Chương 25: Tam xích thanh phong bác công danh (1)
Giờ Tuất, lại có mưa.
Mưa cũng không lớn, thế nhưng rất đáng ghét. Con đường ở đại trạch Chiêu Dương vốn đã không mấy bằng phẳng, hôm nay càng trở nên lầy lội.
Không ngờ tới sẽ làm cho một người té ngã. Đất đai ẩm ướt không chỉ khiến cho người đi đường cảm thấy khó chịu mà ngay cả những người đang nấp trong bóng tối cũng cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong cánh rừng thưa, một đám đạo phỉ mặc áo tơi đang lặng yên tụ tập cùng một chỗ. Hơn một trăm con chiến mã đang đứng im tại chỗ, một gã đàn ông không cao lắm, thế nhưng rất khôi ngô cường tráng cưỡi trên lưng ngựa đang hướng ra phía ngoài nghe ngóng.
- Đại thủ lĩnh, xe lương của quân Tần đã qua tới, chúng ta có động thủ hay không?
Người đàn ông lập tức khẽ lắc đầu:
- Chờ một chút nữa, đợi thám báo trở về, sau khi xác định an toàn, chúng ta động thủ cũng không muộn.
Lần này từ huyện Bái phát ra năm nghìn thạch (khoảng 180 tấn) lương thực, nếu như chúng ta có thể thành công, có thể giảm bớt nhân mã cho quân Tề khi cùng với quân Tần tác chiến ở Bình Dương, ý nghĩa trọng đại, cho nên phải thật cẩn thận. Lần này đội đi theo chính là Thiết ưng duệ sĩ, cũng không phải tầm thường.
Người chung quanh cùng nhau gật đầu, biểu thị tán thành.
Đại thủ lĩnh còn nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, không có tín hiệu của ta không được tự ý xuất chiến . . . Lão trời già chết tiệt, thật là khó chịu.
Đúng vậy, thật sự rất khó chịu.
Trong khi Lưu Khám dẫn đầu mọi người đi tới, trong bụi cỏ chỗ đất trũng cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Rắn, rắn độc!
Tiếp theo đó có một người nhảy ra, sau khi chạy được vài bước, đột nhiên chúi đầu vào trong vũng bùn, không thể đứng lên.
Biến hóa xảy ra bất ngờ, không khỏi làm cho Lưu Khám lấy làm kinh hãi, kể cả các đạo phỉ mai phục trong bụi cỏ cũng không biết làm sao. Hai bên sau khi kinh ngạc trong khoảng thời gian chỉ có 0.0001 giây, mấy trăm tên đạo phỉ từ trong chỗ đất trũng nhảy ra, cung tiễn rít gào rời dây cung bay ra, hướng về phía bọn người Lưu Khám vọt tới. Lưu Khám huơ thuẫn cản lại, cúi thấp người xuống, nấp dưới cái thuẫn.
- Địch đánh lén, địch đánh lén!
Không cần hắn la lên, Đường Lệ đã chỉ huy binh lính hình thành thế trận phòng ngự.
Mười mấy tên cung tiễn thủ dưới sự chỉ huy của Đường Lệ, từ phía sau thuẫn hướng ra bên ngoài mà bắn tên. Lưu Khám nghênh đón một tên đạo phỉ xông tới, một cước chống đỡ, thân thể bỗng dưng xoay tròn, Đồng Việt luân trên tay mở ra, thoáng cái răng rắc, đã nhanh chóng bổ xuống cái đầu của đạo phỉ ở trước mặt.
Máu đỏ từ l*иg ngực chảy ra, chiếu vào trên mặt đất, hòa với nước mưa cùng một chỗ.
Lưu Khám gầm rú lên, nhảy vào quân địch, một tay cầm Đồng Việt, một tay cầm đại thuẫn, trái chém phải đập, thế như mãnh hổ. Tào Vô Thương đập ra múa Sóc đập ra, theo sát phía sau Lưu Khám. Luận về võ nghệ mà nói, y không bằng Lưu Khám, nhưng luận về gϊếŧ người mà nói, cũng không hề kém.
Hai người một trái một phải, chém chết mười mấy tên đạo phỉ trong vũng máu, rồi từ từ lui về trận của mình.
Mà đạo phỉ cũng giật mình không ít, vừa thấy xung phong thất bại, cũng ngừng công kích, cách bọn người Lưu Khám hơn một trăm bước, kết thành trận thế.
