Chương 30: Buông lỏng tay chân*

Không đúng, ngay cả bản thân Diệp Ngữ Thần cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao anh lại cảm thấy tiếc cho Vũ Tu?

Đổi thành người khác suy nghĩ, nếu Đỗ Thụy biết hắn có cơ hội trao nụ hôn đầu, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng thay anh, đây mới là phản ứng bình thường của anh em.

...Nhưng tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?

Những suy nghĩ hỗn loạn lúc này càng trở nên hỗn loạn hơn, có gì đó không thể nói rõ ở trong lòng lặng lẽ nảy mầm.

Dù thế nào đi chăng nữa, Diệp Ngữ Thần vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, nụ hôn đầu vẫn rất quan trọng, không nên lấy đi hy sinh."

"Ừ." Vũ Tu gật đầu, lại nói, "Nhưng diễn viên nữ chính thật ra cũng rất xinh đẹp, không tính là hy sinh."

...Rất xinh đẹp?

Diệp Ngữ Thần cắn răng hàm, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Xinh đẹp cỡ nào?"

"Tôi tìm xem." Vũ Tu đi đến tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, mở Weibo của đối phương, "Tết này có phim của cô ấy chiếu, chắc là anh sẽ cảm thấy quen mắt."

Diệp Ngữ Thần nhìn qua, đúng là có chút ấn tượng. Vẻ ngoài của cô thanh thuần ngọt ngào, ở bất kỳ trường học nào đều là cấp bậc hoa khôi của trường.

Anh vừa lật ảnh chụp vừa hỏi: "Cậu thích kiểu này sao?"

"Tôi thích dáng dấp đẹp trai." Vũ Tu nhìn Diệp Ngữ Thần nói.

"À." Diệp Ngữ Thần ném điện thoại trở lại trong ngực Vũ Tu, chán nản nằm lại trên giường, "Bên cạnh cậu có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không muốn tìm bạn gái?"

"Không cần thiết." Vũ Tu nói, "Tôi có bà xã."

Nhận ra Vũ Tu là đang nói mình, cơn giận dồn nén trong anh trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng anh ngay lập tức bừng tỉnh, tại sao anh lại tức??

Chẳng lẽ, anh thật sự trúng 'Lời nguyền gay' của Đỗ Thụy sao?

"Ai là bà xã cậu." Diệp Ngữ Thần khó chịu nhấc chân đạp Vũ Tu một cái.

Vũ Tu cũng không so đo, nằm sấp trên giường, lật kịch bản trước mặt ra: "Còn anh, tại sao không tìm bạn gái?"

"Tôi không có hứng thú." Diệp Ngữ Thần một tay chống đầu, một tay lật kịch bản, "Tôi đến bây giờ còn chưa từng gặp qua người nào khiến tôi rung động."

"Vậy sao." Vũ Tu như có điều suy nghĩ nói.

"Đây là thể loại bi kịch sao?" Diệp Ngữ Thần đọc khái quát kịch bản, phát hiện nhân vật này của Vũ Tu cuối cùng lại chết vì chất độc X.

"Ừ." Vũ Tu nói, "Sẽ có một chút cẩu huyết."

"Khó trách cậu nói khó diễn." Diệp Ngữ Thần khoanh chân ngồi dậy, "Hình tượng nhhân vật này vừa hung dữ vừa dịu dàng, còn có chút suy sụp tinh thần, nếu không nắm bắt tốt sẽ biến thành giả tạo."

"Đúng vậy, tôi muốn tìm cảm giác trước, anh có thể giúp tôi không?" Vũ Tu hỏi.

Diệp Ngữ Thần hỏi thẳng: "Diễn đoạn nào?"

"Anh xem trang 58 trước đi, tôi cảm thấy chỗ này rất có khiêu chiến." Vũ Tu cũng từ trên giường đứng lên, đổi thành tư thế ngồi khoanh chân, "Có cảnh sát tìm được tôi, muốn dẫn tôi đi trại cai nghiện, mà tôi muốn thuyết phục anh ta để tôi làm người cung cấp thông tin cho anh ta, giúp anh ta bắt được bọn tay buôn ma túy."

