Chương 21: Hảo sự
Hắn mặc kệ, cho dù là số gì đi nữa, hơn nữa hắn cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, liền gật gật đầu.
Tần phu nhân vui mừng, nắm lấy tay hắn, kéo về phía ngõ nhỏ kia. Lúc nàylà giữa đông, trời tối như mực, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng người.
Tần phu nhân bỗng dừng bước, hai tay ôm chặt lấy cổ Mạnh Thiên Sở, thân mình nóng bỏng dính sát vào người hắn. Khuôn ngực đầy đặn của nàng đã ép chặt vào ngực Mạnh Thiên Sở.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tần phu nhân này không nói năng gì, đột ngột hành động, vẫn làm hắn kinh hãi, bối rối nói: “Phu nhân, người…”
”Ôm ta!” Tần phu nhân nói, giọng run run.
Mạnh Thiên Sở không tự chủ ôm lấy cái lưng ong của nàng, nhưng vẫn cảm thấy không được tốt lắm. Vừa rồi nghĩ đến hảo sự, giờ lại cảm thấy do dự, hắn liền nói: “Phu nhân không thể như vậy, vạn nhất ông chủ Tần biết…”
“Hắn biết thì sao?” Tần phu nhân vẫn ôm ghì lấy Mạnh Thiên Sở “Hắn thay tên đổi họ, ở rể Tần gia, gia sản này đều là của Tần gia, cho nên mọi việc hắn đều nghe ta, ta tìm nam nhân, hắn cũng không xen vào!”
Nguyên lai Tần Dật Vân này là rể của Tần gia. Trong xã hội phong kiến, bình thường, nữ nhân lấy chồng sẽ về nhà chồng, đổi họ theo chồng; còn ngược lại, nam nhân lấy vợ về nhà vợ, đổi theo họ vợ, người ta rất coi thường. Nam nhân ở rể, cũng chẳng khác nô bộc là mấy, cho nên lão bà muốn làm gì, ông chồng cũng không quản nổi. Khó trách Tần Dật Vân, phu nhân nói gì nghe nấy, cấm dám cãi nửa câu, thậm chí việc Tần phu nhân đi tìm nam nhân khác, hắn cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tần phu nhân ôm Mạnh Thiên Sở, nỉ non: “Ban ngày ở khách điếm, vừa thấy ngươi ta đã nghĩ, nếu được cùng nam nhân tuấn lãng này thân thiết một phen, thật tốt biết bao. Không ngờ ông trời có mắt, tối nay đã được dựa ngực của ngươi…”
Nói đến đây, tay phải Tần phu nhân bắt lấy tay trái Mạnh Thiên Sở, đặt ngay lên trên ngực mình.
Phong lưu thiếu phụ này quả thật rất mãnh liệt, Mạnh Thiên Sở hoảng sợ, theo bản năng rút tay về. Tần phu nhân lại nắm chặt tay hắn, đặt trên nhũ phong mình, run run nói: “Mạnh huynh đệ, chỉ cần ngươi đồng ý, ta cho ngươi tiền, một lần hai lượng bạc được không?”
Cho ta tiền? Mạnh Thiên Sở quả thực dở khóc dở cười. Không đợi hắn nói chuyện, đôi môi nóng bỏng của Tần phu nhân đã đặt trên mặt, trên cổ Mạnh Thiên Sở, hôn loạn xạ, còn tay trái thì vuốt ve hạ thể hắn.
Nếu Tần phu nhân không đề cập đến tiền, chỉ dùng thân thể câu dẫn Mạnh Thiên Sở, tin rằng sẽ thành công, dù sao hắn cũng cũng không phải thái giám, lại chẳng tử tế gì. Có điều, Tần phu nhân lại nghĩ hiện tại hắn đang thiếu tiền, muốn dùng tiền để tác động tới Mạnh Thiên Sở, đó là lý do nàng ta thất bại.
