Chương 14: Phiên ngoại cuối
- GhenNgày nào đó, Đoạn Châu cùng Diệp Tân đi shopping.
Sau đó bọn họ gặp một người, một cậu trai coi như là xinh đẹp.
Đứa bé trai kia nhìn thấy Đoạn Châu ánh mắt liền sáng lên, chạy tới nói: Không nghĩ tới ở đây lại gặp anh.
Đoạn Châu suy nghĩ một chút mới nhớ tới, đây là cậu nhóc hắn trước đây giao du qua một đoạn thời gian.
Cậu chóc cùng hắn hàn huyên một hồi, lại nói: Có thời gian tới tìm em chơi a. Em còn có việc đi trước, bye bye.
Sau đó cậu ta rời đi.
Đoạn Châu lúng túng liếc mắt nhìn Diệp Tân bên cạnh, nói: Anh sớm đã không còn quan hệ gì với cậu ta.
Diệp Tân gật gật đầu, không phản ứng gì lớn. Đoạn Châu quan sát kỹ một hồi, xem ra thật sự không thèm để ý, mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó nghĩ đến: … Em ấy không ghen mình tại sao lại vui vẻ?
Lúc buổi tối hai người về nhà, như thường lệ ăn cơm tắm rửa, sau đó ngủ.
Trước khi ngủ phải làm vài chuyện khoái trá đã, thế là Đoạn Châu bắt đầu trêu chọc Diệp Tân.
Bất quá không biết thế nào, Diệp Tân đêm nay giống như xác ướp, phản ứng gì cũng không có —— bình thường cho dù là ngượng ngùng hay bị động, vẫn là hơi hơi có chút đáp lại, ở trong mắt Đoạn Châu, điểm ngượng ngùng đáp lại này quả thực đáng yêu muốn chết.
Vậy mà hôm nay… Đoạn Châu còn đang nghi ngờ, Diệp Tân lại đẩy hắn ra, chuyển qua một bên nằm nghiêng, thái độ kia, còn kém lấy trang giấy viết lên “Đừng để ý tới tôi”.
Đoạn Châu kinh ngạc một chút, sau đó tiến lên hỏi: Diệp Tân xảy ra chuyện gì? Nơi nào không thoải mái sao?
Nói xong đưa tay sờ sờ trán của cậu.
Diệp Tân đem tay Đoạn Châu bỏ ra, sau đó lắc lắc đầu, liền lôi chăn lên đem mình che lại.
Đoạn Châu cảm thấy có chút không hiểu ra sao. Lại đi chọt Diệp Tân, Diệp Tân còn chưa để ý đến hắn, Đoạn Châu liền bắt đầu buồn bực.
Cách chăn ôm lấy Diệp Tân, Đoạn Châu hỏi: Xảy ra chuyện gì Diệp Tân? Anh ngày hôm nay làm sai cái gì sao?
Diệp Tân vẫn là không có để ý đến hắn.
Đoạn Châu ôm một hồi, cũng không chịu được phần yên tĩnh kia nữa, trực tiếp vén chăn lên, dùng thân thể bọc lấy Diệp Tân, nhìn từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: Có chuyện gì trực tiếp nói cho anh biết được không? Như em vậy anh…
Diệp Tân xoay người nằm ngang, nhìn chằm chằm Đoạn Châu
một hồi, sau đó liền đưa tay ra ôm lấy vai Đoạn Châu, chính mình chủ động hôn Đoạn Châu.
Đoạn Châu sửng sốt một chút, sau đó có chút kích động —— bởi vì này xem như là lần đầu tiên Diệp Tân chủ động hôn hắn.
Hắn lập tức đổi bị động thành chủ động, dùng sức mà hôn trả lại, đêm đó, liền vận động đến rất muộn mới kết thúc.
Ngày hôm sau, Diệp Tân giống như người không liên quan, vẫn là làm cơm, làm việc nhà, đối động tác sỗ sàng nhỏ của Đoạn Châu cũng không bài xích, liền như trước kia giống nhau. Cho nên… Tối hôm qua rốt cuộc là tại sao đây?