"Chuyện này quá nguy hiểm, không có khả năng." Diệp Ngữ Thần nhíu mày, lập tức nhập tâm vào góc nhìn của cảnh sát.

"Nhưng cha tôi chính là bị bọn họ hại chết." Vũ Tu ngữ khí trầm xuống, mang theo sự cố chấp đặc thù của thiếu niên, "Tôi muốn báo thù cho cha tôi, để bọn họ nợ máu trả bằng máu."

"Cậu yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ bắt được kẻ xấu, cho cậu một lời giải thích." Diệp Ngữ Thần nhìn kịch bản nói.

"Vậy thì đến khi nào?" Vũ Tu sắc bén nói, "Tôi không còn đường lui nữa rồi!"

"Chờ đã," Diệp Ngữ Thần dùng tay ra hiệu tạm dừng, dùng bút dạ chỉ vào kịch bản nói, "Vừa rồi tôi không đọc kỹ. Nếu tôi đoán không lầm, thì cảnh sát này biết cậu đúng không?"

Nếu cảnh sát không quen biết cậu, anh ta không thể nào kiên nhẫn với nhân vật Vũ Tu như vậy.

"Đúng." Vũ Tu nói, "Cha tôi từng là người cung cấp thông tin cho anh ta."

"Vậy lời thoại này của anh ta cũng quá khô khan." Diệp Ngữ Thần dùng dùng bút dạ tô toàn bộ lời thoại của cảnh sát, sau khi đại khái làm rõ logic của đối thoại, anh ném kịch bản sang một bên, nói với Vũ Tu, "Được rồi, bắt đầu lại từ đầu."

"Để tôi làm người cung cấp thông tin cho anh." Vũ Tu nhập vai.

"Cậu điên rồi sao?" Diệp Ngữ Thần túm lấy cổ áo Vũ Tu, vỗ mạnh vào đầu hắn, "Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu còn đòi báo thù cái gì? Xem nhiều phim quá à?"

Vũ Tu thô bạo đẩy Diệp Ngữ Thần ra, gầm nhẹ: "Tôi có thể liên lạc được với tuyến trên, các anh có thể sao? Cảnh sát mẹ nó toàn là một lũ ăn hại!"

Cảm xúc của diễn viên thật sự cần được kí©h thí©ɧ, Diệp Ngữ Thần rõ ràng đã để cho Vũ Tu hoàn toàn phóng thích ra.

Mặc dù giữa hai người, Diệp Ngữ Thần mới là người xuất thân chính quy, nhưng khi Vũ Tu vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất, anh cũng có chút không đối diễn được với Vũ Tu.

"Cậu có biết cậu như vậy sẽ mạo hiểm tính mạng của mình không?" Diệp Ngữ Thần dùng sức túm lấy cánh tay Vũ Tu, "Đi theo tôi đến chỗ cai nghiện!"

"Không đi!" Vũ Tu diễn rất nhập tâm, dường như thật sự coi Diệp Ngữ Thần là cảnh sát, giằng co cũng không có chừng mực.

Lại đẩy mạnh thêm lần nữa, Diệp Ngữ Thần nửa quỳ trên giường không khống chế được mà ngã về phía sau, anh vốn định dùng tay chống đỡ ở phía sau, dừng lại đà ngửa ra sau, nhưng ai ngờ tay anh thật không khéo lại chống ở mép giường, cứ như vậy trượt xuống phía sau.

Vũ Tu muốn nhào tới tóm lấy Diệp Ngữ Thần nhưng không còn kịp nữa, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, anh nặng nề ngã xuống sàn nhà.

"Anh không sao chứ?" Vũ Tu vội vàng đi tới bên giường hỏi.

"Cậu thử ngã một cái xem?" Diệp Ngữ Thần tức giận nói.

Cũng may là khuỷu tay anh chạm đất trước, ngoại trừ cánh tay có hơi đau một chút, những chỗ khác đều không có gì nghiêm trọng.

