Bảy rưỡi sáng, trong phòng VIP của bệnh viện tư nhân, Diệp Ngữ Thần đang nằm sấp ngủ ở trên giường thì bị tiếng bước chân đánh thức.
Anh nửa tỉnh nửa mê mở hai mắt ra, chỉ thấy một đám người đi vào trong phòng bệnh ngoài anh trai Diệp Bính Khôn ra, còn có anh trai Cung Hạo, Cung Lẫm cùng với một số bác sĩ khác do hắn dẫn đầu.
Bệnh viện tư nhân này thuộc sở hữu của nhà Cung Hạo, Cung Lẫm mới ngoài ba mươi đã lên làm phó viện trưởng.
"Anh có mang điện thoại mới tới cho em không?" Diệp Ngữ Thần ngẩng đầu lên, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh chính là hỏi điện thoại.
"Không vội, chờ lát nữa anh bảo trợ lý mang tới." Diệp Bính Khôn có chút mệt mỏi, chắc là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
"Em đang vội." Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu không anh cho em mượn điện thoại của anh dùng tạm đi?"
Diệp Bính Khôn hiển nhiên là cảm thấy điện thoại là chuyện không mấy quan trọng, anh phớt lờ Diệp Ngữ Thần, nói với Cung Lẫm ở bên cạnh: "Cậu giúp em ấy kiểm tra trước đi."
Cung Lẫm mặc một chiếc áo khoác trắng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc. Hắn chỉnh chu tỉ mỉ, so với vẻ mệt mỏi của Diệp Bính Khôn, trái lại trông giống một doanh nhân ưu tú hơn.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Hắn đi đến bên giường bệnh, giọng nói ôn nhuận như ngọc.
"Cũng được." Diệp Ngữ Thần suy nghĩ nhiều chuyện, ngủ không ngon, sau khi trả lời Cung Lẫm xong, lại nói với Diệp Bính Khôn, "Em thật sự có việc gấp, cho em mượn điện thoại của anh đi."
Diệp Bính Khôn cau mày, không cho thương lượng nói: "Chuyện gấp gì cũng gác lại sau đi."
Diệp Ngữ Thần hiếm khi thấy anh trai mình trông nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chuyện đòi điện thoại cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
"Bây giờ, anh ấn chỗ thắt lưng, em có cảm giác gì không?" Cung Lẫm vén chăn Diệp Ngữ Thần lên, vừa ấn, vừa hỏi.
"Hơi đau." Diệp Ngữ Thần vừa nói vừa nhìn Diệp Bính Khôn, "Rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Bính Khôn không trả lời, Cung Lẫm cùng với các bác sĩ khác lại hỏi Diệp Ngữ Thần một số chuyện như anh bị đau thắt lưng khi nào, ngày thường tập thể dục như nào, v.v.
Một lúc sau, liên tiếp các câu hỏi cuối cùng cũng chấm dứt, tất cả các bác sĩ không quen biết đều rời đi, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại ba người Diệp Bính Khôn, Cung Lẫm và Diệp Ngữ Thần.
Diệp Ngữ Thần mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được hỏi: "Vết thương ở thắt lưng của em không nghiêm trọng chứ?"
"Có chút căng cơ thắt lưng." Diệp Bính Khôn nói.
Diệp Ngữ Thần thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em nghỉ ngơi vài ngày rồi lại đi đoàn làm phim, anh giúp em xin nghỉ chưa?"
Diệp Bính Khôn không lập tức trả lời, trao đổi ánh mắt với Cung Lẫm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện đóng phim có lẽ chúng ta phải gác lại."
Diệp Ngữ Thần không hiểu ý của từ 'gác lại' nói: "Không đến mức đó chứ? Em có thể quay cảnh văn kịch trước, chờ thắt lưng tốt hơn một chút thì quay cảnh võ thuật."
"Tiểu Diệp," Cung Lẫm ngắt lời Diệp Ngữ Thần, "Tình hình hiện tại của em không còn thích hợp để đóng phim nữa."
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, tràn ngập mùi khiến người ta bất an.
Diệp Ngữ Thần khó hiểu cau mày: "Không thích hợp...Đóng phim?"
