Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hình Dáng Âm Thanh

Chương 4: Tôi Có Thể Ôm Cậu Không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là Nhan Hòa...

“Nhan Hòa!” Tôi lớn tiếng gọi.

Nghe thấy tiếng gọi, cậu ta hơi hoang mang dừng bước, nét mặt mơ hồ nhìn tới nhìn lui, có vẻ như đang muốn xác nhận có phải chính mình nghe nhầm hay không. Không hiểu sao lúc nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác như con nai tơ của cậu ấy, khóe môi của tôi không nhịn được mà cong lên.

Đây chính là cô bạn vừa kết giao của tôi, Hoàng Nhan Hòa – một cô gái rất thông minh, nhưng đôi khi cũng sẽ lộ ra một vài điểm ngốc nghếch đáng yêu.

Lúc nhìn thấy tôi ngồi ở bên này, Nhan Hòa có hơi bất ngờ, ngẩn ra hơn ba giây mới đi qua. Không ngờ đến khi đã đứng trước mặt tôi, Nhan Hòa lại ngập ngừng xác nhận lại một lần nữa: “Diệp Ngưng?”

Không lẽ gương mặt của tôi rất khác so với lúc trên trường sao?

Tôi đáp một tiếng, rồi cười cười nhìn Nhan Hòa.

Không ngờ ở thời khắc thê thảm thế này, nhìn thấy cậu ấy lại có thể khiến cho tôi vui vẻ đến vậy, không có khó chịu vì mất mặt, chỉ có vui vẻ.

“Sao cậu lại ở đây? Chân bị sao vậy?” Nhan Hòa hơi khom người nhìn xuống dưới, hoang mang hỏi.

“Gặp nạn, đang cần vương tử giúp đỡ nè.” Tôi cười đùa giỡn.

“Có thể giúp đỡ tôi một chút không?” Ngay lúc này, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu thơ, không chần chừ liền nói: “Thân Ngưng liễu yếu đào tơ, hôm nay gặp nạn mong Hòa giúp cho.”

Nhan Hòa bị tôi chọc cho phì cười: “Còn làm thơ được hả? Có đi được không?”

Tôi nói: “Đi được, nhưng chỉ dùng được một chân, chân còn lại muốn phế rồi.”

“Đáng sợ vậy sao?” Nhan Hòa dứt khoát ngồi xuống nhìn thử, qua một lúc mới vỗ lên vết thương của tôi, cười nói: “Không tồi, bị thương rất đúng chỗ luôn nè.”

Tôi đang thắc mắc đúng chỗ là thế nào. Chưa kịp chờ tôi hỏi thì Nhan Hòa đã đỡ tôi đứng dậy, dìu tôi đi về hướng nhà của cậu ấy.

Nơi Nhan Hòa ở được xây dựng theo mô hình nhà phố liên kế, mỗi căn đều có ba tầng, đều có kiểu thiết kế giống y hệt nhau.

Tôi cảm thán một tiếng, xem ra gia cảnh của gia đình Nhan Hòa không tệ.

Nhan Hòa cho tôi ngồi tại sô pha phòng khách, còn cậu ấy thì đi thẳng vào trong phòng, nói tôi đợi một lát.

Ngồi ngơ ngẩn hồi lâu, tôi ngã người ra sau, nhắm mắt lại. Không ngờ lại mệt mỏi tới vậy, đây là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với ba mẹ, cũng là lần đầu tiên bỏ nhà ra đi. Thầm cười một tiếng, ở thành phố này tôi không có người thân nào khác, nếu không phải nhớ rõ địa chỉ nhà Nhan Hòa, hơn nữa trong lúc nóng giận có những suy nghĩ quá kích, có lẽ tôi sẽ không dám bỏ nhà ra đi. Đây có thể xem là Nhan Hòa đã cho tôi động lực nổi loạn không?

Nhan Hòa bước ra ngoài, cầm theo một hộp sơ cứu bằng nhựa, bước đến chỗ tôi rồi ngồi bệt xuống tấm thảm. Tôi tò mò ngồi thẳng người dậy, chỉ thấy Nhan Hòa mở hộp sơ cứu ra, bên trong chứa rất nhiều thứ mà tôi không hiểu, mà Nhan Hòa có hơi do dự chọn một vài món đặt lên mặt bàn, giống như chính cậu ấy cũng không chắc chắn lắm.