Đối với một nam nhân, muốn dùng tiền để cùng hắn hoan hảo, thật sự là sự sỉ nhục to lớn. Cho nên, Mạnh Thiên Sở đẩy Tần phu nhân ra, lạnh lùng nói: “Xin Tần phu nhân tự trọng! Mạnh mỗ còn có chút ngân lượng, không cần phải bán mình. Cáo từ!” Nói đoạn xoay người bước ra khỏi ngõ nhỏ, đi thẳng.
Tần phu nhân bị hắn đẩy một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà có bức tường đỡ cho nàng đứng vững. Mạnh Thiên Sở đã đi mất, Tần phu nhân cảm thấy nóng bừng mặt, tuy da mặt nàng khá dày nhưng cũng không dám đuổi theo hắn.
Mạnh Thiên Sở hơi hơi buồn bực, thầm nghĩ phu nhân này tính tình như vậy, tốt nhất ta không nên đi cùng nữa.
Trở lại khách điếm, Mạnh Thiên Sở hỏi tiểu nhị phòng của Tần Dật Vân, rồi lên lầu, muốn nói chuyện với Tần Dật Vân về quyết định vừa rồi. Hắn vừa đến cửa đã nghe thấy thanh âm rì rầm trong phòng. Ở xã hội hiện đại, thanh âm này rất hay gặp trong các phim người lớn. Mạnh Thiên Sở cười thầm, xem ra Tần Dật Vân thừa dịp phu nhân không có nhà, liền ăn vụng.
Bất quá, Tần phu nhân sẽ về ngay lập tức, nếu để Tần phu nhân biết chuyện, Tần Dật Vân có thể sẽ rất khổ sở. Mạnh Thiên Sở thật cũng có vài phần đồng cảm với hắn, muốn nhắc nhở hắn một chút, liền gõ cửa nói: “Ông chủ Tần! Ông chủ Tần!”
Bên trong truyền ra tiếng nam nữ bối rối, Mạnh Thiên Sở cười thầm, liền muốn đùa dai, lập tức đập cửa ầm ầm: “Ông chủ Tần, mở cửa mau, nếu không ta phá cửa!”
Một lát sau, cánh cửa mở ra, Tần Dật Vân vẻ mặt bối rối, gượng cười nói: “Là Mạnh huynh đệ a, có… có việc gì thế?”
Mạnh Thiên Sở liếc mắt thấy bên cửa sổ có một nữ hài tử đang sửa sang quần áo trên người, là nha hoàn Tễ Văn của Tần Dật Vân. Cửa sổ hơi hé mở, Mạnh Thiên Sở lập tức đoán ra, bọn họ lợi dụng Tần phu nhân ra ngoài, thân thiết gần cửa sổ, có thể thấy cửa của khách điếm, có thể phát hiện Tần phu nhân trở về. Không nghĩ tới Tần phu nhân chưa về, đã bị mình bắt gặp.
Nguyên lai Tần Dật Vân cùng nha hoàn Tễ Văn có quan hệ, bình thường thì không sao, nhưng trong hoàn cảnh ở rể như hắn, nếu Tần phu nhân phát hiện, chắc sau này cũng khó sống.
Mạnh Thiên Sở vẫn muốn đùa dai, trừng mắt: “Quấy rầy ông chủ Tần rồi! A! Khuy áo ngươi cài lệch rồi!”
Tần Dật Vân mặt mũi trắng bệch, bối rối cài lại khuy áo, gấp giọng nói: “Mạnh huynh đệ, cầu xin ngươi, ngàn vạn lần đừng nói cho nương tử ta biết, nếu không… ta chết chắc…”
Nha hoàn Tễ Văn cũng vội vã chạy tới, quỳ xuống, run run nói: “Mạnh thiếu gia, cầu xin ngài, ngàn vạn lần đừng nói cho phu nhân.”
Không đợi Mạnh Thiên Sở trả lời, Tần Dật Vân lại bối rối nói tiếp: “Chỉ cần Mạnh huynh đệ giúp ta giấu diếm, ta sẽ cho ngươi tiền…!”
Người nhà này sao thế nhỉ, động cái là nói đến tiền bạc, Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu: “Ta không cần tiền!...”