Chương 22: Lại được đề cử
“Được, vậy ta sẽ đề cử ngươi làm sư gia!”
Đề nghị này của Tần Dật Vân thực sự làm Mạnh Thiên Sở động tâm, Tần Dật Vân vội vàng giải thích: “Tần gia có một bà con thân thích, hiện đang làm tri huyện tại huyện Nhân Hòa ở Hàng Châu, tên là Thái Chiêu, hắn được Tần gia dùng tiền tài giúp đỡ mới được làm quan. Tần gia đối với hắn có ân, hắn đã hứa sau này nếu Tần gia có việc gì phân phó, sẽ tận lực đền đáp. Lúc ban ngày, ta nghe nha hoàn của ngươi nói… nói lão gia bọn họ đề cử ngươi làm thư khải sư gia, ngươi đã xé thư đề cử, chắc chắn sẽ không được. Như vậy đi, ta viết một phong thư, đề cử ngươi đi Nhân Hòa huyện làm thư khải sư gia, thế nào?”
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, thật đúng là ngoài ý muốn, cười nói: “Ta muốn làm hình danh sư gia.”
“Được được! Hình danh sư gia! Lát nữa ta sẽ viết thư, sáng mai nhất định giao cho ngươi!” Tần Dật Vân lúc này chỉ muốn mau chóng tìm cách bịt miệng Mạnh Thiên Sở, đừng nói hình danh sư gia, thậm chí đề cử làm tri huyện, chắc hắn cũng đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở gật đầu cười: “Tốt! Nhưng liệu ngươi đề cử có được không?” ngụ ý ngươi chỉ là con rể, lời nói không có trọng lượng.
Tần Dật Vân đỏ mặt nói: “Đương nhiên là được, song thân ta đều đã mất, không còn người thân thích, người ngoài đều biết ta là đương gia. Thái tri huyện cũng biết.”
“Vậy đa tạ ngươi a! Ngươi yên tâm, ta chưa nhìn thấy gì cả!” Mạnh Thiên Sở trừng mắt, hi hi cười.
Lúc này, chợt nghe tiếng bước chân trên cầu thang vọng đến, nha hoàn Tễ Văn vội vàng đứng dậy, run run nói: “Chết rồi, phu nhân đang lên!”
Vừa rồi Tễ Văn chạy ra cầu xin, thành ra không có ai giám sát, Tần phu nhân vào sân, bọn họ cũng không biết. Lúc này quần áo Tễ Văn vẫn chưa kịp sửa lại, liếc qua một cái là có thể đoán ra chuyện gì.
Mạnh Thiên Sở thấp giọng: “Ta đi giữ chân, các ngươi mau sửa sang lại, động tác nhanh lên một chút!” Dứt lời bước ra cửa.
Phòng của bọn họ đối diện với cầu thang, Mạnh Thiên Sở liếc mắt thấy Tần phu nhân đang cúi đầu chậm chậm đi dọc hành lang, cổ nàng đeo một chuỗi trân châu hạng liên phát ra bạch quang nhu hòa, gò má hơi trắng nhợt. Nữ tử này quả thực rất xinh đẹp, có điều sống quá buông thả, làm người ta sợ. Lúc này thấy bộ dạng nàng điềm đạm đáng yêu, Mạnh Thiên Sở có chút không đành lòng, vội vàng bước lên trước đón đường: “Tần phu nhân! Sao giờ này mới về tới?”
Tần phu nhân thân thể hơi chấn động, mừng rỡ nhìn Mạnh Thiên Sở, còn tưởng hắn hồi tâm chuyển ý, hờn dỗi nói: “Ngươi… Ngươi còn quan tâm tới ta?” khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ do hưng phấn.
Mạnh Thiên Sở đi tới trước người nàng, cười nói: “Sao ta lại không quan tâm chứ, ban ngày ngươi trượng nghĩa giải vây cho ta, ân tình này ta đều ghi tạc trong lòng.”
Ánh mắt Tần Phu Nhân xuất hiện một tia nhiệt hỏa, tiến lên thấp giọng nói: “Vậy ngươi cùng ta… cùng ta ra ngoài, ta muốn xem ngươi thật tâm hay giả ý!”
“Phu nhân…” Mạnh Thiên Sở nói chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng mở cửa của gian phòng gần đó, Phi Yến đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân nói, trời đã muộn, không nên ra ngoài.”
Mạnh Thiên Sở sửng sốt, hóa ra Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ở trong gian phòng này, mấy câu nói vừa rồi của mình và Tần phu nhân chắc các nàng đã nghe thấy, Phi Yến nói câu này, chính là muốn giải vây cho mình, hoặc là muốn phá đám mình.