Tôi hỏi: “Sao không trực tiếp đưa tôi tới bệnh viện cho nhanh, đưa tôi về đây như vậy, không phải kiếm thêm phiền phức cho cậu sao?”

“Cậu có chịu được khi ngâm chân trong nước muối không?” Nhan Hòa ngẩng mặt lên, điềm nhiên hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Nước muối rát lắm, tôi không muốn đâu.”

“Được.” Nhan Hòa trực tiếp cầm lấy chai oxy già đổ lên miệng vết thương, vừa lau chùi máu vừa nói: “Vì tôi không có tiền chứ còn sao nữa.”

Tôi hơi nhíu mày.

Bắt chước dáng vẻ do dự vừa rồi của Nhan Hòa, ngập ngừng một lúc, tôi mới cẩn thận hỏi: “Có cái này, ừ, hỏi ra có vẻ như tôi hơi thiếu lịch sự...” Tôi hắng giọng một tiếng: “... Có phải cậu là nghệ sĩ đánh đàn ở nhà hàng Model không?”

Lần trước mẹ dẫn tôi vào nhà hàng gần công ty mẹ ăn tối, lúc đó bắt gặp một người có bộ dáng khá giống Nhan Hòa. Vì khoảng cách quá xa, tôi không cách nào xác định được có phải cậu ấy hay không. Lúc đó tôi và mẹ đang ngồi ở tầng hai, còn người nghệ sĩ kia thì ngồi ở giữa khán phòng trên tầng ba, lúc nhìn lên cũng chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ nên rất khó xác nhận. Nghe mẹ khen ngợi, tôi lại càng tò mò nhìn lên đó thêm mấy lần, nhưng cũng chỉ thấy được bóng dáng của một cô gái mặc chiếc váy màu xanh lam, đang ngồi thẳng lưng nhấn phím đàn.

Mặc dù mang theo nghi ngờ trong lòng, nhưng tôi chưa hề nói với mẹ, cũng cảm thấy không nên vô lễ hỏi thẳng Nhan Hòa về vấn đề này. Hôm nay hỏi ra cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, hai gò má cũng vì ngại ngùng mà nóng lên.

Nhan Hòa thản nhiên cười, vừa giúp tôi xử lý vết thương, vừa nói: “Đúng vậy, chỉ mong kiếm được một đại gia giàu có, gả đi để khỏi vắt óc suy nghĩ đến mấy vấn đề tiền bạc mà thôi.”

Tôi bị câu nói này làm cho bất ngờ, không nhịn được cười xì một tiếng.

Đột nhiên phát hiện, cậu ta nói dối quá siêu.

Nhan Hòa chợt lên tiếng: “Cậu muốn đi đâu hả? Người trong gia đình cậu đang rất lo lắng kìa.”

Tôi đang phấn khích vì phát hiện của mình, thầm nghĩ hóa ra con người này cũng rất biết nói đùa, còn tỏ vẻ thật đến mức mặt không đổi sắc. Đến khi nghe thấy câu gia đình lo lắng từ trong miệng cậu ấy, tôi mới kỳ quái hỏi: “Sao cậu biết gia đình tôi đang lo lắng?”

Nhan Hòa đương nhiên nói: “Mẹ cậu vừa gọi cho tôi mà.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Nhan Hòa chằm chằm: “Mẹ tôi...” Là lúc nãy vào phòng, cậu ấy cùng với mẹ nói chuyện sao? Thảo nào nghe thấy có âm thanh phát ra từ trong phòng, còn tưởng cậu ta đang tự lầu bầu trong miệng.

“Làm sao mẹ tôi biết số di động của cậu?”

Nhan Hòa trả lời: “Muốn biết sẽ tự biết.” Một câu nói vô thưởng vô phạt.

Tôi nhìn xuống cái chân bị quấn như cái bánh ú, lại có chút thất lạc. Nhan Hòa ở một bên thu dọn đồ đạt, rồi đột nhiên cầm điện thoại lên.

Tôi lập tức cảnh giác, chụp lấy tay Nhan Hòa, hỏi: “Cậu làm gì đó?”

“Đương nhiên là báo bình an rồi, nếu không, dì sẽ cảm thấy lo lắng.”