Đường Lệ vội vã can ngăn nói:
- A Khám, lui về cùng với trung quân hội hợp, không nên cùng với đối thủ ham chiến. Bằng không một khi bọn họ kết trận công kích, chúng ta chắc chắn không thể chống nổi những người này. Thoạt nhìn, con cá đã mắc câu rồi. . . Chúng ta lui về trung quân, chờ viện quân.
Lưu Khám gật đầu.
Hắn tỉnh táo ý thức được, đối diện với bọn người kia, đạo phỉ mạnh mẽ bách chiến của đại đô thị thân kinh. Thoạt nhìn, có vẻ như được huấn luyện chính quy, nếu như một ngày kết trận công kích, coi như là có thể chiến đấu, thế nhưng người bên mình cũng chỉ là đám ô hợp mới được huấn luyện có ba ngày, tuyệt đối không thể chống đỡ.
- Lui lại, lui về trung quân!
Lưu Khám cùng với Tào Vô Thương hai người áp trận, chậm rãi lui về phía sau.
Mà từ xa thủ lĩnh ở trong rừng thưa lại giận tím mặt. Vốn là muốn xác nhận một chút không có nguy hiểm sẽ động thủ, nào ngờ đâu lại đả thảo kinh xà.
Nhưng lại không thể trách ai được. Bởi lần này đối tượng đoạt lương lại chính là quân Tần, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, hơn nữa là đám ô hợp, thế nhưng xuất phát từ cẩn thận, y triệu tập các đạo phỉ xung quanh, hợp lực hoàn thành. Nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện vấn đề đúng lúc như vậy.
Dưới trướng của đại thủ lĩnh đã được trải qua huấn luyện.
Thế nhưng các tên đạo phỉ khác cũng chỉ là một đám người ô hợp.
Hiện tại cũng đúng lúc, hành tung đã bại lộ, trong lòng đại thủ lĩnh biết tên đã trên dây, phải phát ra.
- Nói cho mấy thủ lĩnh, suất bộ công kích, công kích!
Mệnh lệnh vừa ra này rất quái lạ, gã chỉ mệnh lệnh cho mấy người hợp tác các thủ lĩnh đảo phỉ công kích, thế nhưng không có hạ lệnh cho các bộ khúc của mình xuất kích.
Một gã đạo tặc tiến lên hỏi:
- Đại thủ lĩnh, chúng ta không ra tay sao?
Tên đại thủ lĩnh cười lạnh một tiếng:
- Trước khi thám báo trở về, nhân mã của ta không được xuất kích. Nhưng cũng chỉ là một đám đạo tặc dân đen chân trần huấn luyện mới vài ngày, bọn họ hẳn là có thể đối phó. Nếu như đối phó không được, để cho bọn họ chém gϊếŧ đến khi lưỡng bại câu thương, chúng ta lại xuất kích cũng không muộn.
Trong lời nói lộ ra một tia lãnh khốc.
Đích xác, đều là hãn phỉ thường lui tới sơn xuyên đại trạch, gϊếŧ người vô số, nếu như ngay cả một đám nông dân huấn luyện mới vài ngày đánh cũng không lại, không bằng chết đi. Trong lòng của đại thủ lĩnh, tự có một phen tính toán. Nếu như đây là một cái bẫy, sau khi bọn đạo phỉ kia công kích, quân Tần nhất định sẽ ra mặt, xuất ra con bài chưa lật. Mà binh mã của mình, chỉ cần thấy tình hình không ổn, sẽ thừa dịp đêm đen mà nhanh chóng bỏ chạy.
Nếu như không có bẫy rập, để cho bọn họ sống mái với nhau một chút cũng tốt.
Liều mạng ngươi chết ta sống, ta ngồi hưởng ngư ông đắc lợi. Không chỉ có thể cướp đi lương thực, lại còn có thể nhân cơ hội chiếm được một đội đạo phỉ khác.
Tính gộp cả hai phía, đại thủ lĩnh này sẽ không thiệt thòi.
Nghĩ tới đây, đại thủ lĩnh không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lãnh khốc.
******
Các lộ đạo phỉ, lúc đầu cũng có hai ba nghìn người, hò hét nhảy ra ngoài.
