- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hình Dáng Âm Thanh
- Chương 3: Bỏ Nhà Ra Đi
Hình Dáng Âm Thanh
Chương 3: Bỏ Nhà Ra Đi
Một năm có bao nhiêu vụ tai nạn, bao nhiêu người chết, số lượng thật sự vô cùng lớn. Nếu hỏi đại một người qua đường nào đó, khẳng định câu trả lời sẽ vô cùng mơ hồ, thậm chí có điểm không muốn tìm hiểu sâu.
Cho nên khi một người chết, nếu không phải gia đình hoặc người thật sự yêu mến bạn, sẽ không ai muốn quan tâm quá nhiều.
Nhớ tới đêm hôm qua, tôi và Ngô Đam đứng một bên nhìn cảnh một người đàn ông đang ra sức đánh mắng vợ mình. Mặc cho người phụ nữ khóc lóc van xin, nhưng người đàn ông vẫn không chút thương tiếc, ngược lại càng thêm hưng phấn đánh đập.
Tôi lơ đãng hỏi hắn, người phụ nữ kia sẽ không sao chứ?
Hắn lắc đầu nói không biết.
Thời gian qua đều bận rộn ở phòng làm việc, vừa học vừa làm khiến tôi có hơi đuối sức, hôm nay lại chạy đi chạy lại nhiều nơi, thể lực đã kiệt quệ tới mức chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Dừng xe chỗ này đã một lúc lâu, đáng lý cũng nên rời đi rồi, nhưng tôi lại có chút không cam lòng.
Trên người của người phụ nữ lúc này đã chằn chịt vết thương, mặt bê bết máu, thế nhưng người đàn ông vẫn xuống tay vô cùng tàn nhẫn. Lúc này, từ trong nhà có một cô bé thục mạng chạy ra, dáng dấp nhỏ nhắn, hai chân ngắn ngủn, lúc chạy có cảm giác như cô bé sẽ bị ngã bất cứ lúc nào, làm cho tôi đang quan sát cũng hồi hộp theo.
Phải, tôi dừng xe chỗ này chính là muốn nhìn nàng.
Trưa nay vô tình nhìn thấy nàng, tôi đã ngạc nhiên một lúc lâu, không kiềm chế được mà chạy theo bước chân ngắn ngủn ấy ra xa nơi đóng quân của đoàn làm phim. Đến khi nhìn thấy nàng bị một đám trẻ khác bắt nạt, tôi mới nhịn không được mà nhờ Ngô Đam ra mặt đuổi đám trẻ kia đi.
Trẻ con thật dễ dụ dỗ, chỉ một ít bánh kẹo đã có thể thỏa mãn mà chịu nhận sai rồi, nhìn cô bé một lúc, tôi mới tự cười chính mình rồi trở lại đoàn làm phim.
Suốt buổi chiều không cách nào tập trung nổi, không còn cách nào, tôi mới kêu Ngô Đam đi điều tra nơi ở của cô bé. Cuối cùng suy đi nghĩ lại, chính mình đã xuất hiện ở chỗ này rồi.
Tôi cau mày nhìn cô bé, vậy mà cô bé dám đứng ra ngăn cản ba của mình, dùng cái thân nhỏ nhắn kia để thay mẹ nhận lấy một cái tát trời giáng.
Lúc này, đến cả Ngô Đam cũng không nhịn được, vươn người muốn đi xuống xe. Tôi đưa tay giữ hắn lại, làm động tác chớ manh động, sau đó tiếp tục nhìn.
Thông qua ống nhòm, tôi thấy miệng cô bé đã dính đầy máu, gương mặt nhanh chóng đỏ lên, trên nền đất còn có dấu vết của hai chiếc răng bị đánh rụng.
Người đàn ông say khướt, hết cười lại mắng. Hắn ta nâng mặt cô bé lên, đánh thêm một cái mới thỏa mãn bỏ qua. Hai mẹ con chỉ có thể ôm chằm lấy nhau, nước mắt dàn giụa. Âm thanh kia lọt vào trong tai, không ngờ lại có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất của tôi.