"Không phải em bị chấn thương mà là bị bệnh thắt lưng." Cung Lẫm nói, "Em bị viêm cột sống dính khớp*, nếu không điều trị ngay, tình trạng của em sẽ trở nên nghiêm trọng hơn."
(*) Nguyên văn 强直性脊柱炎 (Viêm cột sống dính khớp) là một tình trạng viêm mạn tính, biểu hiện đặc trưng nhất là vôi hóa cột sống, theo thời gian gây dính khớp, khiến cột sống mất khả năng di động và cuối cùng có thể gây ra hậu quả là tư thế bất thường (gập người về phía trước). Đây là lần đầu tiên Diệp Ngữ Thần nghe nói đến tên bệnh này, anh có chút mờ mịt nhìn Diệp Bính Khôn hỏi: "Đây là bệnh gì?"
"Nói một cách đơn giản," Diệp Bính Khôn nhớ lại kết quả tham khảo ý kiến
của các chuyên gia, "Chính là em bị viêm một phần cột sống, bây giờ tình trạng bệnh còn chưa nghiêm trọng, điều trị kịp thời sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưng nếu em tiếp tục trì hoãn, nó sẽ ảnh hưởng đến tư thế của em, thậm chí là có thể phải thay khớp."
"Bệnh này chắc là có thể trị khỏi đi?" Diệp Ngữ Thần vẫn hơi mờ mịt, "Mất bao lâu mới có thể trị khỏi?"
"Bệnh này không có cách nào trị khỏi, chỉ có thể khống chế." Cung Lẫm đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, "Tình trạng bây giờ của em không nghiêm trọng lắm, sau khi khống chế cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của em, chỉ là sau này em không thể làm những động tác như cúi xuống, xoay người."
"...Ý anh là gì?" Diệp Ngữ Thần dần dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, "Sau này, em không thể nhảy múa được nữa sao?"
Trong lúc hoảng loạn, anh vô thức suy nghĩ lung tung.
Giờ phút này Diệp Ngữ Thần suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ đến anh đã bước vào ngưỡng cửa của diễn viên, sau này cơ hội nhảy múa cũng không nhiều, cho nên cho dù không thể nhảy múa, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến nghề nghiệp trong cuộc đời của anh.
Tất nhiên, tiếc thì tiếc, nhưng cũng may là mất mát không quá lớn.
Nhưng câu tiếp theo của Diệp Bính Khôn đã trực tiếp đập tan hy vọng của Diệp Ngữ Thần.
"Em không thể khiêu vũ, cũng không thể đóng phim."
"Tại sao?" Diệp Ngữ Thần lập tức trở nên kích động, "Không phải bây giờ em rất tốt sao? Sao em không thể đóng phim chứ?"
Anh vừa nói vừa muốn từ trên giường đứng dậy nhưng cơn đau ở thắt lưng khiến anh không thể xoay người.
"Cậu đi ra ngoài trước đi." Diệp Bính Khôn nói với Cung Lẫm bên cạnh, "Tôi trò chuyện với nó một lát."
Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Ngữ Thần và Diệp Bính Khôn
Diệp Ngữ Thần vẫn muốn thử đứng lên, nhưng Diệp Bính Khôn đã nhấn vai anh: "Đừng lộn xộn, bây giờ em cần phải tĩnh dưỡng."
"Anh, em không cần." Diệp Ngữ Thần cầu xin, "Anh để em quay xong bộ phim này đi, em có thể mà."
"Thần Thần," Diệp Bính Khôn nhíu mày, "Bây giờ, bệnh đau thắt lưng của em không phải vấn đề lớn, nhưng nếu để chứng viêm lan rộng, nó sẽ tạo thành tổn thương không thể phục hồi đối với cột sống của em."
"Không thể vừa điều trị, vừa đóng phim sao?" Diệp Ngữ Thần cố chấp hỏi, "Hoặc là để thế thân giúp em đóng cảnh võ thuật? Em chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể nói không đóng thì không đóng chứ?"
"Cho dù là võ thuật hay kịch, em đều không thể đóng nữa." Diệp Bính Khôn nói, "Bây giờ, em nhất định phải tiếp nhận điều trị, kịp thời khống chế bệnh tình, em cũng không muốn cuối cùng mình bị tàn tật, đúng không?"
