Chương 28: Rút lại lời chia tay

"Không bằng ngày mai em trở về đi."

Diệp Ngữ Thần cụp mắt xuống, uống một ngụm cháo tôm tươi trong bát với vẻ mặt bình tĩnh. Đầu tôm rất to, dì lại rạch một đường trên lưng con tôm, trông có vẻ thịt tôm càng đầy đặn hơn.

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao nhất định phải hao tâm tổn trí trên người Vũ Tu cơ chứ?

"Vậy show kia em không đi nữa." Vũ Tu nói.

"Tùy em."

Có lẽ là nhìn ra được Diệp Ngữ Thần không có ý nói giỡn, Vũ Tu khẽ cười, nói: "Vậy anh cứ để em bị đói đi."

Diệp Ngữ Thần nhấc mí mắt lên liếc Vũ Tu một cái, rất hài lòng với câu trả lời này.

Con người chính là không thể quá nuông chiều, nếu không sẽ chỉ càng ngày càng được voi đòi tiên.

"Đợi lát nữa ăn xong chúng ta làm gì?" Vũ Tu vừa húp cháo vừa hỏi.

"Dù sao thì cũng không phải là làʍ t̠ìиɦ."

"Khụ khụ." Vũ Tu không kịp đề phòng bị nghẹn, kéo khăn giấy lau khóe miệng, "Em cũng không có đói khát như vậy."

Diệp Ngữ Thần dường như đã tìm được cách tốt nhất để trị Vũ Tu, từ thế bị động thành chủ động nói: "Biết em bị bỏ đói tám năm rồi."

"Anh quan tâm em như vậy sao?" Giọng Vũ Tu cũng không có kinh ngạc, "Còn biết mấy năm nay bên cạnh em không có người."

"Anh quan tâm em hơn em tưởng tượng." Diệp Ngữ Thần nói.

Thật ra, Diệp Ngữ Thần đã học được mánh khóe này từ trên người Vũ Tu, tuyệt chiêu chân thành là mãi mãi, Vũ Tu không phải là muốn nghe anh nói những lời này sao? Anh nói là được.

Ánh mắt Vũ Tu trở nên nghiêm túc: "Cụ thể như thế nào?"

Nhưng sự chân thành của Diệp Ngữ Thần chỉ là chạm đến rồi thôi: "Tự mình đoán."

Vũ Tu nhíu mày, hiểu ra Diệp Ngữ Thần không có ý thẳng thắn với hắn, thu lại vẻ nghiêm túc, nói: "Anh cứ giấu đi."

Diệp Ngữ Thần nhàn nhã cắn một miếng bánh canh.

Vũ Tu lại nói: "Sớm muộn gì em cũng moi anh ra."

Diệp Ngữ Thần trong lòng lộp bộp nhảy dựng lên, bình tĩnh nuốt thức ăn trong miệng.

Anh đột nhiên nghĩ đến nếu bị Vũ Tu biết được anh chính là Tạ Hiểu, vậy sẽ mất mặt cỡ nào? Nhưng anh lại cẩn thận suy nghĩ một chút, khẳng định mình chưa từng lộ ra sơ hở gì.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Diệp Ngữ Thần như thường ngày, cầm mấy cây xúc xích đi tới bụi cây phía sau thư viện tư nhân.

Xúc xích chỉ dày bằng ngón tay cái, mỗi cây đều không dài, là đồ ăn dành cho thú cưng.

Diệp Ngữ Thần vừa mới bóc vỏ trong bụi cây đã có tiếng sột soạt, không lâu sau, ba con chó đất nhỏ chui ra.

Vũ Tu đi theo sau Diệp Ngữ Thần có chút kinh ngạc, nhìn chó con đang ngoe nguẩy vẫy đuôi, hỏi: "Anh còn nuôi chó à?"

"Không." Diệp Ngữ Thần nói, "Là chó hoang trên đảo."

Tuy nói như thế nhưng anh vẫn giới thiệu: "Đây là Tiểu Hoàng, đây là Tiểu Hắc, đây là Tiểu Khôi."