Bọn người Lưu Khám còn cách trung quân khoảng chừng hơn ba trăm bước, có thể nói khoảng cách cũng không coi là quá xa. Nhưng chỉ có ba trăm bước này, nhưng hình như hôm nay trở nên cực kỳ xa xôi. Dưới sự chỉ huy của Đường Lệ, chống đỡ công kích của đạo phỉ. Nhưng dù nói như thế nào, dù sao đạo phỉ này cũng là gϊếŧ người vô số, còn hơn người của Lưu Khám mới huấn luyện có ba ngày, là tân binh mới vừa biết rõ ràng trái phải trước sau, không hề có chút mạnh mẽ nào.
Hơn mười tên đạo phỉ la lên, từ trong chỗ đất trũng lao tới, quơ đao thương, xông vào trong trận.
Bọn người kia, cánh tay để lộ ra hình xăm phi long trên người, có rất nhiều người ăn mặc vải bố, huơ lưỡi dao sắc bén.
Đường Lệ ở giữa, lớn tiếng quát gọi:
- Ra Sóc!
Các binh lính thất kinh, cố gắng đâm Sóc ra. Nhưng có ra sóc mau, có ra sóc chậm, hơn nữa lực đạo không đồng đều, uy lực nhất thời giảm đi.
Có tên đạo phỉ sợ chết, bỏ rơi binh khí, nghiêng người khiến rơi vào chổ hiểm, một phen vồ lấy đồng Sóc.
Các binh lính càng thêm hoảng loạn, sau khi Đường Lệ bắn chết một gã đạo phỉ, lớn tiếng kêu to:
- Không nên hoảng, không nên hoảng, cứ theo huấn luyện bình thường!
Mặc kệ Đường Lệ la lên thế nào, các binh lính này đúng là vẫn còn luống cuống.
Lúc này, Lưu Khám xông nhanh đến. Vung lên đại thuẫn, sau khi hung ác đập vào đầu một gã đầu mục đạo tặc, huơ Việt chém ngang toàn thân một nhát, hung hăng chém đầu đối thủ làm hai đoạn. Đồng Việt dính máu đỏ sẫm, Lưu Khám bảo vệ hai bên, lớn thét hét:
- Tất cả mọi người đừng hoảng hốt, Lưu mỗ ở đây phát thệ, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi một huynh đệ nào. . . Nghe khẩu lệnh của ta, ra sóc. . . Cút ngay cho ta!
Một tên đầu mục đạo phỉ huơ thiết kiếm đánh về phía Lưu Khám, nhe răng nhếch miệng, nhìn qua hung ác vô cùng.
Lưu Khám mắt hổ trợn tròn, sau khi quát một tiếng chói tai, bước tới đá lên thiết kiếm của đối phương, Đồng việt cũng cùng lúc bổ vào đầu của gã.
Thịt dưới cổ của gã hầu như bị đập vào trong l*иg ngực.
Máu đỏ trộn lẫn với óc trắng, chảy xuôi theo thân thể của người nọ.
Có lẽ, đây là phong độ của một đại tướng. Cũng không biết là xuất phát từ tín nhiệm đối Lưu Khám, hay là bởi vì Lưu Khám đã nói một câu đảm bảo. Binh lính hoảng loạn, lập tức tỉnh táo lại. Y theo khẩu lệnh của Đường Lệ, dựa theo huấn luyện bình thường, ra sóc, bổ chém, đem bọn đạo phỉ xông tới, chém gϊếŧ tại chỗ.
Lúc này, trung quân dưới sự chỉ huy của Triệu Đà, lấy xe lương làm hàng rào, làm thành một cái trận tròn.
Tên như mưa, đạo phỉ bắn tên ý đồ bóp chết trung quân. Cây đuốc tùng du sáng rực, không bị ảnh hưởng của mưa bụi chút nào, nhảy múa chập chờn.
Triệu Đà xuống ngựa, thiết kiếm dài bốn xích, lóe ra hàn quang, chăm chú nhìn bọn người Lưu Khám, âm thầm gật đầu.
Không ngờ Lưu Bang bên cạnh cũng đang quan sát bọn người Lưu Khám, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Người này mạnh mẽ quả thực chẳng khác gì lão bi.
(Con bi, to hơn con gấu, lông vàng phớt, cổ dài, chân cao, đứng thẳng được như người.)