Lúc anh đứng dậy, Vũ Tu đột nhiên nắm lấy cánh tay anh nói: "Anh bị rách da rồi."

Diệp Ngữ Thần liếc nhìn, chỉ là một vết thương rất nhỏ mà thôi. Anh đang định nói 'Tôi không sao', nhưng Vũ Tu đã sốt ruột vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, cầm hộp thuốc từ bên ngoài trở về.

"Có cần khoa trương như vậy không." Diệp Ngữ Thần nói, "Chỉ cần dán miếng dán vết thương là được."

"Vậy vẫn phải khử trùng." Vũ Tu lấy tăm bông và iodophor từ trong hộp thuốc ra, cẩn thận lau vết thương cho anh. Hắn vùi đầu tự trách mình, nhìn từ góc nhìn của anh, có thể thấy lông mi hắn rất dài, sống mũi rất cao.

"Đau không?" Vũ Tu ngước mắt lên, nhìn Diệp Ngữ Thần.

Diệp Ngữ Thần cũng là vào lúc này phát hiện, tư thế nhìn người khác từ dưới lên trên, thật sự rất dễ khiến người ta để lộ cảm xúc.

"Không đau." Diệp Ngữ Thần nói.

"Vậy thì tốt."

Vũ Tu nghiêm túc dán miếng dán lên miệng vết thương cho anh, mà anh lại cũng không nhịn được nữa, giơ tay kia lên xoa đầu Vũ Tu, khóe miệng hơi nhếch lên, gọi một tiếng: "Vũ Tiểu Tu."

Vũ Tiểu Tu thật ngoan.

Trong lúc này, Diệp Ngữ Thần nghĩ thầm.

Chỉ là tóc của Vũ Tu còn chưa khô hẳn, khi xoa sẽ thấy xoăn, sờ vào không được dễ chịu cho lắm.

Diệp Ngữ Thần đang định rút tay về, mà đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra với anh.

Vũ Tu đột nhiên chống hai tay trước người, nghiêng người tiến lại gần, môi chạm vào khóe môi Diệp Ngữ Thần.

Cái chạm kia rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khi Vũ Tu lùi về sau, Diệp Ngữ Thần thậm chí còn không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Tay anh cứng đờ giữa không trung, đờ đẫn nhìn Vũ Tu, không thể tin được mà hỏi: "Cậu hôn tôi?"

"Ừ." Vũ Tu quan sát phản ứng của Diệp Ngữ Thần, "Cái này có được tính là nụ hôn đầu không?"

Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng tiêu hóa được cú sốc này, nhưng đầu óc anh lại trở nên hỗn loạn.

Anh vậy mà không có phản cảm khi hôn môi với Vũ Tu.

Điều này không đúng lắm?

"Không tính." Diệp Ngữ Thần cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, giả vờ như trông có vẻ đã từng gặp qua sóng to gió lớn, "Cậu hôn kiểu này thì tính là gì? Bạn nhỏ ở nhà trẻ còn mạnh dạn hơn cậu."

"À." Trong mắt Vũ Tu lóe lên một tia không vui, hắn lại nghiêng người nhích lại gần Diệp Ngữ Thần.

Diệp Ngữ Thần thề là anh muốn trốn ra sau, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Vũ Tu ngày càng gần, anh lại không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

Lần này, Vũ Tu chính diện hôn lên môi Diệp Ngữ Thần, đôi môi dán chặt vào nhau, hai người đều cẩn thận duy trì tư thế hôn môi không nhúc nhích.

Thời gian trôi qua dường như đã ngừng lại, thần kinh khống chế ngũ giác, lục giác dường như đều tập trung ở trên môi, làm cho thế giới của hai người chỉ còn lại nụ hôn này.

Hóa ra hôn con trai cũng khá mềm.

Vừa mềm, vừa ấm áp, giống như kẹo bông, ngọt đến ngấy cả người.