Nhìn hướng người đàn ông lảo đảo rời đi, tôi đeo lên khẩu trang rồi tiếp bước theo sau. Khu vực này không có camera giám sát, chẳng qua là đề phòng vạn nhất, làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút thì hơn. Ngô Đam thấy vậy cũng vội lấy khẩu trang đeo lên, sau đó xuống xe.
Đây là khu vực ngoại thành, xung quanh phần lớn là rừng rậm, nhiều chỗ còn có mấy ngôi mộ được người dân dùng để chôn cất người thân. Không khí quỷ mị chỗ này thật sự khiến cho người ta rợn tóc gáy, nhưng đối với một số người thì đây chính là địa điểm tốt.
Tôi bước nhanh tới, vỗ lên vai của người đàn ông.
Hắn ta hơi giật mình, sau khi phát hiện người vỗ hắn là tôi thì lớn tiếng chửi: “Bà mẹ nó, mày muốn chết hả? Có biết đây là chỗ nào không?”
Tôi chụp lấy tay hắn, chỉnh tư thế xoay người, vặn một cái. Thân thể to lớn kia lập tức ngã nhào xuống đất, cùng với đó là tiếng hô thất thanh của người đàn ông. Tôi dùng tay chặt vào sau gáy hắn, lực khống chế vừa đủ sẽ không gây ra vết bầm tím, cho nên hiện tại hắn chỉ là ngất đi.
Ngô Đam chạy tới, nhìn tôi đăm đăm, hỏi: “Em muốn làm gì?”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, có chút khó hiểu hỏi: “Người này, vì sao có thể sống được chứ?”
Trên trời kéo mây, dường như sắp mưa.
Có vẻ như ông trời cũng muốn giúp tôi.
Tôi cởϊ áσ khoác ra, đi đến bên ao nhúng xuống. Ngô Đam nhìn theo từng hành động của tôi, cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ đứng một bên âm thầm giúp tôi canh chừng. Tôi bước lại bịt chặt mũi và họng của người đàn ông, không biết có phải là do hắn quá say hay không, dù có nước tác động và cả thiếu dưỡng khí, hắn cũng không hề mở mắt dãy giụa. Tôi thu tay lại, đưa ngón tay tới xem xét, rốt cuộc hơi thở đã dừng.
Tôi dứt khoát đứng dậy, vứt áo khoác vào ba lô rồi ra hiệu cho Ngô Đam rời đi.
Đang đi thì chợt nghĩ tới cô bé, bước chân của tôi hơi khựng lại, suy nghĩ một lát mới nói Ngô Đam tới xe đợi tôi, còn tôi thì rẽ hướng, chạy tới tiệm thuốc ven đường, mua một ít thuốc thoa ngoài da, sau đó trở lại căn nhà nhỏ kia. Một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngồi trước mái hiên, gương mặt cả hai đều sưng vù, nhưng máu đều được lau chùi sạch sẽ. Lúc đầu, tôi chỉ dự định đưa thuốc xong sẽ lên xe về nhà, nhưng sau một lúc đắn đo, tôi quyết định giấu thuốc vào ba lô, nhẹ gõ cửa.
Vì xung quanh chỉ được rào bằng mấy que củi khô, cho nên lúc tôi tới, hai mẹ con kia đều nhìn thấy, trong một thoáng, liền nhìn ra dáng vẻ thở phào của người phụ nữ. Lúc nhìn thấy tôi, người phụ nữ lo lắng bước vào nhà tránh mặt.
Đứa bé chạy ra mở cửa, có hơi kiêng dè hỏi: “Chị muốn tìm ai?”
Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm tay lên gương mặt sưng vù của cô bé: “Em bị sao vậy?” Rõ ràng biết hết, nhưng tôi vẫn cứ hỏi như vậy.
