*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Phàm ở nhà đang trải qua một quãng thời gian đau khổ, lòng bà có một tảng đá ngàn vạn cân đè nặng nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào. Nếu như là trước đây, bà có thể vì con trai mà ép buộc Lý Dật Sơ rời đi, dùng công ơn nuôi dưỡng hay thân phận của trưởng bối, đó đều là vũ khí của bà. Nhưng bây giờ bà lại không có chút lập trường nào. Mặc dù bà từng nuôi Lý Dật Sơ, nhưng sau đó đã gián tiếp hủy đi tương lai của cậu. Một mặt bà hận Lý Dật Sơ dẫn Lương Huyên rẽ sang con đường lệch lạc, một mặt lại khó có thể hùng hồn thẳng thắn đứng trước mặt cậu nói ra bất cứ lời nào.
Cho nên người bà có thể khống chế chỉ còn lại mỗi mình Lương Huyên, thế nhưng từ nhỏ đến lớn tính cách của anh đâu hề để bà bắt bí. Lương Huyên thuê luôn căn nhà đối diện nhà mình, mời một bảo mẫu chăm lo cơm nước cho Lưu Phàm mỗi ngày ba bữa. Anh hiểu rõ tính cách của mẹ mình, thích lấy thân thể bản thân ra uy hϊếp người xung quanh, nhưng mà không kiên trì được bao lâu. Huống chi bà là người cực kỳ sĩ diện, dù thế nào cũng sẽ không kể chuyện xấu trong nhà ra trước mặt người ngoài, không muốn người ta cảm thấy con trai bà bất hiếu.
Kiểu sinh hoạt bình thường có bảo mẫu chăm sóc và tán gẫu kéo dài được một thời gian, Lưu Phàm càng thêm hoảng hốt. Bà cảm giác nếu mình không làm gì đó thì mọi chuyện chỉ sợ sẽ thành ván đã đóng thuyền.
Lúc Lương Huyên nhận được điện thoại của bảo mẫu thì đang ở Bắc Kinh. Hôm trước anh đến Bắc Kinh làm việc, tới hôm nay mới có khởi sắc, còn phải đợi thêm mấy ngày. Bảo mẫu nói Lưu Phàm ở nhà uống mười mấy viên thuốc ngủ, may mà cô phát hiện đúng lúc. Giờ bà đã được rửa dạ dày nhưng vẫn đang hôn mê. Thời khắc ấy Lương Huyên chỉ muốn đập luôn di động. Anh yêu cha mẹ mình, nhưng lại cực kỳ ghét hành vi lấy tính mạng của bản thân ra uy hϊếp người thân như vậy. Lúc trước Lý Dật Sơ cũng bị cha anh dọa cho sợ hãi mới rời khỏi huyện Hòa, giờ lại đến mẹ anh giở trò cũ. Anh biết có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần anh chưa hé miệng thì mẹ sẽ không chịu bỏ qua.
Lương Huyên thông qua điện thoại dặn dò bảo mẫu xem chừng mẹ mình, có bất kỳ tình huống gì đều phải báo cho anh biết, giải quyết xong việc trong tay anh sẽ lập tức trở về thăm bà ngay. Lúc trước nói với mẹ quá đột ngột, anh không thể ép bà phải nghĩ thông mọi chuyện trong vòng một ngày. Cho nên Lương Huyên mới muốn từ từ thực hiện, trước hết để cho mẹ biết mọi chuyện, sau đó làm công tác tư tưởng từng bước một. Cho dù cả đời bà vẫn không thể nào tiếp thu được, chỉ cần bà biết con trai mình nhất định sẽ không kết hôn sinh con là đủ.
Lương Huyên không có ở đây, Lý Dật Sơ về nhà trừ làm việc ra thì chỉ có ngủ. Trước khi ngủ cậu muốn gọi video với Lương Huyên, nhưng anh lại nói hồi nãy dự tiệc uống nhiều rượu, mặt quá đỏ nên không muốn bật. Hai người đeo tai nghe nói chuyện vài câu, Lý Dật Sơ nhận ra được tâm trạng anh không quá tốt. Cậu cho là Lương Huyên gặp phải phiền toái trong công việc nên nằm lỳ trên giường nói, “Đừng lo, nếu như tổng bộ thật sự bắt anh nhất định phải về Bắc Kinh thì anh cứ tạm thời về trước đi, đừng làm mọi chuyện quá căng.”
Lương Huyên không phải buồn chuyện này, có điều nghe Lý Dật Sơ nói thế vẫn khẽ cười, “Vậy đâu được, để em lại một mình ở Thượng Hải thì thà anh lập tức từ chức.”
Lý Dật Sơ lăn qua lăn lại trên giường, nắm tai nghe thấp giọng nói, “Chừng nào thì anh về?”