Cũng đúng, dù có hơi tức giận vì sự việc xảy ra vừa rồi, nhưng tôi vẫn không nỡ để cho mẹ lo lắng. Nếu mẹ lo lắng, đêm nay nhất định sẽ bị mất ngủ.

Tôi uể oải nằm xuống sô pha, sau khi Nhan Hòa nói chuyện xong thì cầm hộp sơ cứu nhét dưới ngăn bàn.

Tôi hỏi: “Khi nào ba mẹ cậu sẽ về?”

Bàn tay Nhan Hòa khẽ khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lại cười, đáp: “Tôi không ở chung với ba mẹ.”

Tôi ngồi bậc dậy, không chỉ có ngạc nhiên, còn có một tia mong chờ đang chiếm lấy toàn bộ tâm trí: “Cậu còn nhỏ như vậy mà đã sống một mình rồi hả?”

Thấy Nhan Hòa không trả lời, tôi mới nói tiếp: “Cậu có muốn có thêm một người ở cùng không? Tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”

Nhan Hòa cười, vừa rót ly nước vừa nói: “Cậu có tiền sao?”

Tôi rũ mắt: “Đừng thực dụng như vậy. Mặc dù hiện tại tôi không có tiền, nhưng tương lai sẽ có.”

Nhan Hòa cong cong khóe môi, ý cười trong đôi mắt càng thêm rõ ràng: “Chờ tới tương lai, tôi và cậu đều biến thành cô hồn dã quỷ mất. Chết vì đói.”

“Được rồi!” Tôi ảo não: “Ba mẹ của tôi có tiền, họ nuôi tôi và cậu cũng không thành vấn đề. Lại nói, cậu làm gia sư cho tôi thời gian dài như vậy, hai người họ cũng nên cảm kích cậu rồi. Cậu yên tâm, có tôi nói thêm mấy câu, tiền công của cậu sẽ có thể được nâng lên rất nhiều.”

Nhan Hòa không nhịn được cười ra tiếng: “Cậu đúng là thú vị hơn tôi nghĩ.”

Nhan Hòa đem ly nước đặt trên bàn rồi đẩy về phía tôi, còn bản thân thì dọn dẹp mấy thứ lộn xộn phía dưới.

Nhan Hòa hỏi: “Cậu đói không?”

Tôi thành thật gật đầu: “Rất đói.”

Nhan Hòa mỉm cười, động tác dọn dẹp cũng không vì câu trả lời của tôi mà chậm lại.

Tôi lúng túng dùng ngón trỏ chọt chọt lên vai Nhan Hòa: “Nhan Hòa?”

“Huhm?” Nhan Hòa hơi ngẩng mặt lên, nhưng động tác dọn dẹp vẫn như cũ nhanh nhẹn.

Tôi lê gương mặt của mình tới, thật nghiêm túc nói: “Thật ra, con người chúng ta có đôi lúc nên nhìn sự vật, sự việc bao quát một chút. Ví dụ như nhìn thấy con mèo ngoài đường, có thể hiểu là nó đang bị bỏ rơi, cần đến sự giúp đỡ. Lại ví dụ như, nhìn thấy một người vô gia cư đang chịu đói mà co rúm người, thứ họ cần đương nhiên sẽ là miếng ăn để có thể trải qua một đêm giá rét.”

Nhan Hòa rũ mắt cười, cũng đồng tình đáp một tiếng: “Trên đời có nhiều người vô gia cư như vậy, sức của tôi chỉ như muối bỏ bể, căn bản không làm nên chuyện. Mà tôi không thích mèo, thấy nó tội thì sẽ thương cảm một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không ôm nó vào lòng.”

Tôi nói: “Thật ra khi thấy mèo đáng thương, cũng có thể cho nó giải quyết cơn đói tạm thời, như vậy nó sẽ không mất mạng.”

Ý cười trong mắt Nhan Hòa càng đậm, cậu ấy khẽ lắc đầu, sau đó đứng dậy đi vào bếp: “Dù sao thì tôi cũng không muốn có một con cún chết đói trong nhà mình, thôi thì chịu thiệt thòi một chút vậy.”