Nghe được hai chữ này, Diệp Ngữ Thần hoảng sợ đến ngây người: "Tàn tật?"
"Nếu nghiêm trọng, sẽ bị tàn phế." Diệp Bính Khôn nghiêm túc nói: "Cho nên, bây giờ em cần phải ở trong bệnh viện, ngoan ngoãn chữa bệnh."
Diệp Ngữ Thần thật sự không thể chấp nhận kết quả này: "Có khả năng nào là do bọn họ nhầm lẫn hay không, sao em có thể mắc loại bệnh này chứ?"
"Đêm qua, anh nhờ các chuyên gia khác xem, kết quả đều giống nhau. Nguyên nhân bệnh rất phức tạp, có thể là do chấn thương thắt lưng lúc em luyện múa gây nên."
"Không, nhất định là bọn họ chuẩn đoán nhầm rồi." Diệp Ngữ Thần dốc hết toàn lực dịch đến bên giường, muốn xoay người xuống giường, nhưng hai chân anh không theo kịp, ngã từ trên giường xuống, "Nhất định là nhầm rồi. Em còn phải đi đóng phim! Em có thể đóng được!"
"Thần Thần." Diệp Bính Khôn ngồi xổm xuống, ôm lấy Diệp Ngữ Thần, vỗ vỗ lưng anh, "Không sao, lần này chúng ta không quay nữa, chờ em khỏi bệnh rồi lại nói, được không?"
"Nhưng mà, anh à," Diệp Ngữ Thần túm lấy cổ áo của Diệp Bính Khôn, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Em chuẩn bị rất lâu, bộ này mà bỏ lỡ vậy bộ tiếp theo phải đợi đến khi nào?"
"Để sau đi." Diệp Bính Khôn nói, "Em dưỡng bệnh thật tốt trước đã."
"Sau này lại là sau này! Tóm lại sau này là khi nào?" Diệp Ngữ Thần có chút suy sụp mà gào lên, "Tại sao tự em nhận phim, mọi người lại không cho em đóng? Nếu em đóng phim sớm, bây giờ sớm đã ra mắt rồi! Mọi người vốn là không muốn cho em đóng phim có đúng không?!"
Sự phẫn nộ và không cam tâm chiếm cứ lấy Diệp Ngữ Thần, anh chộp lấy mọi thứ có thể lấy được, ném khắp phòng như thể để trút giận, mà Diệp Bính Khôn chỉ có thể cố gắng ôm lấy anh: "Được rồi, Thần Thần, không đóng phim chúng ta còn có rất nhiều việc có thể làm, đừng như vậy, được không?"
Cho đến khi trong tay không còn gì để ném, Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng ngừng lại, nức nở nói: "Anh à, anh nói thật cho em biết đi, bệnh này của em cần phải trị đến khi nào, em còn có bộ phim tiếp theo có thể đóng không?"
"Em bình tĩnh trước đã." Diệp Bính Khôn đỡ Diệp Ngữ Thần trở lại ngồi xuống giường, cũng giúp anh nâng đầu giường lên, "Đầu tiên em phải biết, đây không phải bệnh nặng, em chỉ là không thể đóng phim mà thôi."
Chỉ là không thể đóng phim mà thôi.
Nói rất chi là nhẹ nhàng.
Sau khi phát tiết một trận, Diệp Ngữ Thần bình tĩnh trở lại: "Cho nên là sao? Vừa rồi anh nói sau này đóng, bây giờ lại nói không thể đóng, tóm lại là còn có thể đóng hay không?"
Diệp Bính Khôn đau đầu thở dài, nói: "Đóng phim phải làm việc nhiều giờ, anh đã hỏi bác sĩ rồi, mệt nhọc cũng có thể sẽ khiến bệnh tình của em nặng hơn, cho nên..."
Dừng một chút, anh tiếp tục nói: "Ý của cha mẹ là sau này em đừng đi con đường này nữa, trong nhà có khả năng nuôi em. Nhưng anh nghĩ là nếu em điều trị cho tốt, cũng không phải là không thể thử trở lại."