Một lúc sau, Vũ Tu kết thúc nụ hôn thuần khiết này, mà Diệp Ngữ Thần cũng mở hai mắt ra.

"Lần này có được tính là nụ hôn đầu không?" Vũ Tu nhìn thẳng vào Diệp Ngữ Thần.

Diệp Ngữ Thần mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, lúc này mới oán giận: "Cậu hôn tôi làm gì?"

Chỉ vài chữ như vậy, giọng nói của anh càng nói càng nhỏ, kèm theo sự chột dạ ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Nếu anh thật sự có ý kiến, cần gì phải đợi đến bây giờ mới nói?

"Anh nói đáng tiếc." Vũ Tu cười nói, "Cho anh thì không thấy tiếc nữa."

Thật ra, Diệp Ngữ Thần không từ chối, cũng nói rõ thái độ của anh với Vũ Tu.

Nhưng lúng túng và luống cuống là điều khó tránh khỏi, anh lấy ngón trỏ gãi gãi má, nói không nên lời: "Cậu không thể lên tiếng hỏi tôi trước được à?"

"Được." Vũ Tu nói, "Vậy tôi có thể hôn anh không?"

"Cậu đã hôn rồi." Diệp Ngữ Thần bĩu môi, có chút không biết phải nói gì, "Bây giờ còn hỏi làm gì?"

"Tôi hỏi cho lần sau." Vũ Tu hơi cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên môi Diệp Ngữ Thần.

Diệp Ngữ Thần sửng sốt một giây mới phản ứng lại: "Hả?"

Vũ Tu lại nhích lại gần, khí thế so với hai lần trước mãnh liệt hơn.

Tục ngữ nói trước lạ sau quen, lần thứ ba Vũ Tu trực tiếp buông lỏng tay chân, hai tay ôm lấy má Diệp Ngữ Thần, tùy ý liếʍ mυ"ŧ môi anh.

Hắn từ tư thế quỳ gối biến thành nửa quỳ, thân thể không ngừng áp sát về phía Diệp Ngữ Thần, dần dần, dừng lại ở môi anh dường như không còn thỏa mãn nữa, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng anh, bắt đầu tùy ý khám phá khoang miệng anh.

"Ưʍ...Vũ Tu..." Cổ Diệp Ngữ Thần ngửa đến mức khó chịu, anh cũng không muốn bị Vũ Tu đè lên giường, nên muốn đẩy Vũ Tu ra trước.

Mà đúng lúc này, cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, thân thể hai người trong nháy mắt bất động, sau đó giống như hai nam châm cùng cực, mạnh mẽ bật ra.

"Tiểu Tu," Vũ Mẫn trực tiếp đẩy cửa phòng ra, thò nửa người vào, "Dì nói con lấy hộp thuốc, làm sao vậy, Tiểu Diệp bị thương sao?"

Hô hấp của Diệp Ngữ Thần còn có chút thở dốc, trên mặt cũng chưa bớt đỏ ửng.

Anh không thể không lấy kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong đời mình ra, cố tỏ vẻ đau đớn, nói: "Cháu vừa ngã từ trên giường xuống, đập đến cánh tay."

"Để dì xem." Vũ Mẫn đi tới bên giường ngồi xuống, nâng cánh tay Diệp Ngữ Thần lên nhìn, "Có đau không?"

"Có chút ạ." Diệp Ngữ Thần nói. Thật ra, anh không cảm thấy đau chút nào.

"Sao lại ngã?" Vũ Mẫn quở trách nhìn Vũ Tu, "Con là chủ nhà, phải chăm sóc Tiểu Diệp thật tốt, biết không?"

"Cũng không thể trách em ấy." Diệp Ngữ Thần không nhịn được lên tiếng bênh vực, "Có một cảnh nhân vật của Vũ Tu tranh chấp với cảnh sát, vừa rồi bọn cháu tranh cãi quá nhập tâm."

"Ôi, khuya thế này mà con còn đến giúp nó tập diễn thật là làm phiền con rồi." Vũ Mẫn đứng dậy, lại nói với Vũ Tu, "Các con cũng đừng có mà tập quá muộn, chờ lúc nữa người nhà Tiểu Diệp sẽ lo lắng đó."

