Chương 7: Giới Hạn

Học thêm một giờ sau, Nhan Hòa nói đến giờ phải về nhà, cùng lúc này, mẹ vừa hay cũng trở về. Lúc tôi và Nhan Hòa xuống dưới, mẹ đang từ ngoài đi vào, trên tay còn cầm mấy hộp bánh ngọt. Thấy tôi và Nhan Hòa đi xuống thì nhẹ cười, ấm thanh hỏi hang: “Hai đứa học xong rồi sao? Có muốn ăn một chút bánh ngọt không?”

Nhan Hòa cười cảm ơn: “Dạ chào dì, cũng tới giờ rồi, con phải về.”

Mẹ đi tới bàn đặt mấy hộp bánh kia xuống, rồi cầm theo một hộp bánh khác trở ra: “Dì đưa con về.”

Thường thường vẫn là như vậy, mỗi lần Nhan Hòa trở về, mẹ đều là người lái xe chở cậu ấy.

Nghỉ cũng đã nghỉ xong, cũng đến lúc nên đi học lại. Đám người Thảo My vừa thấy tôi trở lại học thì nhí nháo hết cả lên, hỏi tôi từ chuyện làm sao để mình bị đánh, cho tới chuyện nghỉ ngơi thế nào. Không biết làm sao, chuyện tôi bị thương ở chân, khi truyền đến tai các cậu ấy, lại biến thành bị người khác đánh hội đồng, làm cho tôi có chút dở khóc dở cười.

Thời gian tới là thời điểm nhạy cảm, có rất nhiều bài kiểm tra diễn ra, nên không mấy ai dám sơ xuất chơi đùa, phần lớn đều tập trung tinh lực ôn luyện. Tôi cũng thế, luôn cảm thấy 24 tiếng không đủ để dùng, ước gì có nhiều thời gian hơn để luyện đề.

Bài kiểm tra diễn ra liên tục, khiến cho tôi có phần hơi choáng váng, nhưng may mắn là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên không quá khó để vượt qua các kỳ kiểm tra. Chẳng qua kết quả không giống như mong đợi, nên có hơi thất vọng một chút.

Những bài kiểm tra 1 tiết đã có kết quả, thành tích của tôi xem bộ cũng có chút khả quan, chứ không đến mức mờ mịt như trong tưởng tượng. Thử tính toán đến thời gian thi học kỳ 2, có lẽ vẫn có thể ngoi lên được, cơ hội vào top 20 không phải không có khả năng.

Tôi vui vẻ cầm tiền mẹ cho, kéo Nhan Hòa đi chơi, tới khu chợ thì tùy tiện ghé vào một quán ăn vặt.

“Chỗ này tuy không lớn, nhưng mà cực kỳ nổi tiếng, đi tới đây thì nhất định phải ghé vào ăn một chén mỳ đấy.”

Nhan Hòa cười cợt: “Cậu đừng có phóng đại đến mức đó, tôi không dễ bị gạt như vậy đâu.”

Tôi hô lên với cô bán hàng: “Hai chén đặc biệt, cám ơn.”

Sau khi ăn xong, Nhan Hòa cảm thán đúng là ngon thật, còn đòi ăn thêm một chén nữa. Tôi sợ cậu ta ăn nữa sẽ no mất, nên lập tức cản lại: “Đừng vội, qua kia đã, bên kia có nhiều loại bánh ngon lắm.”

Cũng may chén mỳ ở đây khá nhỏ, nếu không chắc chắn sẽ không ăn được nhiều.

Tôi kéo người đi, Nhan Hòa khá phấn khích đi theo. Đi ngang dọc chợ càng quét một vòng lớn, tôi lại dẫn người đến khu làm gốm.

“Cậu đưa tôi đến đây làm gì? Không lẽ muốn mua đồ mỹ nghệ hả?”

Tôi lắc đầu: “Trong này có khu để du khách tự tay làm gốm, tôi dẫn cậu đi xem.”