"Hậu quả của việc bệnh tình nặng hơn," Diệp Ngữ Thần chết lặng hỏi, "Chính là tàn phế sao?"
"Đúng vậy." Diệp Bính Khôn nói.
Đại não Diệp Ngữ Thần trì trệ rất lâu, anh thậm chí còn không thể hiểu được ý nghĩa của từ tàn tật này.
Từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc, tương lai có thể đứng trên bục nhận giải thưởng, sao lại dính dáng đến tàn tật chứ?
"Thần Thần," Diệp Bính Khôn nói, "Cho dù em không thể đóng phim nhưng em vẫn có thể sống một cuộc sống tuyệt vời."
"Ồ, vậy sao." Diệp Ngữ Thần cười khẩy, sự oán hận của anh dần dần được thay thế bằng sự phẫn nộ, "Em đã muốn hỏi từ lâu rồi, từ trước đến nay mẹ chính là không muốn em đóng phim có phải không?"
"Không phải đâu." Diệp Bính Khôn nói, "Chẳng phải 'Thục Tú' là trong nhà đầu tư sao? Cha mẹ cũng không phải không cho em đóng."
"Vậy lúc trước tại sao lại dùng mọi cách để ngăn cản em?" Diệp Ngữ Thần lạnh lùng hỏi, "Nếu không phải tại mọi người, em..."
Đã hợp tác với Vũ Tu từ lâu.
Mặc dù kịch bản không tốt lắm, anh cũng chỉ là vai phụ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là sau này vĩnh viễn cũng không thể hợp tác.
"Em cũng biết nhà mình làm về mảng kinh doanh quản lý tài sản, cần phải duy trì hình tượng đáng tin cậy với bên ngoài. Em tiến vào giới giải trí, liên quan đến nhiều nguồn vốn khác nhau, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà mình." Diệp Bính Khôn nói, "Đương nhiên, công việc mà em thích, nhà mình cũng sẽ cố gắng ủng hộ, chỉ là không đơn giản như em nghĩ, muốn đóng phim gì thì đóng phim đó."
"Vậy bây giờ mọi người vui vẻ rồi đó." Diệp Ngữ Thần không cảm xúc nói, "Em vĩnh viễn cũng sẽ không ảnh hưởng đến mọi người nữa."
"Đừng như vậy, Thần Thần." Diệp Bính Khôn xoa xoa bả vai Diệp Ngữ Thần, "Cuộc đời của em còn rất dài, em có thể tìm một sở thích khác."
Sở thích là sở thích, ước mơ là ước mơ.
Hậu quả của việc kiên trì theo đuổi ước mơ chính là có thể bị tàn tật, tại sao anh lại gặp phải chuyện xui xẻo như vậy?
"Em cũng đừng quá bi quan." Diệp Bính Khôn nói: "Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bệnh tình của em rất nhẹ, chỉ cần em hạn chế đi lại, nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với sinh hoạt hàng ngày của em."
Không thể nhảy múa hay đóng phim, chỉ có thể nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, vậy thì sống còn có ý nghĩa gì?
Diệp Bính Khôn chắc là đoán được suy nghĩ của Diệp Ngữ Thần, lại nói: "Thần Thần, tin anh, còn có rất nhiều việc có ý nghĩa đáng để em làm."
Không còn. Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.
Anh không thể đuổi kịp bước chân của Vũ Tu, không thể đứng ở trên đài trao giải với hắn, vậy thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Ngữ Thần vẫn tích cực uống thuốc, tiêm, làm vật lý trị liệu, cơn đau ở cơ bắp thắt lưng nhanh chóng thuyên giảm.
Nhưng anh cảm thấy thắt lưng của mình bắt đầu trở nên cứng ngắc, trước kia có thể dễ dàng cúi xuống, bây giờ ngửa ra sau bốn mươi lăm độ lại không thể.
Y tá đã nhiều lần bắt gặp anh lén lút kéo dây chằng trong phòng bệnh, bác sĩ phải dặn dò anh nhiều lần, lúc này, cuối cùng anh mới chấp nhận sự thật này: một phần cột sống thắt lưng của mình đã trở nên xơ cứng không thể phục hồi được nữa, sau này anh không thể làm động tác cúi xuống được nữa.