Vũ Tu nhíu mày: "Anh đặt tên vẫn qua loa như vậy."

Trước kia, lúc viết kịch bản với Vũ Tu ở trường, Diệp Ngữ Thần ghét nhất chính là đặt tên cho nhân vật.

Giống như kịch bản hung thủ và tên trộm kia, Vũ Tu không nghĩ ra được cái tên phù hợp với cốt truyện, nhờ Diệp Ngữ Thần nghĩ giúp hắn, mà anh chỉ mất ba giây đã nghĩ ra hai cái tên: Trương Tuấn và Lý Lượng.

Sau khi nộp kịch bản lên, Vũ Tu đạt điểm A+.

Sự thật chứng minh chỉ cần câu chuyện đủ đặc sắc, tên người có hay hay không đều không quan trọng.

"Tên chỉ là ký hiệu mà thôi." Diệp Ngữ Thần chia xúc xích cho ba con chó đất nhỏ, "Dễ nhớ là được."

"Ừ." Vũ Tu yên lặng nhìn Diệp Ngữ Thần, "Thầy Tạ cũng nói như thế."

Diệp Ngữ Thần dừng động tác lại, sau lưng đột nhiên căng thẳng.

Trước khi quay phim 'Sống có gì vui', Vũ Tu đã trò chuyện với biên kịch Tạ Hiểu về nội dung kịch bản.

Nhân vật của hắn tên là 'Vương Tam', một cái tên rất bình thường. Hắn hỏi Tạ Hiểu trên WeChat, cái tên này có thể đổi tên hay hơn không, nhưng câu trả lời của Tạ Hiểu là: Tên chỉ là ký hiệu mà thôi.

"Thầy Tạ," Diệp Ngữ Thần xoa đầu chó con, gạt sang chủ đề khác, "Có trí tưởng tượng rất phong phú nhỉ."

Anh là đang nhắc đến truyện tình yêu xã hội đen do Chu Tuyền sáng tác.

"Anh cảm thấy đề tài tác phẩm tiếp theo của cô ấy như thế nào?" Vũ Tu hỏi.

"Rất hay." Diệp Ngữ Thần nói.

"Nếu đổi lại là anh viết," Vũ Tu lại hỏi, "Anh sẽ viết truyện gì?"

Diệp Ngữ Thần đương nhiên không trả lời, xoay người đi vào trong thư viện: "Anh không có hứng thú viết kịch bản."

Ba con chó đất nhỏ vẫy đuôi đi theo, nhưng chúng rất hiểu chuyện, chỉ canh giữ ở cửa thư viện, không dám đi vào.

Nhưng người kia lại quang minh chính đại đi theo Diệp Ngữ Thần vào trong thư viện: "Đây là phòng sách của anh?"

"Ừ." Diệp Ngữ Thần nói.

Không có nhiều phương thức giải trí trên đảo, đọc sách được coi là trò tiêu khiển lớn nhất của Diệp Ngữ Thần.

Tuy nhiên, sách thể loại biên kịch không tiện đọc trước mặt Vũ Tu, nên anh liền đi tới giá sách trong cùng, nơi có những cuốn sách mới được chuyển lên đảo vào đầu tháng này.

"Anh đều đọc thể loại này sao?" Vũ Tu lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám, trừ cuốn này ra, trên giá sách tất cả đều là sách cùng đề tài.

Cuốn truyện tiếp theo Diệp Ngữ Thần viết chính là suy luận, nên đương nhiên anh sẽ đọc các tác phẩm cùng thể loại trước.

"Tùy tiện đọc thôi." Anh nói.

"Trước kia, anh viết truyện rất giỏi." Vũ Tu đặt sách trở lại giá sách, "Không muốn thử viết kịch bản sao?"

"Không." Diệp Ngữ Thần lấy sách trên giá sách, đi tới giá sách sát trong cùng.

Có một cuốn sách anh muốn đọc đặt ở hàng thứ nhất, thắt lưng của anh không thể cúi thấp xuống như vậy, chỉ có thể nhìn tên sách, tạm thời bỏ qua.