Nhan Hòa cảm thấy hứng thú, quyết định đi xem thử.

Bên trong xuất hiện rất nhiều nhóm du khách, bên cạnh họ luôn có những hướng dẫn viên tận tâm, hướng dẫn bọn họ đi lại khắp nơi, cũng hướng dẫn tới khu tập luyện làm gốm. Tôi là người bản địa, cho nên không cần người hướng dẫn, tự mình biết chính xác chỗ nặn gốm ở đâu. Nhưng khi tôi hào hứng đưa một cục đất sét cho Nhan Hòa, lại bị cậu ấy từ chối, ánh mắt thứ lỗi cho kẻ hèn này không có bản lĩnh, thật làm cho tôi không biết làm sao.

“Cái này đơn giản lắm, cậu chỉ cần đặt lên bàn, sau đó xoay theo sở thích là được rồi. À, lúc đầu có thể hình thù sẽ rất xấu, nhưng qua một thời gian, sẽ có thể canh chỉnh được góc độ, cảm được độ cong của nó, sẽ cảm thấy đơn giản hơn rất nhiều.”

Nhan Hòa lắc đầu, mỉm cười từ chối: “Thôi đi, tôi sợ dơ tay lắm, một mình cậu chơi là được rồi, tôi nhìn cậu.”

Tôi cũng lắc đầu, thật là một kẻ vô vị.

Nặn một lát cũng cảm thấy chán, đến cái chung thứ tư thì bị tôi cố tình làm văng ra ngoài, thành công dính lên áo Nhan Hòa. Nhìn Nhan Hòa sợ hãi la lên một tiếng, ai oán nhìn tôi, tôi bị chọc cười đến đứng không nổi.

Nhan Hòa bước tới, bàn tay đang sạch sẽ kia cầm lên một cục đất sét, sau đó bôi thẳng lên mặt tôi, nét cười của tôi lập tức cứng đờ.

Kết cục sau đó, cả hai chúng tôi đều mang theo những vết bẩn ố vàng rời khỏi, trước con mắt ngờ vực của bao nhiêu người, chúng tôi chỉ có thể lấy áo khoác che chắn.

Nhan Hòa nói: “Đều tại cậu đấy, chơi dơ quá trời.”

Tôi vừa cầm thành quả của mình vừa buồn cười: “Không biết là ai chơi vui đến mức quên dơ đấy.” Cái dáng vẻ vừa rồi kia, còn làm như mình sạch sẽ lắm vậy.

“Cậu còn dám nói à, tôi bôi hết lên mặt cậu nữa bây giờ.”

Tôi lập tức đầu hàng: “Thôi đừng, làm ơn đừng mà, chỗ này là công cộng, không có nước để tôi rửa mặt lại đâu. Hơn nữa hai cái ly này khó khăn lắm tôi mới nặn xong, chơi nữa là hỏng mất.”

Nhan Hòa hừ một tiếng, rốt cuộc chịu bỏ qua.

Chúng tôi cười đùa trở về, đến khi nhìn thấy chỗ chụp hình tự động, bàn chân của tôi không nhịn được dừng lại.

“Hay là chúng ta vào chụp một tấm?”

Nhan Hòa lắc đầu: “Cả người chúng ta dơ thế này, làm sao mà chụp được? Tôi không muốn chụp hình trong khi người ngợm dơ bẩn vậy đâu.”

Tôi không kiêng nể gì kéo cậu ta vào: “Đã là kỷ niệm thì phải có cái gì đó ấn tượng chứ. Cậu xinh đẹp lắm, dù có quẹt nhọ nồi lên mặt thì cũng đẹp thôi, yên tâm đi ha, không hù được chồng tương lai của cậu đâu.”

Nhan Hòa kiên quyết cự tuyệt, nhưng dưới sự bức ép của tôi, mười tấm ảnh cứ thế ra đời. Nhìn những vẻ mặt cau có, sợ hãi, kinh hoàng, còn có tức giận, nghi hoặc, mê mang,...