Đoạn Châu vẫn có chút không nghĩ ra. Thế là hắn đem việc này nói cho Lâm Phi, hỏi ý kiến “Bạn thân” của Diệp Tân.
Lâm Phi nghe xong, nghĩ một hồi, nói, Diệp Tân… là ghen tuông đi?
Ăn… Dấm chua? Đoạn Châu có chút được sủng mà sợ, sau đó lại có chút khó có thể lý giải được: Vậy em ấy thế nào sau đó liền… Chủ động?
Lâm Phi nói: Chắc là nghĩ thông suốt, hay chính là muốn xác nhận một chút anh bây giờ là của cậu ấy, hoặc là cả hai loại đều có.
Đoạn Châu suy tư.
Một bên Thiệu Hiên nói: Các em làm thụ, tâm tư thật khó đoán.
Lâm Phi một tay đập tới: Câm miệng.
Nhưng mà không đợi Đoạn Châu đi chế nhạo Diệp Tân, buổi tối hôm đó lúc Diệp Tân tại quán bar làm việc, xảy ra một chuyện khiến Đoạn Châu nuốt xuống hai thùng dấm chua ——đại khái là có tên khốn kiếp nào đó theo đuổi Diệp Tân, mua một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống ở trước mặt Diệp Tân tỏ tình.
Đoạn Châu lúc đó toàn bộ mặt đều đen thui, đi tới đem Diệp Tân kéo xuống đài, sau đó mang đi.
Chờ ngồi xuống trên xe, Đoạn Châu mới thoáng tĩnh táo một chút, sau đó nói: Em quả thật nên bỏ công việc này.
Diệp Tân: …
Sau đó Đoạn Châu liền lái xe về nhà. Diệp Tân vốn còn muốn quay lại, nhưng nghĩ đến cái tên đưa hoa hồng tỏ tình, cảm thấy được vẫn là thôi đi.
Đến nhà, Đoạn Châu lái xe vào ga ra, tắt máy, nhưng không có ý tứ mở cửa xuống xe.
Diệp Tân nghi hoặc mà nhìn hắn, chỉ nghe Đoạn Châu nói: Không được, anh còn tức lắm. Nói xong, đem dây an toàn tháo ra, Đoạn Châu liền nghiêng người qua lấy tay nắm cằm Diệp Tân, hôn lên.
Hôn có chút kịch liệt, Diệp Tân dựa vào chỗ tựa lưng, ngước đầu bị ép thừa nhận.
Vốn tưởng rằng Đoạn Châu chỉ là muốn hôn cậu mà thôi, nhưng không nghĩ tới tuy rằng môi tạm thời được buông ra, Đoạn Châu lại một đường hôn trằn trọc đi xuống, tại nơi cổ đặc biệt dùng sức mà gặm cắи ʍút̼ vào, mà tay cũng không an phận chui vào đáy quần Diệp Tân, từ bụng dưới một đường tìm đến xương cùng, trêu đến Diệp Tân một trận run rẩy.
Đoạn Châu nghĩ, mặc váy quả nhiên vẫn có chỗ tốt mà.
Diệp Tân thân thủ hơi khước từ, bất quá Đoạn Châu hoàn toàn không để ý tới, thậm chí còn rất ác liệt duỗi hai ngón tay từ mép qυầи ɭóŧ dán vào bắp đùi của Diệp Tân mò vào, ngắt một chút lên hạ thân đã hơi cứng của Diệp Tân. Diệp Tân không nhịn được liền run rẩy một trận, mà hạ thân, lại cứng thêm một chút. Cậu muốn khép lại hai chân, nhưng lại bị Đoạn Châu ngăn trở —— Đoạn Châu cả người đã từ chỗ ngồi lái xe bò đến chỗ ngồi kế tài xế, hai chân quỳ gối giữa hai chân Diệp Tân, Diệp Tân không thể không đem hai chân mở rộng.