Nhưng khi Diệp Ngữ Thần định ôm mấy cuốn sách trong tay trở về, thì Vũ Tu lại đứng ở trước mặt anh không có ý định di chuyển.

Phòng sách tư nhân không được sắp xếp ngay ngắn như thư viện tiêu chuẩn, ví dụ như chỗ lối đi nơi Diệp Ngữ Thần đứng, hai bên đều là giá sách, bức tường trắng ở cuối, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể bảo Vũ Tu nhường đường.

Nhưng Vũ Tu đã phát hiện ra điều này, không chỉ không có ý định nhường đường mà còn đi về phía trước.

Không gian vốn nhỏ hẹp bỗng trở nên chật chội, không khí bao quanh hai người cũng đột nhiên trở nên sền sệt lại.

"Thật ra, mấy năm nay em vẫn luôn suy nghĩ." Vũ Tu lướt ngón tay qua những cuốn sách trên giá, từng bước từng bước tới gần Diệp Ngữ Thần, "Trước kia, em vẫn còn quá trẻ, anh nói chia tay liền chia tay."

Vóc dáng Vũ Tu rất cao, mỗi bước đi của hắn trong lối đi tối tăm này đều khiến tim Diệp Ngữ Thần đập nhanh hơn.

"Chia tay vốn là chuyện đơn phương." Diệp Ngữ Thần ôm sách trong lòng, lùi lại một bước.

"Cũng có thể không phải." Vũ Tu dần dần đi tới trước mặt Diệp Ngữ Thần, "Nếu như lúc trước em không đồng ý chia tay, anh sẽ thế nào?"

Lưng Diệp Ngữ Thần chạm vào tường, không thể lùi nữa.

Anh hơi nâng cằm lên, nghênh đón ánh mắt của Vũ Tu: "Chẳng sao cả."

"Vậy để em hỏi lại lần nữa." Vũ Tu nhìn thẳng Diệp Ngữ Thần, "Anh thật sự muốn chia tay với em sao?"

Câu này không hiểu sao nghe có vẻ quen, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhớ lại, khi đó anh nằm trên giường viện, nói chia tay với Vũ Tu qua điện thoại, hắn cũng nói câu này, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.

Anh nhanh chóng nhận ra Vũ Tu lúc này là muốn hồi tưởng lại cảnh chia tay lần nữa.

Cũng giống như diễn viên có yêu cầu cao không hài lòng với biểu hiện của mình, chủ động hô NG, yêu cầu làm lại.

Mà việc tiến vào trạng thái diễn mọi lúc mọi nơi cũng là trò chơi mà trước đây bọn họ vẫn thường chơi.

Diệp Ngữ Thần chẳng muốn diễn, nhưng đối mặt với vấn đề này, anh lại không thể không phối hợp: "Phải."

Chỉ là khác với lần trước có yếu tố giận dỗi, lần này giọng điệu của hắn đã suy nghĩ kỹ càng.

"Được." Lời thoại của Vũ Tu vẫn giống như lúc trước, nhưng tâm tình của hắn lại không đúng cho lắm, thay vì tức giận, hắn lại rất bình tĩnh.

Quả nhiên, lời thoại tiếp theo hắn nói: "Em không đồng ý."

"...Em không đồng ý?" Diệp Ngữ Thần có chút khó hiểu, "Anh không phải đang trưng cầu ý kiến của em."

Tự mình lôi kéo người ta lên diễn cùng, còn tự ý sửa đổi lời thoại, đây rõ ràng là kiểu diễn viên mà biên kịch ghét nhất.

"Em là bạn trai anh, ý kiến của em không quan trọng sao?" Vũ Tu nói, "Em không đồng ý, cho nên hiện tại chúng ta vẫn là người yêu."

Diệp Ngữ Thần thật sự không hiểu nổi Vũ Tu rốt cuộc là đang diễn cái gì.

Anh quan sát nét mặt của Vũ Tu nhận ra hắn nghiêm túc chứ không phải đang diễn, anh dần dần nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc là em có ý gì?"

"Em muốn rút lại lời chia tay." Vũ Tu nói.

