.
Diệp Tân nhìn thấy hắn, trong lòng vẫn là không thể tránh khỏi hoảng hốt một chút. Sau đó nghĩ, nếu đã gặp, vậy thì một lần nói rõ ràng là được.
Diệp Tân lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gõ chữ, sau đó tay đã bị Đoạn Châu bắt được.
Đoạn Châu giống như uống rượu, cả người mùi rượu không dễ chịu tí nào, hắn cau mày nhìn túi hành lý bên chân Diệp Tân, nói: Cậu phải đi?
Diệp Tân dừng một chút, nhấc mắt nhìn về phía Đoạn Châu, sau đó gật đầu một cái.
Cậu muốn tránh thoát tay của Đoạn Châu, gõ chữ giải thích cho hắn một chút, bất quá Đoạn Châu cũng không giống như muốn nghe cậu giải thích.
Hắn kéo Diệp Tân đặt cậu trên cửa phòng, nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Tân, nói: Cậu lừa tôi, cứ như vậy dự định đi?
Diệp Tân sững sờ, sau đó dùng sức lắc đầu. Cậu nỗ lực muốn tránh thoát ràng buộc của Đoạn Châu, muốn gõ chữ cùng hắn giải thích một chút sau đó xin lỗi, thế nhưng cậu càng giãy dụa, Đoạn Châu lại càng dùng sức.
Đoạn Châu đột nhiên nở nụ cười, hắn nhớ tới lúc trước ở quán bar, hắn đem chuyện này nói là chuyện cải biên của người khác kể cho đám hồ bằng cẩu hữu nghe, bọn họ lại nói, vậy thật là tốt, vừa vặn lên a, coi như phí tổn thất tinh thần. Sau đó là một trận cười vang.
Đoạn Châu nói: Cậu nên thế nào bồi thường tôi?
Diệp Tân còn đang giãy dụa.
Đoạn Châu lập tức đem người khiêng lên, ném tới trên giường, đè lên. Hắn kéo y phục trên người Diệp Tân, lấy xuống cái bra lừa gạt hắn gần hai năm, phía dưới quả nhiên là vùng đất bằng phẳng.
Diệp Tân lúc này không dám chuyển động, cậu không biết Đoạn Châu muốn làm cái gì. Hoặc giả chấp nhận, cậu biết Đoạn Châu đại khái muốn làm cái gì, thế nhưng không dám nghĩ tới.
Đoạn Châu nói: Nhìn như vậy, vừa mắt hơn nhiều, so với rất nhiều tiểu 0 trong quán rượu cũng nhìn tốt hơn, còn sạch sẽ.
Nói xong, liền cắn lên cổ của Diệp Tân.
Đại khái là thật sự hận cậu lừa chính mình, lần này cắn đến đặc biệt tàn nhẫn, máu cũng chảy ra.
Chờ cắn đã rồi, liền bắt đầu bữa tiệc lớn thật sự.
Diệp Tân lúc bắt đầu vẫn là giãy dụa, mãi đến tận Đoạn Châu nói: Lừa tôi lâu như vậy, lại không cho phép tôi đòi lại chút tổn thất tinh thần sao?
Sau đó Diệp Tân liền bất động, một buổi tối bị lăn qua lộn lại, thay đổi tư thế mấy lần, chính mình cuối cùng cũng không biết thế nào ngủ, đại khái, là ngất đi.
Đó là lần đầu của Diệp Tân. Giống như các tiểu 0 khác lần đầu cảm giác cũng sẽ không quá tốt, huống hồ Đoạn Châu vốn là không được đối xử ôn nhu, lại còn làm rất nhiều lần, cho nên phía sau không có bị thương là tốt lắm rồi. Bất quá đến cùng vẫn là rất đau, không có xuất huyết, nhưng đã sưng lên hết.
Diệp Tân lúc tỉnh lại, Đoạn Châu đã biến mất.
Diệp Tân nhịn đau đem mình tới phòng tắm, tắm rửa, còn có thanh lý phía sau —— Đoạn Châu không có mang bao, cũng không có giúp cậu xử lý.
Rất khó chịu, rất khó chịu, mà bất luận nhiều khó chịu, nhiều khó khăn thế nào, cũng phải tẩy sạch sẽ.
Diệp Tân nỗ lực không đi hồi tưởng lại những thứ phát sinh tối hôm qua, mà càng không để cho mình suy nghĩ, thì càng không khống chế được tư duy.
… Coi như là bồi thường tinh thần đi, nếu như hắn có thể cảm thấy dễ chịu một chút
—— chung quy là chính mình tự làm tự chịu.
Cuối cùng, Diệp Tân nghĩ như thế.
Trở về phòng, Diệp Tân còn muốn có phải hiện tại là nên rời đi, sau đó liền phát hiện, toàn thân mình vô lực, hình như là nóng rần lên.