Chương 4: Cậu ta không đủ tư cách

Hàng năm, ngày nhập học của tân sinh viên đều là thời điểm náo nhiệt nhất của Học viện Điện ảnh Châu Cảng, nếu năm đó trùng với đợt tuyển sinh của các diễn viên trẻ đã ra mắt thì càng náo nhiệt hơn.

Vũ Mẫn đặc biệt xin đoàn làm phim nghỉ phép, muốn Vũ Tu đuổi kịp ngày khai giảng, xuất hiện trước mặt giới truyền thông, nhưng Vũ Tu không chịu phối hợp, vẫn cứ ở đoàn làm phim thêm mấy ngày, đợi đến khi hoàn thành phần diễn mới đến trường báo danh.

Xe bảo mẫu màu trắng dừng ở nơi vắng vẻ trước cổng sau của trường, Vũ Tu đeo khẩu trang màu đen, đang định mở cửa bước xuống xe, lại bị Vũ Mẫn gọi lại: "Những gì mẹ dặn, con đã nhớ kỹ chưa?"

"Tạo dựng mối quan hệ tốt với các tiền bối trong ngành." Giọng nói của thiếu niên đã vượt qua giai đoạn biến thanh, nửa phần thanh thúy, nửa phần trầm thấp.

"Còn gì nữa?" Không nghe được nội dung trọng điểm đã dặn dò, Vũ Mẫn đặt kịch bản mới nhận xuống, hai hàng lông mày lá liễu nhàn nhạt có dấu hiệu nhăn lại.

Vũ Tu không nói gì, chỉ cúi nửa đầu, tầm mắt dừng ở trên tay nắm cửa.

"Còn có không cần quá thân cận với bạn học!" Nhìn thấy dáng vẻ này của Vũ Tu, Vũ Mẫn có chút tức giận nâng cao âm lượng, "Bây giờ, con đã là người nổi tiếng, người khác sẽ ghen tị, con biết chưa? Những bạn học kia của con, thật sự có thể nổi tiếng không được mấy người, nếu có người đỏ mắt với con, sắp xếp tư liệu bôi đen con, thì sẽ rất phiền phức, đừng trách ta không có nhắc nhở con!"

Vũ Tu mím môi, muốn phản bác mình cũng không có nổi tiếng lắm, nhưng hắn từ trước đến nay không nói lại Vũ Mẫn, vì thế thấp giọng nói: "...Con học chuyên ngành đạo diễn mà."

Không phải ai cũng muốn nổi tiếng.

"Cho nên người khác sẽ càng cảm thấy con có dã tâm!" Mỗi lần nhắc tới chuyện chọn chuyên ngành, Vũ Mẫn đều tức giận: "Diễn viên còn làm chưa tốt, còn muốn chuyển sang làm đạo diễn, con cho rằng con là ai?"

Vũ Tu luôn cảm thấy Vũ Mẫn rất mâu thuẫn, một mặt cảm thấy hắn đã nổi tiếng, đồng trang lứa dưới hai mươi tuổi không ai có thể đánh bại hắn, một mặt lại cảm thấy những thành tích kia của hắn không đáng kể, thậm chí không có tác phẩm nào có thể kể ra được.

"Được rồi, Vũ Tu cũng lớn rồi, đừng nói nữa." Đổng Vưu ngồi ở phía trước quay đầu lại khuyên nhủ, "Vào trường trước đi, cố vấn còn đang chờ đấy."

Vũ Mẫn châm một điếu thuốc, thở ra một hơi sương trắng, giọng điệu bình tĩnh lại: "Ta nhắc lại lần nữa, con là đến mạ vàng, không phải đến để trải nghiệm cuộc sống vườn trường, chú ý lời nói và cử chỉ của mình."

Từ lúc bước vào cổng trường, đã có người nhận ra Vũ Tu.