Qυầи ɭóŧ rất nhanh liền bị tuột xuống, mắc ngang ở trên đùi. Đoạn Châu đưa tay chui vào sờ sờ hạ thân Diệp Tân, khiến nó trở nên càng cứng hơn, lại mò tới hậu huyệt gần đó của Diệp Tân, ở trên nếp uốn nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay thăm dò vào một chút liền lấy ra, tiếp tục ở bên ngoài đánh vòng. Như vậy nhiều lần, Diệp Tân không nhịn được hắn cứ một lần lui đi ra lại đưa vào, rồi lại thu về.
Hô hấp Diệp Tân đã xoya chuyển đến mức vô cùng gấp gáp, hai mắt gập nước, sau đó không ngừng lắc đầu.
Đoạn Châu đem dây thắt an toàn trên người Diệp Tân tháo ra, hạ chỗ ngồi xuống. Dựa vào ánh đèn yếu ớt ở ga ra, nhìn Diệp Tân trên người quần áo lộn xộn treo ở trên cánh tay, mấy cái dấu hôn nhìn thấy mà giật mình, đầu v* đã bị hắn liếʍ cắn đến sưng còn hiện ra ánh nước, mà qυầи ɭóŧ ở hạ thân cởi ra một nửa, váy vẫn còn mặc nguyên vẹn, Đoạn Châu cảm giác hạ thân mình trướng đến phát điên.
Hắn cởi bỏ thắt lưng, tháo dây kéo, lột xuống qυầи ɭóŧ, phân thân thô to cứ như vậy nhảy ra ngoài.
Diệp Tân chợt cảm thấy không ổn, cậu định ngồi dậy, nhưng cũng bị Đoạn Châu đẩy trở lại. Mà Đoạn Châu, đã không biết từ nơi nào lấy ra một chai thuốc bôi trơn. Hắn đổ một ít ra tay, sau đó đưa tay giúp Diệp Tân khuếch trương.
Trong nháy mắt bị tiến vào đó, nước mắt ở trong mắt Diệp Tân đảo quanh cuối cùng dọc theo khóe mắt chảy xuống.
Đoạn Châu nhẹ nhàng chuyển động, nghe tiếng hít thở của Diệp Tân có chút hỗn loạn, không tự chủ được tăng nhanh tốc độ.
Mỗi một lần chuyển động, lưng Diệp Tân liền cọ vào chỗ tựa lưng một chút, cuối cùng Diệp Tân cọ đến không thoải mái, đưa tay ra ôm cổ Đoạn Châu.
Ngay lúc tiến hành được nửa đoạn đường, xa xa lại nghe thấy tiếng ô tô, sau đó một đường đèn xe chiếu vào ga ra.
Diệp Tân sợ đến lập tức ôm chặt Đoạn Châu, hậu huyệt cũng bởi vì căng thẳng hơi co rụt lại, làm cho Đoạn Châu suýt chút nữa liền bắn ra.
Đoạn Châu dừng động tác lại, chậm rãi hô hấp, ở bên tai Diệp Tân nói: Đừng sợ.
Sau đó hai người liền bất động.
Diệp Tân sợ chân của mình chống đỡ trên ghế ngồi bị nhìn thấy, hơi động chân, đem chân buông xuống. Đoạn Châu bị động tác lần này của cậu cọ đến không chịu được, nhích lên một chút, sau đó liền cắn lỗ tai Diệp Tân nói: Đừng nghịch ngợm.
Diệp Tân hít vào một hơi, sau đó triệt để không dám động đậy.
Chờ người lái xe cuối cùng tiến vào, xuống xe đi tới thang máy, hai người mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Châu tiếp tục đâm rút, không lâu sau đó, cuối cùng thư sướиɠ bắn ra. Mà Diệp Tân cũng đạt cao trào, bởi vì mặc váy, có một ít dính vào trên bụng, có một ít lại dính trên váy.
Đoạn Châu ôm Diệp Tân trên ghế ngồi mấy phút, lại vẫn chưa có ý tứ đem hạ thân rút ra, Diệp Tân không nhịn được đi đẩy hắn một cái, lại nghe thấy Đoạn Châu nói: Chúng ta lại tới một lần nữa.
Diệp Tân cả người cứng đờ, sau đó lại nghe thấy hắn nói: Thay tư thế.
Đón lấy, Đoạn Châu liền ôm Diệp Tân hơi khó khăn quay người, đổi một chút vị trí.