Đối với vết thương này, tôi có hơi ngạc nhiên, mặc dù đã đoán trước nàng sẽ bị thương không nhẹ, cũng không nghĩ sẽ sưng phù đến độ này. Có lẽ da thịt của một đứa bé quá non mềm, quá yếu ớt, cho nên mới dễ bị tổn thương, dễ lấy được thương cảm của người lớn.
Cô bé ấp úng, nói dối: “Em, em bị té.”
Tôi âm thầm thở dài, trong lòng lại có trăm mối ngổn ngang. Một đứa trẻ quá hiểu chuyện, sẽ khó mà ăn được kẹo ngọt.
Tôi hỏi: “Trong nhà có thuốc không? Vì sao người lớn trong nhà không giúp em bôi thuốc?”
Cô bé cắn cắn môi, có hơi lo lắng: “Nhà em, nhà em không còn thuốc để sứt.” Vừa nói xong, cô bé vẻ rụt rè hỏi tôi: “Chị tới đây tìm ai?”
Tôi lặng nhìn cô bé, lúc này một trận gió thổi qua, mang theo một ít cát bụi, khiến cho cô bé hơi phồng má lên, tỏ vẻ khó chịu với trận gió này.
Tôi vén tóc ra sau tai, đối mặt với ánh mắt ngây thơ trong sáng của cô bé, khẽ cười: “Chị muốn mượn máy lửa, không biết nhà em có không?”
Cô bé lập tức nói: “Có, chị đợi em một lát.” Vừa nói xong, cô bé chạy ngược vào trong, bóng dáng kia bận rộn một lúc mới trở ra, chìa bàn tay nhỏ bé đến trước mặt tôi: “Cho chị.”
Tôi nhận lấy, xoa đầu cô bé rồi bảo đợi một lát. Sau khi đi tới góc khuất, tôi đứng đó khoảng năm phút mới vòng ngược trở về. Quả nhiên cô bé rất nghe lời, nghe tôi nói vậy thì thật sự đứng đó đợi. Không biết trong cái đầu nhỏ bé kia đang suy nghĩ cái gì nữa, lỡ may tôi là người xấu, không phải cô bé sẽ gặp nguy hiểm sao?
Mà tôi quả thật là một người xấu.
Lần này quay trở lại, tôi lập tức đưa túi thuốc cho cô bé. Cô bé chớp chớp mắt nhìn tôi, trông vô cùng ngây ngô: “Vì sao chị lại cho em cái này?”
Tóc của cô bé ngắn ngủn, bên ngoài lại có gió lớn, đầu tóc đã bắt đầu trở lên lộn xộn. Tôi vươn tay giúp cô bé ổn định lại, sau đó nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên là vì đáp lễ, gương mặt sưng lên như vậy sẽ không còn đáng yêu nữa, mau đem vào trong để người lớn thoa thuốc đi.”
Cô bé vừa nghe không còn đáng yêu thì hoảng hốt, lập tức đưa tay lên che mặt mình: “Không muốn đâu.”
Bóng đêm cồn cào, từng trận sóng ngầm lại bắt đầu muốn nổi lên.
Cầm máy lửa trong tay, tôi xoa đầu cô bé rồi đứng dậy rời đi, không ngờ gấu quần lại bị cô bé giữ lấy. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống, cô bé lại rất ngây thơ hỏi: “Chị tên gì vậy? Về sau chúng ta còn gặp nhau không?”
Nếu như biết chuyện, có lẽ cô bé sẽ không muốn gặp lại tôi.
“Diệp Diệp.” Tôi cười, khom người nói với cô bé: “Chăm sóc chính mình thật tốt, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi.”
Cô bé nghiêm túc gật đầu một cái, nói với tôi hãy yên tâm, cô bé biết cách tự chăm sóc chính mình.
Mặc dù gương mặt có nét tương tự rất lớn, nhưng cô bé không giống như ai kia, lúc mới quen đã vô cùng hung dữ với tôi.