Lương Huyên nghe được vẻ không muốn xa rời trong giọng cậu, cảm giác khắp người có một ngọn lửa từ dưới thân phun thẳng lên trên, nhưng mà bây giờ hai người cách xa như vậy, cái gì cũng không làm được. Lương Huyên thở dài, “Dật Sơ…”
Lý Dật Sơ, “Hả?”
Lương Huyên nhắm mắt lại hít sâu, chờ một lúc mới nói, “Ngủ ngon, bảo bối.”
Lý Dật Sơ nghe bên kia nhanh chóng cúp điện thoại, vùi đầu vào chăn cười to. Trước đây cậu có hỏi Lương Huyên, trong lúc hai người chia xa mấy năm anh đối phó với nhu cầu sinh lý thế nào. Cậu còn nhớ lúc ấy Lương Huyên lạnh mặt bảo dùng tay. Sau này hai người ở chung rồi anh cũng không muốn dùng tay giải quyết nữa, cho dù tình cờ có khi điều kiện không cho phép làm trực tiếp, anh cũng cố nén lại chờ thân thể bình tĩnh chứ không thèm dùng tay, dường như đôi tay kia của anh là mượn từ chỗ khác tới, một chút cũng không thích.
Lý Dật Sơ đoán giờ phút này nhất định là Lương Huyên đang chạy đi tắm nước lạnh. Cậu lăn từ cuối giường tới đầu giường, ôm gối của Lương Huyên ngủ.
Lương Huyên xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh liền trực tiếp mua vé máy bay về quê.
Bảo mẫu đang khuyên Lưu Phàm ăn cơm, nhìn thấy Lương Huyên giống như được đại xá. Cô đẩy hộp cháo đến trước mặt anh, “Cậu Lương rốt cuộc cũng về rồi, mấy ngày nay chị Lưu chưa ăn uống chút gì, tôi sắp rầu chết mất.”
Trước khi vào phòng Lương Huyên có hỏi bác sĩ về tình trạng của mẹ. Bà mới vừa rửa dạ dày không thể ăn nhiều, mấy ngày nay tuy không ăn cơm nhưng vẫn truyền dịch dinh dưỡng, thân thể cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Lương Huyên cho bảo mẫu về trước, anh ở lại chăm sóc Lưu Phàm.
Lưu Phàm nửa tựa vào giường bệnh, đôi mắt hơi cúi xuống, Lương Huyên đến cũng không có phản ứng gì.
Lương Huyên cởϊ áσ khoác, xắn tay áo sơ mi lên bưng hộp múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng nói, “Mẹ, ăn chút cháo đi.”
Cái muỗng đưa tới bên mép, Lưu Phàm vẫn không chịu mở miệng như trước.
Lương Huyên giằng co với bà vài giây, rút tay lại đặt hộp sang một bên.
Anh không muốn vừa đến nơi đã làm mẹ càng thêm bực bội, vì vậy liền cầm lấy quả táo trên bàn dùng dao gọt vỏ, đôi mắt vẫn nhìn mẹ, “Mẹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì con cũng hy vọng mẹ có thể thỏa thuận với con, chứ không phải dùng cách này ép buộc con.”
Lưu Phàm cười gằn bên mép, “Thỏa thuận? Vấn đề liên quan đến Lý Dật Sơ con chịu thỏa thuận ư?”
Lương Huyên dừng động tác, “Con và Lý Dật Sơ sẽ cùng nhau trải qua một đời, điểm ấy con đã nói rõ ràng với mẹ rồi.”
Lưu Phàm, “Vậy không có gì cần nói nữa, chờ mẹ chết mắt không nhìn được gì, con muốn yêu ai ở với ai thì muốn.”
Lương Huyên nhìn bà, trong mắt là sóng ngầm cuồn cuộn, khóe môi lạnh lùng mím chặt, cổ tay đang cầm con dao gọt hoa quả thay đổi góc độ cắm vào cánh tay trái của anh chậm rãi đâm xuống. Máu tươi lập tức trào ra khỏi mũi dao.
“Tiểu Huyên con làm gì thế?!” Lưu Phàm lập tức nhảy lên khỏi giường, gạt con dao gọt hoa quả trên tay phải Lương Huyên đi, run rẩy nắm lấy cánh tay đầy máu của anh. Tim bà như muốn vỡ ra, vừa khóc vừa kéo con trai ra ngoài, “Đi gặp bác sĩ… Nhanh lên!”
Vết thương Lương Huyên cắt ra rất ngắn, chỉ khoảng ba, bốn centimet. Anh vừa mới đâm vào da thì đã bị Lưu Phàm gạt đi. Cả quá trình Lương Huyên không nói lời nào, mặc cho bác sĩ may lại rồi băng bó. Lưu Phàm đứng một bên chùi nước mắt hỏi bác sĩ có nghiêm trọng không, có khi nào lưu lại sẹo không, bao lâu mới lành được.
Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, Lưu Phàm lôi Lương Huyên về phòng bệnh, đóng cửa lại lập tức cho anh một cái tát, khóc ròng nói, “Vô liêm sỉ!”
Lưu Phàm mắng xong vẫn cảm thấy không đủ, còn giơ nắm đấm nện lên người Lương Huyên, vừa đánh vừa khóc mắng, “Con có lương tâm hay không hả?! Con vì Lý Dật Sơ mà tới mạng cũng không muốn sao? Con cái đứa súc sinh này!”
Lương Huyên chờ bà phát tiết xong mới mở miệng nói, “Con không phải là vì Lý Dật Sơ, vốn là mẹ con chúng ta có vấn đề.”
Lưu Phàm nhấc đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh.
Gương mặt anh vô cùng lạnh nhạt, “Chuyện tự hại mình như vậy con cũng có thể làm, chỉ là con không đành lòng khiến mọi người phải khổ sở. Tâm trạng của mẹ bây giờ thế nào, mấy ngày trước lúc con nghe tin mẹ uống thuốc ngủ cũng là như vậy. Mẹ, dù cho con rất yêu mẹ thì cũng không chịu nổi cách mẹ đối xử với con thế này. Nếu như mẹ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả đời này con sẽ không có cách nào sống yên ổn, mẹ làm sao có thể khiến con tin được là mẹ muốn tốt cho con, chứ không phải hận con?”
Lưu Phàm rũ mắt hoảng hốt nhìn xuống, bà tập tễnh bước đến giường bệnh nằm lên lần nữa, quay đầu vào bên trong.
Lương Huyên cũng đến cạnh giường, ngồi xuống bình tĩnh nói, “Cho dù không phải là chuyện Dật Sơ thì cuộc đời con cũng có thể sẽ có khuyết điểm khác, có thể là chỉ biết học vẹt không tìm được việc tốt, có thể là không cưới được người vợ hiền lành, hoặc có thể bản thân bị bệnh. Hiện giờ những chuyện ấy không hề xảy ta, còn con mỗi ngày đều cảm thấy vui sướиɠ hạnh phúc, chỉ là không thể trở thành một người như mẹ mong muốn, mẹ liền muốn gϊếŧ chết con sao? Vậy rốt cuộc thì con là con trai của mẹ, hay là kẻ thù của mẹ?”
Những lời này của anh khiến Lưu Phàm á khẩu không trả lời được, có lẽ là sức ảnh hưởng từ một dao kia của Lương Huyên quá lớn, bà nghĩ đến vẫn còn thấy sợ. Suy nghĩ của bà không thể không bước theo Lương Huyên, bị anh giảng đạo lý từng câu từng câu như vậy, bà hoàn toàn không tìm được cách nào phản bác.
Nếu như Lương Trường Bình còn sống, nhất định Lưu Phàm sẽ giao hết mọi chuyện cho ông giải quyết, không cần biết ông đưa ra quyết định thế nào, bà đều sẽ nghe theo. Bây giờ bà dùng sức của mình đối kháng với đứa con trai đã hoàn toàn trưởng thành, ngoài cảm giác lực bất tòng tâm ra thì còn nảy sinh một chút oán giận với người chồng đã sớm qua đời.
Lưu Phàm là kiểu phụ huynh không tự biết mình ngu muội, có chút lòng hư vinh của phụ nữ, trước mặt chị em thân thích không chấp nhận được mình có điểm nào thua kém người khác, chồng phải là người biết lo cho gia đình nhất trong nhà, con trai cũng phải là người ưu tú nhất trong đám cùng lứa, không cần biết bên trong khổ cực thế nào, nhưng trước mặt người ngoài bà luôn phải duy trì một hình tượng khiến người khác hâm mộ. Bởi vậy đối với bà mà nói, tính hướng của Lương Huyên không chỉ có nghĩa là khi con trai về già sẽ không có nơi nương tựa, mà còn có nghĩa là từ nay về sau trước mặt bạn bè thân thích bà sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Lương Huyên thấy mẹ vẫn không nói lời nào liền chỉnh chăn cho bà, “Trước đây ba con từng dạy một học sinh, tuy rất cố gắng học tập nhưng thành tích cứ luôn không tốt. Cha mẹ cậu ta đến nhà chúng ta nhờ ba chăm sóc con trai mình nhiều hơn. Lúc đó ba con nói, đối với mỗi học sinh ông đều rất để ý, sau này cũng sẽ phụ đạo cho cậu bé này nhiều hơn, có điều ông lại càng hy vọng người làm cha làm mẹ đừng ngày nào cũng ảo tưởng con mình là thần đồng, mà phải học cách chấp nhận rằng con mình chỉ là một người bình thường, không thể thực hiện được mong đợi quá cao của cha mẹ. Cũng giống như con, con có thể cố gắng học tập thi đại học, cũng có thể làm việc thật tốt kiếm nhiều tiền, chỉ có kết hôn sinh con là con không thể nào làm được, chuyện này vượt quá năng lực của con rồi. Ba con ra đi quá gấp nên không biết được tình cảm của con dành cho Dật Sơ, nhưng con tin là nếu như ông còn sống thì ông cũng sẽ không ngăn cản tụi con nữa.”