Tần phu nhân nhìn nhìn Phi Yến một chút, cũng lạnh lùng nói: “Hình như ban ngày, thiếu gia với thiếu phu nhân ngươi đã tính toán rõ ràng, thiếu phu nhân ngươi còn dựa vào cái gì mà quản Mạnh công tử chứ?”
Phi Yến nói: “Hôn nhân đại sự, sao có thể nói một câu bỏ là bỏ được, chừng nào còn chưa chính thức hưu thê, thiếu phu nhân vẫn có thể quản. Đây là chuyện rắc rối giữa hai vợ chồng, ngươi xen vào làm gì?”
Mạnh Thiên Sở thực dở khóc dở cười, quay người lại, khoanh tay trước ngực, nói với Phi Yến: “Hình như các ngươi đang cố tình gây sự hả, vừa không cho ta hưu thê, vừa không cho ta tán giá, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Tán gái? Từ ngữ này các nàng chưa từng nghe qua, nhưng đại khái có thể đoán ra được vài phần, Tần phu nhân cũng tức giận nói: “Hai đứa tiện nhân ngươi thực rất quá đáng!”
Phi Yến lạnh lùng nhìn Tần phu nhân: "Cho dù thiếu gia chúng ta phải tầm hoa vấn liễu, cũng sẽ không tìm loại đàn bà dâʍ đãиɠ như ngươi!"
Tần phu nhân tức giận mặt mũi đỏ bừng, bàn tay trắng nõn chỉ mặt Phi Yến: "Ngươi… con tiện tỳ này…"
Đúng lúc này, Tần Dật Vân đứng ở cửa kêu lớn: "Phu nhân, mau về đi, nước rửa chân đã chuẩn bị rồi."
Phi Yến cười giễu cợt: "Mau đi đi, rửa chân cho tốt, thuận tiện rửa cả miệng ngươi nữa!"
Tần phu nhân tức giận, dậm chân quay người về phòng, Tần Dật Vân liếc nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, mắt tràn đầy cảm kích, rồi theo sau Tần phu nhân vào phòng, đóng cửa lại.
Tần phu nhân này lẳиɠ ɭơ như vậy, không biết đã cắm bao nhiêu sừng lên đầu Tần Dật Vân, bất quá, là người đứng dưới mái hiên, hắn không thể không cúi đầu. Hắn cùng tiểu nha hoàn tư thông, e rằng cũng chỉ là muốn đi tìm sự tôn nghiêm của nam nhân mà thôi.
Lúc này, lão đầu cũng ra đứng ở cửa, chờ Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở liếc nhìn Phi Yến một cái, thầm nói: "Nha đầu hoang dã!" rồi xoay người đi.
Phi Yến vội nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân có chuyện muốn nói."
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, có việc? việc gì? lại muốn giở trò gì thế không biết? Được, dù sao ngủ bây giờ vẫn còn sớm, ta sẽ chơi đùa cùng các ngươi một lúc.
Hắn liền bước vào phòng của hai nàng, chỉ thấy Hạ Phượng Nghi đang ngồi bên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm. Hắn tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện, nói: "Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh…"
Hạ Phượng Nghi buông chén trà, chậm rãi đứng dậy, hướng Mạnh Thiên Sở thi lễ, thấp giọng nói: "Ban ngày là chúng ta không đúng, ngươi cho chúng ta xin lỗi…"
"Miễn!" Mạnh thiên sở khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói: "Trước mặt mọi người các ngươi làm nhục ta, bức ta cởϊ qυầи áo, thật vô cùng nhục nhã, khó nói một câu là có thể xong chuyện được. Ta cũng đã nói, từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Một năm sau, ngươi đến tìm ta lấy hưu thư!” Nói đoạn đứng dậy bước ra ngoài.
“Khoan đã!” Hạ Phượng Nghi sắc mặt tái nhợt, nói: “Ta thực sự muốn xin lỗi ngươi… hy vọng ngươi theo ước định từ trước giữa hai chúng ta, giả vợ chồng một năm, sau đó viết thư bỏ ta, được không?”
“Thực xin lỗi, ta không có hứng thú cùng các ngươi diễn vở kịch này, giả vợ chồng gì chứ, nam nhân bên ngoài còn nhiều mà, ngươi tìm một người khác chơi đùa cũng tốt, cáo từ!”
Thấy Mạnh Thiên Sở cất bước ra cửa, cũng không thèm quay đầu lại, Hạ Phượng Nghi tức giận đến trào nước mắt, nhào lên giường, tấm tức khóc.