Tôi không tán đồng với cách so sánh này của Nhan Hòa, chẳng qua nghe được Nhan Hòa đáp ứng, tôi cũng trở nên vui vẻ: “Nhan Hòa, cậu thật dịu dàng, tôi muốn có một người mẹ như cậu.”

“Choang...!”

Tôi giật mình nhìn qua, liền trông thấy nét mặt Nhan Hòa cứng đờ, tiếng động vừa rồi là do cái chảo bị rơi xuống đất, âm thanh sắc bén mà đột ngột.

“Cậu làm sao vậy?”

Nhan Hòa khom người cầm cái chảo lên, đồng thời trừng mắt nhìn tôi: “Làm ơn đừng có mấy suy nghĩ đáng sợ đó, tôi sẽ không có đứa con to xác như cậu.”

“...”

Một lúc sau thì Nhan Hòa bưng thức ăn lên, trên bàn bày ba món, gồm bò tái, canh sườn cùng một dĩa rau muống, chén cơm nghi ngút khói như đang mời gọi, khiến bụng của tôi sôi sục.

Thấy Nhan Hòa không có ý định ngồi xuống, mà dụng cụ ăn uống cũng chỉ có một bộ, tôi mới hỏi: “Cậu không ngồi xuống ăn luôn à?”

Nhan Hòa lắc đầu từ chối: “Tôi vừa ăn rồi, cậu cứ chậm rãi ăn đi, tôi đi tắm trước đây.”

Thức ăn Nhan Hòa nấu đặc biệt thơm ngon, không biết thật sự là do hương vị hay do đang đói, thoáng chốc đã xơi sạch. Bụng no căng tròn, tôi nằm ì trên sô pha thở hắc ra một hơi.

Nhan Hòa từ nhà tắm bước ra, trên người là chiếc áo choàng tắm trắng tinh, kín cổng cao tường đến mức này, thật khiến tôi tặc lưỡi khâm phục.

Vì vừa mới gội đầu nên tóc vẫn còn ướt, tuy đã có khăn lau, nhưng không tránh được những giọt nước lăn tăn đọng lại trên gương mặt, tạo nên một khung cảnh đẹp đến khó tả.

Vừa nhìn tới, đã khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ kia, cũng đẹp đến mức làm người ta nao lòng, khó dời mắt được. Mặc dù lúc đó vì cường độ tập luyện cao, với học tập đã chiếm hết toàn bộ thời gian, khiến tôi quên mất cô gái tỏa nắng của ngày hôm đó. Nhưng đến khi gặp lại, ấn tượng của lúc ban đầu cứ thế khuyếch đại, chẳng mấy chốc mà nhớ lại cô gái từng khiến mình ngẩn người, khiến mình không nhịn được phải tán dương trong lòng.

“Nhan Hòa, có phải có rất nhiều người theo đuổi cậu không?”

Câu hỏi của tôi làm cho Nhan Hòa mê mang, gương mặt ấy có chút đăm chiêu, suy nghĩ rất lâu.

Đức hạnh của những kẻ trong trường tôi, tôi còn không hiểu rõ sao? Trong nhóm của tôi, có không ít người cách vài hôm lại nhận được thư tỏ tình, cách vài hôm lại có người gửi thức ăn vặt tới, kiểu tán tỉnh con nít này cũng nhìn đến quen mắt rồi. Nhan Hòa không những thông minh mà còn vô cùng xinh đẹp, cách nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, chắc chắn là nhận thư tình đến mỏi tay.

Không ngờ Nhan Hòa lắc đầu, nói: “Hình như không có!”

Tôi ngạc nhiên: “Không thể nào! Cậu xinh đẹp như vậy lại không có người theo đuổi sao? Cậu cũng đâu có mất tay hay mất chân gì? Là do cậu kén chọn, hay vì cậu thích người ta, nhưng không được người ta thích lại?”

Nhan Hòa cau mày, động tác lau tóc dừng hẳn: “Nếu cậu rảnh quá thì dọn dẹp chén dĩa trên bàn đi.”

Tôi sửng sốt: “...”

Chưa kịp phản ứng thì Nhan Hòa đã bất đắc dĩ xua tay: “Thôi bỏ đi, để tôi. Mặc dù đang muốn lười biếng, nhưng tôi lại lo lắng chén dĩa của mình sẽ bị bể.”

Tôi buồn cười, làm sao lại có một người đáng yêu vậy chứ?