Ngồi ở trong phòng nhìn ra ban công thông qua cửa kính, từng trận mưa nặng hạt đang đổ xối xả, trong lòng lại có mấy phần trống rỗng. Vừa rồi không cẩn thận bị dao cắt trúng, vết thương tuy khá nông, nhưng mà vẫn có máu đổ.
Nhìn cảnh nhớ người, cho nên nhớ lại khoảng thời gian ấy, thời điểm bản thân bị mắng đến ngớ người ấy.
Lúc bị cậu ấy mắng một tràn như vậy, tôi sững sờ nhìn người trước mắt, một câu cũng không thể đáp trả nổi. Nhan Hòa ương ngạnh cùng tôi mắt đối mắt, thái độ vô cùng quyết liệt, cho nên tôi mới không cách nào bùng phát nổi cơn giận.
Sau ngày hôm đó, bất ngờ là tôi lại không hề có một chút địch ý nào với cậu ta, ngược lại rất thưởng thức con người này. Tuy lòng tự trọng bị đả kích, nhưng mà bị một người ưu tú như vậy đả kích cũng không có gì mất mặt. Ngày đó qua đi, cả tôi và cậu ta đều ăn ý không nhắc lại, chẳng qua thỉnh thoảng người nọ vẫn cảm thấy áy náy, mua tặng cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt.
Vẻ mặt áy náy kia làm tôi buồn cười, là hôm đó ai thẳng tay cho tôi một cái tát? Là ai đã dõng dạc hùng hồn nói ra những câu đầy lý lẽ? Về sau lại mang vẻ mặt kia, thật khiến tôi xém chút không nhận ra, rốt cuộc người này với người ngày hôm đó có phải cùng một người hay không.
“Tuy rằng kiến thức của tôi không bị hỏng, nhưng nhiều chỗ vì không cố ý tìm hiểu nên khá mông lung, cậu có thể phụ đạo giúp tôi không?”
Nhan Hòa gật đầu: “Chuyện này có gì mà không thể.”
Chúng tôi ký với nhau một bản hiệp ước, từ đây đến cuối năm, tôi nhất định phải nằm trong top 20 của trường, nếu không được, vậy tôi phải ký tiếp giấy nợ bán kiến thức, sau này đi làm trả lại cho cậu ấy.
Top 20, cái này rất khó!
Nhưng tôi muốn thử thách bản thân một chút.
Khối lượng kiến thức của lớp 9 tương đối nặng, ngoài thời gian học chính khóa, phải đăng ký học thêm các môn khác ngoài giờ. Lớp tôi đang học lại còn là lớp chọn, cho nên khối lượng học tập càng nhiều hơn những lớp khác, điều này làm cho tôi và nhóm bạn càng ít có thời gian qua lại.
Lớp chọn này không phải chỉ có hư danh, lúc thực sự trải nghiệm, mới biết được cuộc đua cạnh tranh này gây gắt tới đâu.
Một ngày nọ, Nhan Hòa có việc nên không thể cùng tôi lên thư viện học thêm, cho nên ai là việc nấy, cậu ấy có việc của mình, còn tôi về nhà.
Thời gian qua, tôi đã bỏ không ít tâm sức vào việc học, vì thế luôn có cảm giác thiếu ngủ, hôm nay được dịp về sớm, thế là nhoài người nằm trên giường, cứ như cạn kiệt sức lực tới nơi vậy. Không có tâm trạng ăn cơm, cũng không có tâm trạng xem bài tập gì, cứ thế muốn chìm vào giấc ngủ.
Vốn dĩ trước kia học lực của tôi không thấp, ít nhất cũng mang danh hiệu học sinh giỏi từ những năm tiểu học. Nhưng về sau mọi chuyện phát sinh, tình cảm gia đình dần lạnh nhạt, mỗi ngày đều nghe tiếng cãi nhau phát ra từ trong phòng ba mẹ, cứ như vậy mà tôi không còn tâm tư cố gắng nữa.