Rốt cuộc Lưu Phàm cũng hít mũi một cái, quay đầu lại.
Gương mặt Lương Huyên thoải mái hơn, “Đợi đến khi mẹ thật sự nghĩ thông rồi chúng con sẽ đón mẹ đến Thượng Hải. Lúc đó nếu mẹ thích thì cứ ở lại, không thích thì quay về. Dật Sơ em ấy không trách mẹ, còn con hy vọng đến mẹ có thể thật sự xem em ấy như con trai, không còn căm thù em ấy nữa. Mấy năm nay Dật Sơ sống chẳng hề dễ dàng, con không nỡ khiến em ấy chịu oan ức thêm nữa.”
Lưu Phàm nhìn cánh tay băng lại của Lương Huyên, mang theo tiếng nức nở nói, “Các con vốn là hai đứa bé thật tốt, vì sao lại biến thành như vậy…”
Lương Huyên, “Chúng con chẳng có gì khác biệt với người trên đời này cả.”
Lương Huyên nhìn đồng hồ đeo tay, anh cần phải bay chuyến bay đêm về Thượng Hải. Anh gọi bảo mẫu đến, sau khi căn dặn mọi chuyện rõ ràng mới rời khỏi bệnh viện.
Trước đó Lương Huyên cũng không nói với Lý Dật Sơ hôm nay mình về, lúc đến nhà đã rạng sáng hơn năm giờ, còn một tiếng nữa Lý Dật Sơ mới thức dậy. Lương Huyên sợ nếu giờ mình vào phòng ngủ sẽ đánh thức cậu, định vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho Lý Dật Sơ.
Tay trái anh bị thương nên thái rau không tiện, đành đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn đơn giản hơn.
Đồng hồ báo thức của di động vang lên, Lý Dật Sơ híp mắt xuống giường. Ra khỏi phòng ngủ cậu liền nghe được tiếng động trong bếp, phản ứng đầu tiên là Lương Huyên về rồi, chạy vài bước đến quả nhiên thấy anh đang làm sủi cảo. Lý Dật Sơ vui vẻ tới trước mặt anh, “Anh về lúc nào? Sao lại không gọi em?”
Tay trái của Lương Huyên bị Lý Dật Sơ nắm lấy, lập tức hít một hơi đưa tay lên cao.
Lý Dật Sơ vội vàng bắt lấy tay anh, lo lắng nói, “Làm sao vậy?”
Lương Huyên nhìn cậu cười, “Bị quẹt một đường trên cánh tay.”
Lý Dật Sơ lật trái lật phải nhìn tay anh, cau mày hỏi, “Làm sao quẹt?”
Lương Huyên, “Lúc gọt hoa quả bị người ta đυ.ng phải.”
Lý Dật Sơ giương mắt nhìn anh, không tin tưởng lắm.
Lương Huyên nhìn vẻ mặt đó của cậu, lại gần hôn lên, “Nhớ anh không?”
Lý Dật Sơ lui về phía sau, “Thiệt hay giả?”
Lương Huyên vô tội nói, “Anh lừa em làm gì? Anh đi Bắc Kinh cũng đâu phải để tìm người đánh nhau.”
Lý Dật Sơ vẫn cứ bán tín bán nghi.
Sủi cảo chiên đã chín giòn, Lương Huyên tắt lửa, dùng tay không bị thương ôm eo Lý Dật Sơ, nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi cậu.
Lý Dật Sơ rửa mặt xong thì Lương Huyên cũng dọn bữa sáng lên bàn, một đĩa đậu hũ kho tương, một đĩa rau xào nấm mèo, một đĩa sủi cảo chiên và hai bát cháo hoa. Lý Dật Sơ nằm nhoài trên bàn cơm thèm nhỏ dãi ba thước, “Anh về rồi em mới thấy mình được sống như con người.”
Lương Huyên cầm đũa đến, vỗ vào bờ mông cong lên của cậu, “Ngồi xuống ăn cơm.”
Lý Dật Sơ, “Hôm nay anh nghỉ ngơi trước đi rồi hãy đi làm.”
Lương Huyên húp một hớp cháo, “Ừm, chiều anh mới đi.”