Sau một lúc thì Nhan Hòa bước ra, đứng trước mặt tôi trịnh trọng nói: “Diệp Ngưng, cậu có thể tự mình tắm không? Chân đang bị thương nên đừng để chạm nước, có thể lau sơ người cũng được rồi.”

Tôi cảm thấy không ổn chút nào, chân bị thế này làm sao có thể không đυ.ng nước được đây?

Nhưng tôi vẫn gật đầu: “Được rồi, cho tôi mượn quần áo của cậu.”

Nhan Hòa không đưa quần áo mà đưa cho tôi một chiếc áo choàng tắm, nhìn tới liền có thể nhận ra cùng kiểu dáng với bộ Nhan Hòa đang mặc, cái này không phải đồ đôi đấy chứ?

Tôi nghi ngờ, hỏi: “Tôi mặc cái này ổn không?”

Nhan Hòa khó hiểu hỏi ngược lại: “Sao lại không ổn?”

“Cái này... hình như là đồ đôi?”

Nhan Hòa nhét vào tay tôi: “Cậu lời quá rồi còn gì? Còn mặc đồ đôi với tôi, chưa ai đυ.ng vào quần áo của tôi như cậu đâu.”

Thật ra là hàng mua theo lô, vì trong tủ còn có mấy bộ y xì như vậy.

Nhan Hòa dìu tôi vào trong, hương thơm nghi ngút của sữa tắm vẫn còn đọng lại, thoảng qua chóp mũi, một cảm giác kỳ lạ nào đó chợt vụt qua, nhưng tôi lại không nắm được một chút manh mối nào. Tôi kỳ quái suy nghĩ tới cảm giác vừa rồi, nhưng giống như một người đi lạc vào sương mù, ngoại trừ trắng xóa thì không nắm bắt được thứ gì, đến cả cảm giác cũng không còn rõ ràng nữa.

“Tôi ở bên ngoài đợi cậu, có gì không tiện thì cứ gọi cho tôi, không cần phải ngại đâu.” Nhan Hòa pha nước xong thì đứng dậy lau tay, nhẹ giọng nói với tôi.

Tôi nhìn cách bài trí trong phòng tắm, mặc dù đơn giản nhưng mang lại cảm giác tao nhã, quả nhiên rất giống với phong cách của Nhan Hòa.

“Cần tôi giúp gì nữa không?”

Tôi lắc đầu: “Được rồi, còn lại tôi tự làm được.”

Nhan Hòa đỡ tôi vào gần bồn tắm, lấy sữa tắm cùng dầu gội đặt ở kế bên, sau đó mới chịu ra ngoài, còn không quên giúp tôi khép cửa lại. Tôi khó khăn bước vào, sau một hồi tắm gội mới nhận ra có bao nhiêu khó khăn. Đến khi tắm xong, cố gắng hết sức mới có thể đứng dậy mặc quần áo vào, quả nhiên vết thương luôn làm cho người ta khó hoạt động.

Ra ngoài, Nhan Hòa dẫn tôi vào phòng ngủ của cậu ấy, hương thơm thanh mát, vừa vào đã muốn nhảy thẳng lên giường nằm xuống lăn qua vài vòng. Bước lên giường, lúc nhìn quanh lại không nhìn thấy gối ôm quen thuộc, khiến tôi có phần lúng túng.

Nhan Hòa thấy tôi không chịu nằm xuống cũng hỏi thăm vài câu, sợ rằng vết thương khiến tôi không thoải mái.

Tôi có hơi bối rối, nếu nói tôi có thói quen ôm gối ôm mới có thể ngủ, vậy có bị chê cười không?

“Hay là cậu lạ chỗ nên không ngủ được?” Nhan Hòa vừa chỉnh đèn vừa quan tâm hỏi.

Tôi nhìn Nhan Hòa chằm chằm, mãi một lúc mới nói: “Tôi có thói quen ôm cái gì đó khi ngủ, hay là cậu hy sinh một chút...”

Nhan Hòa ngay lập tức ném gối bên cạnh vào mặt tôi: “Cậu còn dám có những suy nghĩ đó, tôi lập tức cho cậu nằm ngoài sô pha.”

Hung dữ thật!
« Chương TrướcChương Tiếp »