Ý của lão bi cũng chính là chỉ gấu chó.
Lưu Khám một thân áo đen, áo giáp bên ngoài cũng màu đen, từ xa nhìn lại, cùng với gấu chó không chỗ nào khác biệt.
Các đạo phỉ muốn ngăn cản bọn người Lưu Khám hội hợp trung quân, nhưng phát hiện khó mà làm được. Một gã trùm thổ phỉ thẹn quá thành giận, cởi bỏ áo tơi màu đen xuống, múa mác hô to:
- Bắn cung, bắn cung. . . Bắn chết cái tên to con kia, đừng để bọn chúng cùng với Tần tặc hội hợp được.
Hơn một trăm tên cung tiễn thủ, giật lại cường cung, tên nhọn phóng lên cao.
Chỉ còn lại cự ly chưa tới năm mươi bước, các binh lính mắt thấy sẽ hội hợp cùng với trung quân, trong lòng vô cùng kích động. Ai có thể nghĩ đến, trong tay của những tên đạo phỉ này lại còn có cung nỏ mạnh đến như vậy. Một gã binh lính bất ngờ không kịp phòng bị, bị một mũi tên xuyên qua bắp đùi, ngã vào trong vũng bùn kêu rên. Mà Lưu Khám, xa đội cách trung quân chỉ còn lại trên dưới có mười bộ, nghe tiếng kêu thét, lập tức quay đầu nhìn lại.
- Thuẫn bài cản phía sau, cản phía sau. . . Đường Lệ, bắn cung!
Lưu Khám vừa nói vừa hướng về người bị thương chạy đi. Thẩm Thực Kỳ ôm cổ hắn, la lớn:
- A Khám, ngươi điên rồi? Nhanh chóng lui về trung quân!
- Ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi một người nào, cho dù là một cái xác, cũng không thể để rơi vào tay bọn cướp. Cút ngay. . . Đường Lệ, yểm hộ!
Lưu Khám giơ thuẫn ngăn cản tên nhọn, hướng về phía tên lính vừa ngả xuống đất kia mà chạy.
Thẩm Thực Kỳ bị hắn đẩy ngã vào trong vũng bùn, thế nhưng trên mặt lại tươi cười, đứng lên đoạt lấy một tấm thuẫn, lao theo Lưu Khám.
Tào Vô Thương nhanh chóng nắm lấy đồng sáo, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- A Khám, ta theo ngươi!
Hơn một trăm chín mươi ánh mắt, trong phút chốc cùng nhìn thẳng vào Đường Lệ đang chỉ huy. Đường Lệ lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết đều đang thiêu đốt.
- Đi tới, đi tới!
Y biết rõ quyết định này cũng không phải là quyết định chính xác. Nhưng vào lúc này, ai còn lưu ý bình tĩnh hay chính xác gì nữa?
Hơn chín mươi binh lính, ùa lên, làm cho những tên đạo phỉ không ngừng tới gần lại càng hoảng sợ.
Nhân cơ hội này, Lưu Khám đã vọt tới bên cạnh người bị thương, bỏ xuống Đồng việt, đỡ người bị thương lên, cõng lên lưng.
- A Khám, cẩn thận a!
Thẩm Thực Kỳ đột nhiên hô lớn phía sau Lưu Khám.
Chỉ thấy một kỵ sĩ từ trong loạn quân xông tới. Kỵ sĩ lập tức huơ cái mác bằng đồng, nghiến răng nghiến lợi ra sức nhắm về phía Lưu Khám, không gϊếŧ được Lưu Khám thề không bỏ qua.
Nếu như bình thường, Lưu Khám tuyệt đối sẽ không lùi bước nửa phần. Nhưng lúc này trong tay hắn chỉ có một tấm thuẫn, trên vai lại cõng một người, hành động không được thuận tiện. Muốn né tránh, nhưng không còn kịp rồi. . . Người được Lưu Khám cõng, la lớn:
- A Khám, mặc kệ ta, đi mau!
Lưu Khám chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
- Ta hôm nay nếu bỏ mặc ngươi, ai biết được ngày sau có bị người khác bỏ rơi hay không?
Trong lúc nói, tay Lưu Khám nắm chặt tấm thuẫn bảo vệ đầu, nghênh đón chiến mã đang chạy như bay đến, hét lớn một tiếng, đâm vào thật mạnh qua.
Không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!