Học tập để làm gì? Thật lâu không có định nghĩa đó, dù sao sau này có công danh sự nghiệp đến đâu đi nữa, không phải cuộc sống của tôi cũng sẽ tiếp diễn giống ba mẹ hay sao? Vậy cố gắng hết mình để làm gì đây?
Nhưng cái tát kia của Nhan Hòa đã đánh tôi thức tỉnh. Phải rồi, không phải chỉ khi học tốt, về sau tôi mới có quyền lựa chọn con đường của mình hay sao? Không nhất thiết cứ phải kết hôn, mà tôi có thể có thêm nhiều lựa chọn khác. Ngày hôm đó trở về nhà, tôi đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này, sau khi thấm thía những câu nói của cậu ấy, tôi mới nhận ra mình đã sai.
Không sai, học là cho chính mình, chứ không phải để người khác nhìn thấy!
Về chuyện của ba và mẹ, có lẽ họ sẽ không còn ở bên nhau lâu nữa, nhiều lúc tôi đã nghe được mấy từ ly hôn phát ra từ miệng ba, nhưng có lẽ vẫn còn đang vướng bận về tôi, nên mới ẩn nhẫn đến giờ phút này.
Nhưng suy cho cùng, dù không ly hôn mà mỗi ngày gặp nhau đều cãi vả, tôi vẫn có thể chấp nhận được hai từ ly hôn kia hơn. Lại suy nghĩ một chút, nếu họ ly hôn thật, tôi có đủ bình tĩnh để chấp nhận như suy nghĩ không?
Tôi thở dài lắc đầu, không biết!
Cả người khó chịu trườn dài trên bàn học, mở cặp ra lấy sách, tự dưng phát hiện mình cầm nhầm một cuốn sổ của Nhan Hòa. Ngơ ngác nhìn một lúc, tôi quyết định cất vào cặp, tìm cơ hội trả cho cậu ấy.
Nghe thấy tiếng xe dừng lại ở trước cổng, tôi bước xuống mở cửa. Cánh cửa vừa mở, chiếc Camry đã chạy thọc vào thẳng xuống garage. Một người đàn ông bước ra từ trong xe, người này không ai xa lạ chính là ba tôi.
Ông là kỹ sư xây dựng, sau một thời gian đi làm kiếm đối tác thì thành lập cho mình một công ty riêng, nên thường vùi đầu vào những bữa tiệc lớn nhỏ, đương nhiên sẽ không tránh được mùi rượu bia trên người. Mẹ tôi là kiến trúc sư, công việc chủ yếu là ngồi văn phòng, không cần phải ra ngoài giao thiệp như ba. Có lẽ chính vì sự khác biệt này, cho nên mới có nhiều bất hòa xảy ra, cho nên mới cãi vả, cho nên mới rạn nứt tình cảm.
Tôi chán nản bước lên phòng, có lẽ ba thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của tôi nên cũng bước lên theo.
Tiếng dép lê vang lên phía sau lưng, tôi quay người đối diện với cặp mắt mơ hồ của ba, ông có vẻ lúng túng, sờ sờ cổ hỏi: “Ngưng, có phải hôm nay tâm trạng không tốt?”
Tôi hơi giật mình, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn ba mỉm cười.
Ba không để ý tới cái chột dạ này của tôi, như cũ tiếp tục luyên thuyên: “Thật ra lần trước cô chủ nhiệm có gọi điện cho ba, nói một chút tình hình của con ở lớp, có phải do ba mẹ nên con mới như vậy?”
Lần trước mà ba nói, có lẽ là năm ngoái. Tôi cười cười, trả lời: “Không phải đâu ba, tại vì chương trình học nhiều quá nên con hơi bị đuối thôi. Nhưng chắc cô cũng nói cho ba nghe thành tích hiện tại của con mà đúng không? Con được đưa vào lớp chọn, cho nên áp lực sẽ nhiều hơn một chút so với trước kia.”