Những ngày này, đêm nào gối của Diệp Ngữ Thần cũng ướt đẫm.
Mãi cho đến mấy ngày sau, anh phát hiện mình ngoài đau thắt lưng ra, sinh hoạt hàng ngày đúng là không bị ảnh hưởng, tâm trạng của anh mới bình tĩnh trở lại.
Điện thoại mới cũng đã được đưa tới, chỉ là Diệp Ngữ Thần không muốn gặp ai, cho nên vẫn chưa khởi động máy.
Nhưng anh nhớ Vũ Tu đến nỗi không nhịn được nữa, nửa đêm trốn trong chăn, gọi điện thoại cho hắn.
Âm báo cuộc gọi chỉ vang lên một tiếng, điện thoại liền được kết nối.
Thế giới khép kín cuối cùng cũng có thể bộc lộ cảm xúc, Diệp Ngữ Thần vừa mở miệng, hốc mắt liền đỏ hoe: "Vũ Tu."
Anh nóng lòng muốn kể cho Vũ Tu nghe sự tủi thân của mình, muốn nghe Vũ Tu giống như lúc trước nói với anh 'không sao đâu'.
Nhưng mà sau khi gọi tên, người ở đầu bên kia điện thoại lại không có ý định tiếp lời, sự lạnh lùng khiến mọi cảm xúc của Diệp Ngữ Thần ngay lập tức bị đè nén trở lại.
"...Em đang làm gì vậy?" Anh hỏi.
"Đi ngủ." Vũ Tu nói.
Giọng điệu lạnh như băng nhắc nhở Diệp Ngữ Thần, Vũ Tu vẫn còn đang giận khi hai người chia tay.
Diệp Ngữ Thần biết rất rõ dựa vào tính dính người của Vũ Tu, nếu năm phút mà anh không trả lời tin nhắn thì hắn sẽ mất hứng, vì vậy khi hắn tức giận mà anh còn liên tục mấy ngày không đến dỗ hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng tự mình tốt lên được, sẽ chỉ càng ngày càng tức giận.
"Vũ Tu, đừng giận nữa." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh..."
"Em có thể không giận." Vũ Tu ngắt lời Diệp Ngữ Thần.
Giọng điệu của hắn vẫn hơi lạnh lùng, hiển nhiên là còn chưa nói hết câu.
Diệp Ngữ Thần không khỏi thuận theo hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Anh cắt đứt quan hệ với đám người Đỗ Thụy." Vũ Tu nói.
"...Cái gì?" Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút mờ mịt, đây là chuyện gì quan trọng sao?
Hoặc là nói, có cần thiết phải đề cập đến bây giờ không?
"Lẽ nào anh không cảm nhận được gì sao?" Vũ Tu bình thản hỏi, "Em không chịu nổi anh ở cùng bọn họ."
Không phải Diệp Ngữ Thần không cảm nhận được, mỗi lần anh đi chơi với đám người Đỗ Thụy, Vũ Tu đều luôn viện cớ để anh rời đi, nhưng về phần cắt đứt quan hệ à?
"Những gì em nghe được ngày hôm đó, là anh đang lấy lệ với bọn họ, không phải lời thật lòng của anh."
"Em biết." Vũ Tu nói, "Em không có để ý anh nói những lời này."
Cho nên, điều khiến Vũ Tu tức giận là hắn lặn lội từ xa đến chúc mừng sinh nhật anh, kết quả phát hiện anh lại đang vui vẻ chơi với đám bạn Đỗ Thụy.
Điều này thật sự rất giống Vũ Tu, hắn đối với Diệp Ngữ Thần có du͙© vọиɠ chiếm hữu gần như đến mức thành bệnh.
"Anh không có gọi bọn họ đến ăn sinh nhật với anh." Diệp Ngữ Thần kiên nhẫn giải thích, "Là bọn họ muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh."
"Em cũng chuẩn bị bất ngờ cho anh." Vũ Tu nói, "Vậy, anh muốn bọn họ hay là em?"
Tại sao chuyện này lại phải lựa chọn một trong hai?