Tôi nhìn ảnh, lại lần nữa ôm bụng cười.

Nhan Hòa trừng mắt nhìn tôi, tay cầm một tấm ảnh được xem là bình thường nhất. Trong bức ảnh, tôi há miệng cười, còn cậu ấy thì đứng một bên nhấn đầu tôi xuống, nhìn vô cùng thân thiết.

Chín tấm còn lại tôi giữ, vì Nhan Hòa có ý định tiêu hủy toàn bộ, tôi sợ rơi vào tay cậu ta sẽ chẳng còn gì, thế là khư khư ôm vào trong bụng: “Về sau tôi sẽ lấy những tấm ảnh này cho bạn đời của cậu xem, nhất định người đó sẽ sốc đến phát hoảng mất thôi.”

Tôi nói xong, nhưng lại không nghe thấy có tiếng đáp, nghi hoặc nhìn qua Nhan Hòa.

Ngay lúc này, tôi lại thấy Nhan Hòa lộ vẻ kinh ngạc, theo tầm mắt của cậu ấy, tôi nhanh chóng nhìn thấy ba của mình. Khóe miệng tôi cứng đờ, biểu cảm lập tức quay ngắt một trăm tám mươi độ.

Bên cạnh ba có một người phụ nữ, người phụ nữ kia đang ôm lấy cánh tay của ông làm nũng.

Nhưng người phụ nữ kia căn bản không phải mẹ.

Tôi kinh ngạc nhìn cặp đôi đang tình tứ bên kia đường, một trận rùng mình nổi lên khắp người. Tôi kéo tay Nhan Hòa, hỏi một câu để xác thực: “Người kia, là ba tôi có đúng không?”

Nhan Hòa che mắt tôi lại, sau đó kéo tôi quay người rời đi: “Đừng nhìn nữa.”

Tôi dãy ra khỏi bàn tay cậu ấy, xoay người cố chấp nhìn lại, nhưng đã không còn thấy bóng dáng vừa rồi đâu nữa. Đúng vậy, lúc nãy tôi không nhìn nhầm, là ba, nhưng vì sao ba lại thân mật với một cô gái khác mà không phải mẹ?

Khi về đến nhà, trong nhà vẫn như cũ không có ai, tôi lại lâm vào rối bời, không biết phải làm sao đối diện với hiện thực tàn khốc này.

Bên ngoài, ba có người phụ nữ khác. Về đến nhà, ba suốt ngày cãi nhau với mẹ.

Đây chứng tỏ điều gì? Là ba đã nɠɵạı ŧìиɧ!

Ba lừa dối mẹ như vậy, mẹ có biết không?

Cánh cửa mở ra, mẹ đã trở về, khi nhìn thấy tôi ngồi ở phòng khách thì có hơi ngạc nhiên: “Không phải hôm nay con với Nhan Hòa đi chơi à, sao về sớm vậy?”

Tôi nhìn mẹ, càng thêm bối rối. Sợ mẹ nhìn ra bản thân có điều che giấu, liền thu hồi tất cả những bất an bên trong, vờ như cái gì cũng không hiểu, chạy tới giúp mẹ cầm túi xách: “Hôm nay mẹ làm việc mệt không?”

Mẹ suy nghĩ một lát, không biết là nghĩ tới chuyện vui gì, chỉ thấy đôi mày tinh xảo hơi động, dịu dàng cười khẽ: “Không mệt! Con chơi vui không?”

“Rất vui!” Tôi không nhịn được hỏi: “Mẹ có chuyện gì vui à?”

“Ừ,” Mẹ gật đầu một cái: “Hôm nay có một cô bé đến công ty...”

Cô bé nào đó đến công ty thì có gì làm mẹ vui vậy? Tôi khó hiểu nhìn mẹ chằm chằm.