Diệp Ngữ Thần muốn nói không sao, dù sao xe của anh cũng đậu ở dưới tầng, về nhà cũng rất thuận tiện.

Nhưng lúc này Vũ Tu đột nhiên nhìn anh, hỏi: "Tối nay anh còn đi về sao?"

Diệp Ngữ Thần: "Hả?"

"Anh cứ ngủ ở nhà tôi đi." Vũ Tu nói, "Dù sao giường của tôi cũng đủ lớn."

Vũ Mẫn cảm thấy đề nghị này không tồi, nói: "Cũng được nha, Tiểu Diệp. Dù sao lúc này cũng hơn mười giờ rồi, con trở về cũng không an toàn. Con gọi điện về nhà nói tối nay ngủ lại ở chỗ chúng ta đi. Người nhà con chắc là cũng biết quan hệ giữa con và Tiểu Tu rất tốt chứ?"

Người trong nhà Diệp Ngữ Thần chỉ quan tâm đến tin tức tài chính và kinh tế, không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí, đương nhiên không biết quan hệ giữa anh và Vũ Tu là như thế nào.

Nhưng trước kia anh cũng từng ở nhà Đỗ Thụy và Cung Hạo nhiều lần, một đêm không về cũng không sao.

"Vậy cũng được." Diệp Ngữ Thần nói, "Tối nay cháu không về nữa."

"Được, để dì bảo dì giúp việc chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho con." Vũ Mẫn nói xong xoay người rời đi, hất cằm chỉ đĩa trái cây trên bàn, "Nhớ ăn trái cây nhé."

Cửa phòng ngủ đóng lại lần nữa, tiếng bước chân dần dần biến mất.

Diệp Ngữ Thần thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ Vũ Tu nói: "Sao cậu không khóa cửa hả?"

"Không nghĩ tới cần phải khóa cửa." Vũ Tu nói.

"Trái tim cậu cũng mạnh quá đi?" Diệp Ngữ Thần sợ hãi nói, "Suýt chút nữa thì bị mẹ cậu bắt gặp chúng ta cái đó, cậu còn dám để tôi ngủ lại."

"Cái đó?" Ánh mắt Vũ Tu chứa ý cười hỏi.

"Khụ khụ." Diệp Ngữ Thần mất tự nhiên chuyển đề tài, "Tôi cảm thấy mẹ cậu rất tốt, thật ra cũng không đáng sợ như cậu nói."

"Anh thấy tốt là được." Vũ Tu nói, "Hình như bà cũng rất thích anh."

"Đó là bởi vì dì còn chưa biết chúng ta..."

Nói tới đây, Diệp Ngữ Thần bị mắc kẹt.

Anh cũng không biết phải hình dung quan hệ giữa anh và Vũ Tu như thế nào, đùa giả thành thật? Hình như cũng không phải như vậy, như mong đợi? Cái này còn kỳ lạ hơn.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng nghĩ ra được một từ chuẩn xác - trạng thái mập mờ.

Không sai, hiện tại anh và Vũ Tu chính xác là đang ở giai đoạn mập mờ.

Nhưng mà còn chưa nói tiếp, Vũ Tu đã tiếp lời: "Biết chúng ta đang yêu đương sao?"

"Yêu đương cái gì?" Diệp Ngữ Thần trừng mắt nhìn Vũ Tu, "Cậu đã tỏ tình chưa? Tôi đã đồng ý chưa? Vừa rồi còn nói mình thích con gái xinh đẹp..."

"Tôi nói lúc nào?" Vũ Tu nghiêng đầu, ngắt lời Diệp Ngữ Thần, "Tôi vẫn luôn thích anh trai xinh đẹp."

Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhớ lại, lần trước Vũ Tu uống say ở nhà anh, cũng gọi anh như vậy.

"Cũng chính là anh." Vũ Tu lại bổ sung, "Diệp Ngữ Thần."