Diệp Ngữ Thần thừa nhận, Vũ Tu ở trong lòng anh quan trọng hơn, nhưng bị buộc phải đưa ra lựa chọn như này, thật sự rất là khó hiểu.
"Vũ Tu, em quá cực đoan rồi." Diệp Ngữ Thần không nhịn được nói, "Anh có thể giảm bớt số lần gặp mặt bọn họ nhưng em dựa vào cái gì bảo anh cắt đứt quan hệ với bạn bè của mình?"
"Bởi vì trong thế giới của em chỉ có anh, em không thích trong thế giới của anh còn có người khác."
Lý do thật chính đáng, chính đáng đến mức Diệp Ngữ Thần không có cách nào phản bác lại được.
"Anh tự mình chọn đi." Vũ Tu lại nói, "Anh không cắt đứt quan hệ với bọn họ thì chúng ta chia tay."
Nghe vậy, Diệp Ngữ Thần chợt nhận ra hình như anh đã vô tình cưng chiều Vũ Tu quá mức rồi.
Rõ ràng lúc anh gọi điện thoại là muốn Vũ Tu an ủi mình, chứ không phải trong lúc anh đang tuyệt vọng như thế, còn phải đưa ra lựa chọn cho chuyện vớ vẩn này.
Anh đã đủ khổ sở rồi, tại sao Vũ Tu còn phải như vậy?
"...Được thôi." Khóe mắt Diệp Ngữ Thần không kiềm chế được mà rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu, nhưng giọng điệu của anh lại bình tĩnh đến mức đáng sợ, "Vũ Tu, anh mệt rồi, chúng ta chia tay đi."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh trở lại, chờ lúc Vũ Tu mở miệng nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy không thể tin nổi: "...Anh nói cái gì?"
"Anh nói chúng ta chia tay đi." Diệp Ngữ Thần lặp lại lần nữa.
"Anh vì bọn họ mà muốn chia tay với em?"
"Không liên quan gì đến bọn họ." Diệp Ngữ Thần nói, "Em khiến anh quá mệt mỏi, cứ như vậy đi."
"Diệp Ngữ Thần! Anh..."
Không đợi Vũ Tu nói tiếp, Diệp Ngữ Thần đã cúp điện thoại và tắt nguồn.
-
Thật ra, bây giờ nhớ lại, lúc đó anh là đang giận dỗi nên đã nói chia tay với Vũ Tu.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trong khoảng khắc đó, cảm thấy chia tay thì chia tay đi, cũng không có gì to tát.
Nhưng sau này lại xảy ra một số chuyện, chẳng hạn như dưới sự khuyên nhủ của cha mẹ, anh biết rõ mình không thể đi theo con đường diễn viên được nữa.
Lại chẳng hạn như rất nhiều người thân đến thăm anh, nhìn anh với ánh mắt vừa thương hại vừa tiếc hận, khiến anh dần dần trở nên tự kỷ, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.
Lại chẳng hạn như Vũ Mẫn liên lạc với anh, nói Vũ Tu không quan tâm đến công việc, năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi đoàn làm phim, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim của đoàn...
Vì lẽ đó mà Diệp Ngữ Thần lại nghĩ, vẫn nên chia tay đi.
Mặc dù chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh Vũ Tu đã đúng trong sự lựa chọn dẫn đến hai người phải chia tay...
Đỗ Thụy đại khái nghe được chuyện của anh từ chỗ Cung Hạo, câu đầu tiên gọi điện thoại tới chính là: "A Diệp, nghe nói cậu tàn phế rồi?"
Từ đó về sau, Diệp Ngữ Thần liền cắt đứt liên hệ với đám người Đỗ Thụy...
Nhưng những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Diệp Ngữ Thần trở nên u ám, không thích nói chuyện, anh không thể điều chỉnh bản thân trở lại trạng thái trước đây, cũng không có lòng tin đi tiếp với Vũ Tu, vì vậy đối với anh mà nói, chia tay chính là lựa chọn tốt nhất.
Quyết định cuối cùng được đưa ra là một tháng sau khi nói lời chia tay.
Diệp Ngữ Thần nhìn vô số tin nhắn mà Vũ Tu đã gửi cho anh trên WeChat, có nhận sai, có xin lỗi, có làm nũng, mỗi một tin đều khiến trái tim anh rung động.