Công bằng mà nói, thật ra Vũ Tu không phải là ngôi sao lớn gì, chỉ là từng đóng mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình, đại ngôn cho một số sản phẩm, hơi có độ nhận biết quốc dân mà thôi.

Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện trước mắt công chúng, đều thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, bởi vì thứ hắn có được nhất không phải cái gì khác mà chính là khuân mặt của hắn.

Chưa đến hai mươi tuổi hắn đã cao 1m85, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ, nước da ngăm ngăm với vẻ ngoài lai phối hợp với khí chất thiếu niên sạch sẽ, tạo cảm giác mâu thuẫn, khiến người ta vừa muốn khinh nhờn, lại vừa muốn bảo vệ.

Bởi vậy, cho dù chỉ là người qua đường gặp Vũ Tu, cũng khó có thể rời mắt khỏi hắn.

"Là Vũ Tu kìa! Người thật đẹp trai quá đi!"

"Cậu ấy rốt cuộc cao bao nhiêu?"

"Vũ Tu! Nhìn bên này!"

Trên đường lui tới mấy nữ sinh vây quanh kín, gây nên náo động. Một số người qua đường không rõ cũng đi theo góp vui, trong lúc nhất thời con đường bị kẹt đến nước chảy không thông.

"Mọi người nhường đường một chút, không có gì để xem cả, xin đừng chụp lén." Đổng Vưu ở phía trước mở đường cho Vũ Tu, mà Vũ Tu ở đằng sau chỉ yên lặng cúi đầu đi về phía trước.

Hắn đã sớm quen với cảnh này, bởi vậy cho dù xung quanh có bao nhiêu người gọi tên hắn, hắn cũng mắt điếc tai ngơ, trong lòng tập trung suy nghĩ mình còn có mấy ngày nghỉ trước buổi thử vai tiếp theo.

Trên sân bóng cách đó không xa, rất nhiều người đều duỗi cổ nhìn về phía này, muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diệp Ngữ Thần ném một quả ba điểm đẹp mắt, hỏi Đỗ Thụy bên cạnh: "Chuyện gì thế?"

"Không biết." Đỗ Thụy tiếp nhận quả bóng rổ, tùy ý vỗ vỗ, hai mắt nhìn về phía con đường đông như kiến, "Có ngôi sao?"

"Ở giữa hình như có người đeo khẩu trang." Cung Hạo cũng nhìn về phía đó nói, "Nhìn quen quen, các cậu có biết là ai không?"

Diệp Ngữ Thần cũng cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ rõ mình từng gặp ở đâu. Người kia đeo khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy lông mày, nhưng cho dù như vậy, cũng có thể nhìn ra diện mạo không tầm thường.

"Tôi biết rồi." Đỗ Thụy bỗng ôm quả bóng rổ trong ngực, vẻ mặt đột nhiên nhớ ra, "Là Vũ Tu đúng không? Không phải cậu ta thi trường chúng ta sao? Còn chưa có báo danh."

"Vũ Tu?" Cung Hạo ở trong đầu còn đang tìm kiếm từ ngữ có liên quan, "Diễn vai thằng nhóc trong phim 'Bố ơi, đừng rời xa con' à? Cậu ta từ lúc nào đã lớn như vậy."

"Đó là bộ phim mấy năm trước rồi." Đỗ Thụy dứt khoát lấy điện thoại ra tra, nhưng sự chú ý của hắn rất nhanh bị một chuyện khác hấp dẫn, "Mẹ khϊếp, cậu ta thế mà cao 1m85, có điêu không?"

Diệp Ngữ Thần theo bản năng nhìn về phía bên kia, trong đám đông người đeo khẩu trang đen quả thật rất dễ nhìn thấy, cậu ta cao hơn hầu hết người khác gần như một cái đầu. Cậu ta thờ ơ cụp mắt xuống, rõ ràng xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng lại như đang ở ngoài cuộc, mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

"Anh Diệp cũng mới 1m82 thôi phải không?" Đỗ Thụy nhìn Diệp Ngữ Thần, người cao nhất trong ba người.