Bởi vì lần động tác này, thứ của Đoạn Châu chôn ở trong cơ thể Diệp Tân tránh không được một phen làm phiền, Diệp Tân chỉ cảm giác hậu huyệt mình tê dại một trận, hạ thân dĩ nhiên bởi vậy mà lại có chút cảm giác.
Đổi xong vị trí, Đoạn Châu lại đưa tay đem chỗ tựa lưng điều chỉnh cao hơn một chút, chính mình dựa vào chỗ ngồi, Diệp Tân ngồi ở trên đùi hắn, hai chân quỳ đặt ở hai bên chân Đoạn Châu, hoàn chỉnh một cái tư thế cưỡi người.
Đoạn Châu nói: Chính em động đi.
Diệp Tân không nhúc nhích. Bởi vì rất mắc cỡ.
Đoạn Châu còn nói: Em mà bất động, chúng ta liền ở trên xe chơi cái này cả buổi tối.
Diệp Tân cứng một chút, im lặng chừng mười giây, cuối cùng nhận mệnh chuyển động.
Bất quá động tác phạm vi rất nhỏ, chậm rãi ma sát, mà phân thân Đoạn Châu chôn ở trong cơ thể Diệp Tân, dĩ nhiên cũng bởi vậy mà dần dần trướng lớn lên.
Diệp Tân càng ngày càng cảm giác lúng túng, cuối cùng cũng ngừng lại, tựa đầu dựa vào trên bả vai Đoạn Châu, thở hổn hển, lắc lắc đầu.
Cũng may Đoạn Châu biết điều nên mới thôi, ngoáy đầu lại hôn Diệp Tân một cái, sau đó liền ôm chặt eo Diệp Tân, thúc lên.
Đầu gối Diệp Tân bị cọ đến có chút đau, mà càng nhiều hơn là kɧoáı ©ảʍ, từng trận từ hậu huyệt truyền tới toàn thân, nếu không phải Đoạn Châu nâng hông của cậu, cậu đã sớm quỳ không được.
Cứ như vậy ở trong xe lăn lăn lộn lộn hơn một giờ, Đoạn Châu cuối cùng bỏ qua cho Diệp Tân, Đoạn Châu mới sửa lại quần áo một chút, giúp cậu đem qυầи ɭóŧ mặc vào, sau đó liền thắt lại dây nịt của mình, rồi mới mang theo Diệp Tân xuống xe.
Bất quá Diệp Tân đã hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
Đoạn Châu rõ ràng liền đem người ôm lên, cảm thụ được qυầи ɭóŧ Diệp Tân bởi vì hắn không mang bao cho nên hiện tại thứ hắn lưu tại bên trong chảy ra, thế là ướt nhẹp một mảnh, Đoạn Châu liền vô cùng xấu xa vò bóp mấy cái. Diệp Tân không thể tả uốn éo vặn vẹo mấy lần, Đoạn Châu lúc này mới dừng tay.
Bất quá Diệp Tân không nghĩ tới chính là, Đoạn Châu trở lại sau đó, liền lôi kéo cậu cầm thú một hồi —— trong phòng tắm. Cuối cùng, Diệp Tân là bị Đoạn Châu ôm ra phòng tắm.
Thời điểm mơ mơ màng màng, cậu nghĩ: Trình độ ghen của mình, quả nhiên cùng Đoạn Châu không thể so sánh.
Mà Đoạn Châu lại nghĩ tới: Ghen quả nhiên là lý do tốt.
- Sau đó Đoạn Châu cuối cùng có thể xem hiểu phần lớn ngôn ngữ bằng tay của Diệp Tân.- Rất lâu sau này, nhóm hồ bằng cẩu hữu của Đoạn Châu cũng còn vẫn cho rằng, Đoạn Châu thật sự bị một người phụ nữ bẻ thẳ Bọn họ cảm thán: Loại tình tiết này chỉ có thể xuất hiện ở trong tiểu thuyết tình cảm tầm thường mới phải, hiển nhiên phát sinh ở bên cạnh mình thực sự là:
Quá không khoa học rồi!– toàn văn xong –