"Rút lại?" Diệp Ngữ Thần nói, "Lúc đó, chính em ép anh."

"Phải." Vũ Tu tiến lên một bước, chạm vào đầu ngón chân của Diệp Ngữ Thần, "Sau khi rút lại, chia tay sẽ không được tính, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

Vũ Tu là đang muốn quay lại với mình?

Nhưng tại sao chứ? Diệp Ngữ Thần khó hiểu.

Tám năm không liên lạc, đột nhiên muốn quay lại, lẽ nào là sau khi nhìn thấy lịch sử danh sách phát của anh, hắn tự dỗ mình rồi sao?

Này cũng không giống Vũ Tu cho lắm.

Ngược lại, nếu Vũ Tu còn nhớ mãi không quên anh, tại sao trước đó lại không chủ động liên lạc với anh?

Dù thế nào đi chăng nữa, tường đồng vách sắt trong lòng anh dường như có xu thế dao động.

Diệp Ngữ Thần bừng tỉnh, dùng tay chống ngực Vũ Tu, nhíu mày nói: "Anh chơi trò kim chủ với em, không có nghĩa là anh muốn quay lại với em, em đừng hiểu lầm."

"Tại sao?" Vũ Tu trái lại rất bình tĩnh, giống như là biết Diệp Ngữ Thần sẽ không dễ dàng đồng ý, "Anh xem phim của em nhiều lần, chẳng lẽ không phải là do nhớ em sao?"

"Vũ Tu, em nghĩ nhiều rồi." Diệp Ngữ Thần ý vị sâu xa nói, "Con người làm việc gì cũng không nhất định phải có mục đích, em đã gần ba mươi tuổi rồi, sao còn không biết thuận theo tự nhiên..."

Diệp Ngữ Thần còn chưa nói xong, Vũ Tu đã ngắt lời anh: "Thầy Diệp, anh thật dong dài."

Một giây sau, khuôn mặt trước mắt đột nhiên phóng đại, có thứ gì đó ấm áp chặn ở môi Diệp Ngữ Thần.

Anh kinh ngạc mở to hai mắt, đang định nói cái gì đó, nhưng anh mới vừa mấp máy môi, đầu lưỡi Vũ Tu liền cạy mở hàm răng của anh.

Toàn bộ sách trong tay 'rầm rầm' rơi xuống đất, hai tay Diệp Ngữ Thần nắm lấy bả vai Vũ Tu, trong lúc nhất thời quên cả đẩy ra.

Chó con bị bỏ đói tám năm thật sự rất điên cuồng, thay vì nói là hôn, không bằng nói là gặm cắn.

Diệp Ngữ Thần có một chút suy nghĩ không thích hợp, nếu thật sự muốn đút no Vũ Tu ở trên giường, vậy chẳng phải eo của anh sẽ bị gãy sao?

Không gặp phải sự phản kháng như trong dự đoán, thế tấn công của Vũ Tu dần dần chậm lại, đầu lưỡi dịu dàng quét qua khóe miệng đang rỉ máu của anh.

Cho đến khi cảm nhận được có chút đau nhói, Diệp Ngữ Thần lúc này mới phản ứng lại, đồ chó này thế mà lại cắn rách khóe miệng anh.

"Vũ Tu, được rồi." Diệp Ngữ Thần cau mày, quay mặt đi, đẩy ngực Vũ Tu ra, "Còn chưa hôn đủ sao?"

Vũ Tu không lùi lại, vẫn ôm Diệp Ngữ Thần, trán hắn áp lên tường ghé vào tai anh, nghiêng đầu hỏi: "Nơi này của anh có bị ai khác cắn không?"

Lúc nói lời này, tay phải của hắn không ngừng đi lên, đi tới ngực trái Diệp Ngữ Thần, cuối cùng ngón cái nhấn chính xác vào nơi nào đó.

"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần bỗng xù lông, muốn đẩy hắn ra, nhưng anh vừa định đẩy, thì thắt lưng lại đột nhiên đau nhức, làm cho động tác đẩy người của anh trở nên không đau không ngứa.