"Là cao 1m82,4." Diệp Ngữ Thần thu hồi tầm mắt, sửa lại.

0,4 cm đương nhiên không thể xem nhẹ, bốn bỏ năm lên, nếu làm tròn thì chính là 1m83.

"Hình như cậu ta là đàn em của anh." Đỗ Thụy nhìn tin tức trong điện thoại, lại nói với Cung Hạo, "Cậu ta đăng ký chuyên ngành đạo diễn."

"Cậu ta?" Cung Hạo nhíu mày, liếc nhìn Vũ Tu trong đám người, "Người nào đến cũng có thể làm đạo diễn được sao?"

"Dù sao cậu ta cũng từng đóng phim rồi mà." Đỗ Thụy có chút chua xót nói mình chỉ mới đóng phim quy mô nhỏ, đạo diễn còn là Cung Hạo.

"Ngoài 'Bố ơi, đừng rời xa con' ra, cậu ta còn có tác phẩm nào khác à?" Cung Hạo lấy quả bóng từ trong tay Đỗ Thụy, ném vào tay Diệp Ngữ Thần, "Bộ phim kia cậu ta diễn xuất tốt, còn không phải vì cậu ta không có cha sao."

"Chậc, hình như cũng có lý, vì bản thân không có cha nên có thể đồng tình với nhân vật." Đỗ Thụy vừa nói vừa tra điện thoại, "Vậy cha cậu ta rốt cuộc là ai?"

Tình hình bên kia dần yên tĩnh, Diệp Ngữ Thần và Cung Hạo lại chơi bóng một lúc, Đỗ Thụy ở bên cạnh cũng không tìm ra lời giải đáp.

Nhưng mà, hắn lại phát hiện ra một chuyện khác, cắt ngang hai người đang tấn công và phòng thủ: "Các cậu có biết cậu ta đã được đề cử người mới xuất sắc nhất cho giải Kim Lan năm nay chưa?"

Diệp Ngữ Thần phân tâm, bị Cung Hạo tìm được khoảng trống, lắc qua. Hắn nhìn Đỗ Thụy, thở chậm lại, nói: "Đề cử không có nghĩa là giành được giải thưởng."

"Vậy cũng rất trâu bò." Đỗ Thụy cất điện thoại hỏi, "Muốn mời cậu ta vào vòng của chúng ta không?"

Diệp Ngữ Thần, Đỗ Thụy và Cung Hạo, cùng với bạn bè thường xuyên tụ tập của bọn họ, đều thuộc cùng một vòng - đời thứ hai. Tóm lại, bọn họ đều có chút bối cảnh trong nhà, ở trường cũng không ai dám chọc.

"Mẹ cậu ta là ngôi sao, như vậy cũng có thể coi là ngôi sao đời thứ hai phải không?" Đỗ Thụy lại nói.

Cung Hạo không bày tỏ ý kiến, hỏi Diệp Ngữ Thần: "Ý cậu thế nào?"

"Không mời." Diệp Ngữ Thần cướp quả bóng trong tay Cung Hạo, ba bước lên rổ ghi điểm, "Cậu ta không đủ tư cách."

Quả bóng từ trên không trung rơi xuống, đập xuống trước mặt Diệp Ngữ Thần, anh không có đi nhặt, mà cầm lấy túi thể thao đặt ở dưới rổ.

"Này, làm sao vậy, không chơi tiếp à?" Đỗ Thụy hỏi.

"Cậu tôi bảo tôi đi tìm cậu ấy vào lúc này," Diệp Ngữ Thần nói, "Các cậu chơi tiếp đi, tôi đi trước."

Thời điểm tới văn phòng của trưởng khoa, Diệp Ngữ Thần gõ cửa một cách tượng trưng, rồi trực tiếp vặn mở tay nắm cửa: "Cậu."