Nhưng nghĩ đến chuyện hai người không thể nào thực hiện được như đã ước định, cuối cùng anh vẫn nhẫn tâm gửi một đoạn chat qua, nói anh thích nhảy múa hơn là diễn xuất, hiện tại anh có cơ hội đi ra nước ngoài phát triển cùng Vũ đoàn, sau này anh sẽ không đóng phim nữa.
Ban đầu, mỗi ngày hắn đều sẽ cố chấp gửi tin nhắn cho anh, bảo anh rút lại lời chia tay, nhưng sau khi anh gửi đoạn chat này qua, hắn không trả lời nữa.
Có một ngày, Diệp Ngữ Thần thật sự không nhịn được, gửi tin nhắn qua hỏi Vũ Tu xem hắn có nhận được không, kết quả mới phát hiện ra anh đã bị Vũ Tu chặn.
Đến lúc này, hai người xem như là đã hoàn toàn chia tay.
Cho nên, quay trở lại đề tài ban đầu, sợ scandal ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vũ Tu, thật sự là một trong những cân nhắc của Diệp Ngữ Thần vào thời điểm đó, nhưng nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Nhân tố quan trọng nhất vẫn là bởi vì căn bệnh này đã nghiền nát sự kiêu ngạo của Diệp Ngữ Thần, biến anh hoàn toàn trở thành một con người bình thường.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều rất bình thường, cũng rất tầm thường, nhưng Diệp Ngữ Thần cảm thấy anh không phải như vậy.
Anh phải tỏa sáng trên màn ảnh rộng, hưởng thụ những lời khen ngợi trên bục trao giải.
Đáng tiếc lý tưởng tràn đầy, hiện thực lại hao mòn, Vũ Tu đã thực hiện được ước mơ của anh, mà anh chỉ có thể ở trên đảo xa xôi, càng ngày càng trở nên bình thường.
***
"Câu hỏi này rất khó trả lời sao?" Vũ Tu cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Ngữ Thần, hỏi lại anh, "Có phải anh chia tay với em là vì sợ scandal sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em không?"
"Em cảm thấy thế thì là thế đi." Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt nhấp một ngụm trà nóng, không muốn lại xoắn xuýt chuyện trước kia nữa.
Nhưng cứ nhắc đến chuyện chia tay là Vũ Tu lại không dễ bị lừa gạt như vậy, hắn chắp tay lên trên đùi, bày ra tư thế nói chuyện nghiêm túc: "Cho nên, em có thể hiểu là, anh lựa chọn chia tay là vì muốn tốt cho em không?"
Diệp Ngữ Thần không có hứng thú nói về đề tài này, anh trả lời qua loa: "Đúng thế."
"Vậy anh cảm thấy bây giờ scandal còn có thể ảnh hưởng đến em sao?" Vũ Tu lại hỏi.
"Sao không thể?" Vừa nhắc đến sự nghiệp của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần tập trung tinh thần hơn, "Có phải em cảm thấy mình là ảnh đế thì không có gì phải sợ không? Đừng quên bây giờ em đang bị phong sát, sự nghiệp của em đang tràn đầy nguy cơ."
"Anh để tâm như vậy, rốt cuộc là sự nghiệp của em, hay là sự nghiệp của anh?" Vũ Tu nghiêng đầu, nhấc đuôi lông mày lên, "Thế nào, bây giờ anh đang kế thừa y bát* của mẹ em phải không?"
(*) Nguyên văn 衣钵: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)Diệp Ngữ Thần: "..."
Đồ khốn này từ khi nào lại châm chọc người ta cay độc như vậy.
"Anh chỉ là cảm thấy đáng tiếc." Diệp Ngữ Thần dời tầm mắt, uống một ngụm trà.
"Vậy em đổi cách hỏi khác." Vũ Tu nói, "Nếu bây giờ có tin tức tiêu cực về em, anh có giải quyết không?"
Diệp Ngữ Thần không hiểu sao Vũ Tu lại hỏi như vậy, không suy nghĩ nhiều nói: "Có thể."
"Vậy chúng ta có thể quay lại với nhau không?" Vũ Tu nói.