Không đẩy được người ra, kết quả là Vũ Tu ngày càng táo tợn vân vê hai lần, nói: "Sao vậy, trước kia anh thích nhất là em cắn nơi này."

"Anh thích nhất cái gì?" Diệp Ngữ Thần đổi thành vỗ vỗ móng vuốt chó của Vũ Tu, "Rõ ràng là em thích nhất!"

Vũ Tu khàn giọng cười, nói: "Đúng, em thích nhất. Cho nên có bị ai khác cắn không?"

"Có," Diệp Ngữ Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Vũ Tu, nói một câu tức giận, "Nhiều là đằng khác."

Vũ Tu thật sự bị chọc tức, cau mày cởi cúc áo trước ngực Diệp Ngữ Thần, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của anh.

Cơn đau lại ập đến, Diệp Ngữ Thần ngửa cằm, muốn đẩy Vũ Tu ra, nhưng thắt lưng rất đau, anh chỉ có thể tức giận nói: "Không phải chứ, em là chó sao?"

Môi Vũ Tu càng ngày càng đi xuống, tư thế như muốn trừng phạt anh ngay tại chỗ.

Nhưng Diệp Ngữ Thần cũng không có ý định dung túng Vũ Tu đến mức này, anh bóp mạnh phần gáy Vũ Tu, buộc hắn ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn anh nói: "Em còn như vậy thì ngày mai liền phắn cho anh."

Chó con phát điên cuối cùng cũng yên tĩnh, Vũ Tu rõ ràng không thích bị chạm vào sau gáy, lùi lại, bất mãn xoa xoa gáy nói: "Anh ngược đãi em."

"Đáng đời." Diệp Ngữ Thần đẩy Vũ Tu ra, bước qua đống sách rơi trên mặt đất, đi ra ngoài, lạnh lùng nói, "Nhặt sách lên cho anh."

Diệp Ngữ Thần vừa đi về phía trước, vừa buồn phiền, càng nghĩ anh lại càng tức.

Nhưng nghe thấy tiếng Vũ Tu ngoan ngoãn nhặt sách ở phía sau, anh lại thật sự không biết phải làm gì để bắt chẹt hắn cho bõ tức.

Diệp Ngữ Thần đi ra ngoài cửa, ba con chó hoang vẫn canh giữ ở đó.

Vũ Tu nhặt những cuốn sách rơi trên mặt đất lên, đang định ra ngoài tìm Diệp Ngữ Thần thì Đổng Vưu đột nhiên gọi điện thoại tới.

"Chú Đổng." Hắn nhận điện thoại, tiếp tục đi lên phía trước.

"Hot search đã bắt đầu giảm, nhưng rất chậm," Đổng Vưu nói, "Nếu không chúng ta cũng nỗ lực thêm một chút đi?"

"Không cần." Vũ Tu hờ hững nói, "Dù sao cũng phải come out."

"Cháu chắc chứ?" Đổng Vưu có chút lo lắng, "Hai người nhiều năm rồi không gặp, cháu thật sự có thể theo đuổi được cậu ấy sao?"

"Anh ấy còn chưa buông bỏ được cháu đâu." Cách cửa chỉ còn vài bước, Vũ Tu đứng ở phía sau cửa, nhìn Diệp Ngữ Thần đang chơi với chó hoang ngoài cửa, "Nhưng anh ấy có chuyện muốn giấu cháu, mà còn rất đề phòng."

"Chuyện gì vậy?" Đổng Vưu hỏi.

"Cháu không biết." Vũ Tu nói.

"Nếu như còn chưa buông bỏ được cháu, vậy thì cũng dễ thôi." Đổng Vưu nói, "Lúc trước, cháu theo đuổi cậu ấy không phải là rất dễ sao?"

"Lúc trước thì dễ," Vũ Tu dừng lại, "Nhưng bây giờ anh ấy thay đổi rồi."

Vũ Tu không khỏi có chút buồn rầu, hình như bây giờ Diệp Ngữ Thần không còn dính chiêu giả bộ đáng thương của hắn.

Nhớ lại, rõ ràng trước kia anh ngốc như thế đều dính chiêu cho không hắn.