Ba hơi ngây người, lúng túng chà sát hai bàn tay: “Vậy, vậy hả? Con gái của ba thật giỏi.” Ngừng một lát, ánh mắt thăm dò của ba chiếu thẳng tới tôi, khiến tôi có một cỗ bất an nhỏ chậm rãi nảy sinh. Tiếp tới, ông lại đột nhiên nói: “Ba cũng biết như vậy rất không công bằng với con, nhưng mà chuyện này trước hay sau con cũng sẽ biết, cho nên hôm nay ba muốn ba con mình thẳng thắn với nhau trước, đỡ cho con sau này bất ngờ.”
Tôi tròn mắt nghi hoặc nhìn ba.
“Sau khi ba mẹ ly hôn, con đi theo ba có được không? Công ty của ba có giá trị không nhỏ, sau khi con tròn mười tám tuổi, ba sẽ chuyển nhượng cổ phần cho con, sau đó sẽ mua nhà, mua xe cho con, một đời về sau, con không cần phải lo lắng gì nữa cả...”
Tôi bất chợt sững sờ.
Lúc trước nghe được hai chữ ly hôn này cũng chỉ là thoáng qua, vì mỗi lần cãi vả hay gì đó, mẹ đều kiếm cớ để tôi ra ngoài, nhầm tránh cho tôi nghe được những thứ không nên nghe. Nhưng có lẽ mẹ đã tốn công vô ích rồi, người càng cố che giấu thì ba lại càng thích xé rách mọi lá chắn của người.
Tôi im lặng không đáp, trong lòng giống như bị cái gì bóp nghẹt, đến cả mỉm cười cũng không giả vờ nổi nữa. Đã từng âm thầm tự nói với mình là phải chấp nhận kết quả này, nhưng không hiểu sao đến khi chính tai nghe thấy, lại ngột ngạt đến vậy.
“Diệp Tiến Hàn!”
Tôi ngạc nhiên quay người trở lại, giọng nói này đương nhiên là của mẹ tôi, không biết người trở về từ lúc nào, cũng không biết người đã nghe được những gì rồi.
Mẹ bước vào, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi một cái, sau đó nhẹ giọng nói với ba: “Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện, chỗ này là phòng riêng của con gái, không thích hợp.”
“Có cái gì mà không thích hợp?” Ba lớn giọng quát: “Ngưng cũng không phải là con nít nữa rồi, cô còn muốn che che giấu giấu đến bao giờ? Không phải đây là ý nghĩ của cô à? Tôi thành toàn cho cô thì có gì phải lo nghĩ nữa?”
“Diệp Tiến Hàn!” Mẹ cắn môi nhìn tôi, hít sâu một hơi, khẽ nói: “Ngưng, mẹ hơi khát nước, con xuống lầu giúp mẹ lấy một cốc nước có được không?”
Tôi mím môi nhìn mẹ, nhưng chân nặng nề không muốn cất bước, lần này có chút không muốn nghe theo mẹ.
Ba cười khẩy một tiếng: “Có cái gì cần phải che đậy chứ? Nếu muốn thoát khỏi tôi, đây không phải là cơ hội tốt cho cô à? Dù sao tâm trí của cô cũng không có ở đây, toàn bộ đều là đảo S của cô, nơi đó có nhân tình của cô, nơi đó có ký ức đẹp đẽ của các người. Nếu như vậy, vì sao không nhân cơ hội này giải thoát luôn đi.”
Tôi ngây ngốc nhìn hai người trước mặt, mà bàn tay đang nắm lấy tôi chợt run lên, khiến cho tôi càng thêm kinh ngạc.
“Nói trúng tim đen của cô rồi phải không? Sao không nói tiếp nữa đi? Nếu cô có gan đó, tôi cũng không ngại nói cho con gái biết, mẹ nó rốt cuộc là loại phụ nữ gì.”