Diệp Ngữ Thần khó hiểu: "Tại sao?"
"Lúc đó, anh chia tay với em là vì lo lắng cho sự nghiệp của em... mặc dù em cũng không rõ chuyện này có gì đáng phải lo lắng... nhưng nếu bây giờ anh có thể lo cho sự nghiệp của em chu toàn, vậy tại sao chúng ta còn phải chia tay?"
Mới đầu nghe thì có vẻ hợp lý, Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa đã bị cho vào tròng.
Đúng vậy, nếu anh chia tay với Vũ Tu chỉ là vì sự nghiệp của hắn, vậy bây giờ điều này không còn là trở ngại đối với hai người nữa.
Nhưng sự thật không phải như vậy, cơ thể anh bị bệnh, tâm cũng bệnh theo.
Anh buộc phải chấp nhận sự thật rằng anh đã trở thành một người bình thường, anh không thể sống lạc quan, không còn hăng hái như trước, anh kháng cự lại bất kỳ sự thay đổi nào, bởi vì anh không muốn lại bị vận mệnh trêu đùa lần nữa.
"Có phải em đã quên rồi không," Anh mím môi, giọng nói có chút khô khốc, "Ban đầu anh nói chia tay với em, là bởi vì em khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi."
Dừng một chút, anh nói: "Bây giờ cũng vậy, rất mệt mỏi."
Đặc biệt là thân thể, rõ ràng đã lâu không có đau lưng, lại bị Vũ Tu giày vò đến tái phát.
"Vậy anh ở sau lưng để ý tới sự nghiệp của em không mệt à?" Vũ Tu nhíu mày hỏi, "Nếu anh thật sự cảm thấy em phiền phức mà chán ghét em, sao còn đối xử tốt với em như vậy?"
Logic của Vũ Tu rất hoàn mỹ, Diệp Ngữ Thần không có cách nào tự bào chữa.
Người thật sự muốn chia tay thì nên giống Vũ Tu, cho vào danh sách đen tám năm không liên lạc, chứ không phải như Diệp Ngữ Thần, dán đầy áp phích của Vũ Tu ở trên đảo nhỏ, còn chiếu cố sự nghiệp của hắn ở khắp mọi nơi.
Diệp Ngữ Thần hơi đau đầu nói: "Em nói những điều này có ý nghĩa gì đâu? Anh không muốn quay lại với em, em ép anh cũng vô dụng thôi."
"Em không ép anh." Vũ Tu nói, "Em chỉ là muốn chứng minh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh còn yêu em."
Đầu ngón tay Diệp Ngữ Thần khẽ run, trong lúc nhất thời có một loại hoảng sợ không có chỗ trốn.
Vũ Tu cứ như vậy chọc thủng bí mật đã giấu kín trong lòng anh bấy lâu nay, mà bí mật này ngay cả chính anh cũng không muốn đối mặt.
"Không phải yêu, mà là áy náy." Anh nghĩ ra một lý do để thuyết phục bản thân, "Lúc trước chia tay anh đã làm tổn thương em, anh bù đắp cho em là chuyện nên làm."
Anh cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình lúc này nhất định là rất kém, Diệp Ngữ Thần đứng dậy khỏi ghế, đi về phía hành lang như đang chạy trốn.
Nhưng mới đi được vài bước, Vũ Tu đã đuổi theo ôm lấy anh từ phía sau.
"Em biết anh đang nói dối." Vũ Tu ghé vào tai Diệp Ngữ Thần khẽ thì thầm, "Không có ai lại bù đắp cho bạn trai cũ như vậy, còn đi làm công việc mà bạn trai cũ mơ ước."
Diệp Ngữ Thần ngây người: "Em đang nói gì đó?"
"Em biết anh mới là Tạ Hiểu."
Không thể nào.
Nhất định là Vũ Tu đang thăm dò.
"Đừng đoán mò, không phải anh." Diệp Ngữ Thần nói.
"Anh tưởng Chu Tuyền là đang phối hợp diễn với anh sao?" Vũ Tu nghiêng đầu nhìn Diệp Ngữ Thần nói, "Cô ấy là đang phối hợp với em."