"Tiểu Thần, lại đây," Chu Xương Dũng đặt bút máy trong tay xuống, vẫy tay với Diệp Ngữ Thần, "Lại đây ngồi đi, cậu nói cho cháu biết một chuyện."

"Có chuyện gì không thể gọi điện thoại sao ạ?" Diệp Ngữ Thần ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách, nửa người trên tùy ý dựa lưng vào ghế, thoải mái như ở nhà.

"Là như thế này," Chu Xương Dũng chắp tay, chậm rãi nói: "Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường vào tháng sau, không phải sắp xếp cháu làm người đại diện sinh viên lên phát biểu sao?"

"Vâng, sao vậy ạ?"

"Bây giờ, người được chọn này," Chu Xương Dũng dừng một chút nói, "Có chút thay đổi."

Diệp Ngữ Thần khẽ cau mày, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc: "Đổi thành ai ạ?"

"Vũ Tu." Không đợi Diệp Ngữ Thần hỏi, Chu Xương Dũng lại nói tiếp, "Mặc dù cậu ấy vừa mới nhập học, nhưng chuyện là như thế này, giải Kim Lan lần này, mấy người mới cạnh tranh với cậu ấy đều không có tác phẩm, nói cách khác, cậu ấy rất có thể sẽ là người mới xuất sắc nhất năm nay."

"Rất có thể" trong miệng trưởng khoa Học viện Điện ảnh Châu Cảng, Diệp Ngữ Thần biết đó chính là "100%".

"Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường là một sự kiện lớn, đương nhiên càng long trọng càng tốt. Đàn anh, đàn chị của cháu trở về trường cũ tham gia lễ kỷ niệm này, đều là những người so với người kia nổi tiếng hơn. Cháu cũng biết trọng lượng của giải Kim Lan, trường mình chưa có ai giành được, cho nên Vũ Tu làm người đại diện, không ai thích hợp bằng."

Những lời Chu Xương Dũng nói không có vấn đề gì, nhưng phân tích logic ra, kỳ thật chính là: Với tư cách là người đại diện sinh viên, Diệp Ngữ Thần không đủ tư cách, Vũ Tu mới đủ.

Dù sao, anh cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nên cảm thấy có chút mất mặt.

Chu Xương Dũng biết sẽ như vậy, lại an ủi: "Ta biết mấy năm nay cháu vẫn luôn muốn đóng phim, nhưng mẹ cháu bảo cháu đặt nền móng trước, cũng không phải là chuyện xấu. Cháu ngẫm lại mà xem, cháu nhận được nhất định là tài nguyên tốt nhất, nếu không diễn tốt, dư luận sẽ nói cháu như thế nào? Cho nên cháu không cần quá gấp gáp, càng không cần so sánh với Vũ Tu."

Diệp Ngữ Thần lại nghe ra ý tứ khác trong những lời này: Bây giờ diễn xuất của anh không tốt lắm, vì vậy đừng vội ra mắt.

Kỳ thật, diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lan từng có diễn viên nhỏ tuổi thiên phú cực tốt, cũng từng có diễn viên lớn tuổi đổi nghề giữa chừng, Diệp Ngữ Thần cũng không có cảm giác gì.

Nhưng cậu nhóc vắt mũi chưa sạch học cùng trường với anh mới vào năm nhất đã giành được giải người mới xuất sắc nhất, quả thật làm cho người ta có chút khó chịu.

Diệp Ngữ Thần giật giật khóe miệng, trên mặt hiện rõ vẻ không vui: "Bài phát biểu cháu cũng viết xong rồi."

"Vậy cũng không sao." Chu Xương Dũng nói, "Dù sao, sau này cháu và Vũ Tu cũng là người cùng ngành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cháu cứ đưa bài phát biểu cho cậu ấy tham khảo đi."