Loại phụ nữ? Vì sao ba lại dùng từ ngữ nặng nề như vậy với mẹ? Tôi không nhịn được, muốn lên tiếng bảo vệ mẹ. Chợt nhìn thấy đôi mắt của mẹ đỏ lên, nhưng vẫn mềm giọng nói với tôi: “Ngưng, con ra ngoài trước có được không? Mẹ muốn nói chuyện với ba con một lát.”
Tôi đang định vâng lời mẹ bước ra ngoài, lại ngoài dự liệu là bàn tay bị ba nắm lấy, sức lực khá lớn khiến cho tôi không cách nào tránh thoát.
Mẹ sợ hãi chụp lấy tay ba: “Diệp Tiến Hàn, anh đang làm cái gì vậy? Con gái sẽ bị đau, anh buông tay con gái ra trước đã, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Dường như có hơi men bốc lên, ba khẳng khái đẩy mẹ ra: “Sao cô không nói hôm nay cô đã đi đâu đi? Người phụ nữ như cô... vì sao lại như vậy chứ? Tôi có chỗ nào không xứng với cô? Người kia có gì tốt mà cô suốt ngày tưởng nhớ? Cái gia đình này không quan trọng bằng hình bóng trong đầu cô sao? Nếu cô quan tâm tới con gái như vậy, vì sao không dẹp đi mấy ý tưởng điên loạn đó của cô đi? Vì sao cứ phải ép tôi đi tới một bước này?”
“Diệp Tiến Hàn!”
“Biết giận rồi sao? Tôi còn tức giận hơn cô gấp trăm ngàn lần, tôi cũng là một thằng đàn ông, cũng có tự trọng, cũng biết nhục nhã, bộ cô không biết nhục nhã hả?”
Tôi không thể nghe nổi nữa, dùng hết sức vùng ra khỏi tay ba, cũng tránh thoát vòng tay của mẹ. Tôi nhìn hai người trước mặt, rõ ràng thân cận như vậy, nhưng lại có cảm giác như cực kỳ xa lạ.
“Đủ rồi! Con không phải tấm bia để hai người nhắm bắn lung tung, con là con gái của hai người, là máu thịt của hai người mà, vì sao lại đối xử với con như vậy?”
Nói rồi, tôi một mạch chạy thẳng ra bên ngoài, không quan tâm tới chuyện chân còn đang mang dép lê trong nhà. Mẹ vẫn luôn nói với tôi, lúc ra ngoài phải thật chỉnh chu, vì như vậy chính là tôn trọng chính mình cũng là tôn trọng người đã nhìn mình. Đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài với bộ dáng thế này, có chút xấu hổ, mà nhiều hơn chính là lo lắng.
Tôi co ro người ngồi bên gốc cây cạnh công viên, đôi mắt thẩn thờ nhìn một bác ở bên kia đường cắt tỉa cỏ.
Thật lạnh! Tôi càng siết chặt mình hơn, ôm trọn mình trong vòng tay, đến khi nhìn thấy xe buýt dừng lại trước mặt, mới chần chừ bước lên.
Cũng không biết xe chạy bao lâu, tôi bước xuống, hai chân không tự chủ cứ thế mà đi. Dường như đạp phải cái gì đó, lúc nhìn xuống thì bàn chân đã ướt đẫm.
... Chảy máu rồi!
Vốn là một người học võ, vết thương đối với tôi mà nói rất bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là không sợ máu, ngược lại rất sợ. Tôi khó khăn lê đôi chân đau rát qua bên kia đường, ngồi lên hàng ghế đá. Tiền không mang theo nhiều và chợt nhận ra điện thoại cũng quên mang.
Tôi nhớ rõ địa chỉ, chẳng qua chưa tới bao giờ nên không chắc chắn lắm.
Ngồi được một lúc lâu, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc lướt qua, dường như ở một khắc ấy, bản thân lại thoải mái lạ thường.
Là Nhan Hòa...
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hình Dáng Âm Thanh
- Chương 3: Bỏ Nhà Ra Đi