Mẹ nói tiếp: “Cô bé đó nói con thật khó tính.” Nói đến đây, mẹ phì cười một tiếng, xem ra mẹ rất vui vẻ vì chuyện này.

Con nhỏ đó là ai vậy? Vì sao mách với mẹ rằng tôi khó tính?

Tôi bĩu môi xem thường: “Vậy người đó cũng không phải dạng tốt đẹp gì.”

Mẹ lại càng vui vẻ vuốt tóc tôi, khẽ lắc đầu.

Nhớ tới chính sự, tôi giả vờ lầm bầm: “Không biết vì sao dạo gần đây ba hay về trễ nữa, không biết có phải công ty lại xảy ra vấn đề gì hay không.”

Vừa nói xong, tôi liền thấy ánh mắt mẹ thoáng lạnh xuống, độ ấm vừa rồi đã lập tức tan biến không còn một móng. Nhưng điều này cũng không nói lên được cái gì, vì ba mẹ vẫn thường cãi nhau, thậm chí đập vỡ đồ đạc cũng không xa lạ gì, huống hồ chỉ là lạnh mặt khi nhắc tới đối phương.

“Chuyện của người lớn, con đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu là chuyện của công ty, ba con sẽ có thể giải quyết được.” Mẹ lên tiếng an ủi.

Tôi nói: “Vậy mẹ là người lớn, mẹ có thể giúp được ba không?”

Mẹ kéo tay tôi ngồi xuống ghế: “Nếu ba con muốn mẹ giúp, mẹ đương nhiên có thể. Nhưng mà ba con không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, cho nên càng giúp sẽ càng hỏng bét. Người lớn, có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, không phải chỉ lẩn quẩn trong hai chữ muốn hoặc không thôi đâu.”

“Nếu như có một ngày...” Tôi nhấn mạnh: “Con nói là nếu thôi nhé, nếu như ba vì công ty mà làm ra những chuyện có lỗi với mẹ...”

Tôi vẫn hy vọng rằng đó chỉ là bất đắc dĩ, nhất định là như vậy. Ba là vì công ty mới phải thân mật với người phụ nữ khác, là vì đại cục nên bỏ qua tiểu tiết tình trường.

Tiểu tiết... Tôi tự lừa gạt chính mình rằng đây cũng chỉ là một tiểu tiết.

Mẹ mỉm cười: “Chuyện công ty của ba con thì liên quan gì tới mẹ mà có lỗi hay không chứ?”

Tôi nghiêm túc nói: “Ví dụ như đi gặp đối tác, hay là đi công tác xa, không có thời gian ở cùng gia đình, thân thiết với đối tác hơn người nhà. Mẹ có cảm thấy mình bị xúc phạm không? Hay là có cảm thấy bị phản bội không?”

Sau khi nói xong, tôi lại hối hận.

Mỗi lần ba mẹ gặp mặt nhau, một câu không hợp là cãi nhau, chưa từng nhìn thấy tình cảm dạt dào tới mức xa nhau là nhớ. Tôi đưa ra một ví dụ thiển cận như vậy, thật là có nhiều lỗ hỏng.

Mẹ nhìn tôi thật lâu, cuối cùng khẽ cười: “Công việc và tình cảm, hai chuyện này không có gì mâu thuẫn cả. Hiểu, chia sẻ và cảm thông, đây là những điều tối thiểu khi đã trở thành một gia đình.”

Cách mẹ nói chuyện rất cẩn thận, tôi không nhìn ra được một chút manh mối nào.

“Nếu là con, nhất định con sẽ rất tức giận. Không lẽ mẹ không cảm thấy giận hả?” Tôi giả vờ càu nhàu mấy tiếng.

Nhưng mà mẹ chỉ lắc đầu: “Chuyện đó không quan trọng, chỉ cần không chạm tới giới hạn của mẹ là được.”

Tôi giật mình: “... Vậy, vậy giới hạn của mẹ là gì?”

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt mang ý cười, chậm rãi nói ra hai chữ: “Là con.”