Chương 23: Đàn anh tiêu chuẩn kép*

Trong ký túc xá của Diệp Ngữ Thần tích trữ rất nhiều sữa chua toàn là loại Vũ Tu đại ngôn.

Sau khi qua thử vai, Vũ Tu xin nghỉ phép đi quay phim, không ở trường một thời gian dài.

Kim chủ ba ba đưa sữa chua tới, hắn cũng không có cách nào xử lý, gần như tất cả đều được đưa cho Diệp Ngữ Thần.

Đúng lúc không kịp ăn sáng, Diệp Ngữ Thần tiện tay cầm một chai sữa chua, vội vàng khoác ba lô chạy đến thư viện của trường.

Gần cuối kỳ, Vũ Tu cuối cùng cũng quay chụp xong, trở về trường học.

Có một số môn học tự chọn kéo dài vài tuần đã kết thúc, hắn phải học bù và làm bài tập của những môn này, mà Diệp Ngữ Thần cũng có tiểu luận chưa viết, nên hai người liền hẹn gặp nhau ở thư viện vào ngày hôm sau Vũ Tu trở về trường học.

Ba năm đại học, Diệp Ngữ Thần lần đầu tiên tới đây.

"Cậu đã làm bài tập của môn 'Đánh giá và phân tích các tác phẩm kinh điển giữa phim điện ảnh và nguyên tác' chưa?" Diệp Ngữ Thần đến muộn, vừa lấy máy tính vừa quay đầu nhìn màn hình máy tính của Vũ Tu, "Tôi có thể cho cậu tham khảo."

"Đã gửi cho giáo sư rồi." Vũ Tu nói.

"Cậu viết bộ phim nào?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Ma giới." Vũ Tu nói, "Còn anh thì sao?"

"Tôi cũng vậy." Diệp Ngữ Thần dùng cùi chỏ huých Vũ Tu, "Cho tôi xem bài viết của cậu."

Vũ Tu mím môi: "Không."

"Ngại gì." Diệp Ngữ Thần nói, "Tôi cũng cho cậu xem."

Vũ Tu chần chờ một chút, dường như bị thuyết phục: "Được."

Hắn kéo tệp tài liệu vào hộp thoại WeChat rồi gửi cho Diệp Ngữ Thần, anh lập tức mở ra xem, nhìn lướt qua thấy số chữ sáng loáng kia: "5.000 từ?"

Yêu cầu của giáo sư là 3.000 từ, Diệp Ngữ Thần viết một mạch đến 4.300 từ, còn tưởng mình đã viết nhiều, không ngờ Vũ Tu còn viết nhiều hơn anh.

"Ma giới rất dài, chỉ riêng phần khái quát cốt truyện đã mất 1.000 từ rồi." Vũ Tu nói.

"Đúng thật, tôi cũng khái quát rất lâu."

Diệp Ngữ Thần đọc lướt qua bài bút kí của Vũ Tu, không giống với bản thảo phát biểu đại diện sinh viên đậm đặc miệng lưỡi nhà quan, bài văn này có thể thấy rõ hơn cách hành văn của Vũ Tu.

Các câu của Vũ Tu tương đối ngắn gọn, ít ví von, gần gũi mộc mạc.

Nhưng logic bên trong đan xen, luận điểm chặt chẽ, đọc cảm thấy cực kỳ trôi chảy.

"Được nha." Diệp Ngữ Thần nhanh chóng đọc xong bài bút kí của Vũ Tu, "Cái này có gì mà ngại?"

"Không bằng anh." Vũ Tu nói.

"Cũng đúng." Diệp Ngữ Thần nghiêm túc gật đầu.

Vũ Tu không ngờ sự khiêm tốn của mình lại bị Diệp Ngữ Thần thuận theo, bị nghẹn một lúc, mới hỏi: "Bài viết của anh đâu?"

"À," Diệp Ngữ Thần lại nổi lên tâm tư chọc người, "Không tìm thấy tệp tài liệu."

Vũ Tu nhận ra mình bị lừa, nhíu mày: "Anh lừa tôi."

"Thật mà." Diệp Ngữ Thần nói, "Ngay cả email tôi cũng xóa mất rồi."

Tuy nói như vậy nhưng Diệp Ngữ Thần vẫn nhấp chuột vào thư mục lưu trữ bài bút kí.

Anh đang định kéo tệp tài liệu vào hộp thoại WeChat, ai ngờ Vũ Tu lại vòng tay qua ôm lấy cổ anh, kéo anh đến trước mặt nói: "Đàn anh, nói dối không tốt đâu."

Diệp Ngữ Thần sững sờ, Vũ Tu thế mà lại kẹp cổ anh như ức hϊếp em trai?

Đàn em thối này từ khi nào lại trở nên ngông cuồng như vậy?

"Cậu bỏ ra cho tôi!" Diệp Ngữ Thần nhéo eo Vũ Tu, thoát khỏi cánh tay hắn, trừng mắt nhìn hắn nói, "Không biết lớn nhỏ."

Vũ Tu nhếch khóe miệng: "Ai bảo anh nói dối."

Lúc này, bàn bên cạnh đột nhiên có người cố ý ho khan một tiếng, như là đang nhắc nhở bọn họ nhỏ giọng, nơi này là thư viện.

Diệp Ngữ Thần gửi tài liệu cho Vũ Tu, nói nhỏ: "Bộ phim cậu đóng thế nào rồi?"

"Cũng được." Vũ Tu cũng hạ thấp âm lượng, "Nhưng tôi vẫn hy vọng Trương Tiểu Nhạc là anh."

Không thể nào có chuyện đó.

Trong khoảng thời gian Vũ Tu không ở trường, hai người thường xuyên trò chuyện trên WeChat, Vũ Tu đã sớm đề cập với anh, người đóng vai Trương Tiểu Nhạc chỉ biết đọc lời thoại, không hiểu nhân vật.

Hắn giống như coi khung chat của anh thành hốc cây, trong lúc quay phim, hắn có bất kỳ cảm nghĩ nào cũng sẽ trao đổi với anh.

Mà bản thân Diệp Ngữ Thần cũng cảm thấy rất hứng thú với chuyện của đoàn làm phim, ngay cả video mèo hoang ven đường Vũ Tu gửi tới, anh cũng nhấp vào nó nhiều lần.

"Sau này, có rất nhiều cơ hội cùng nhau đóng phim." Diệp Ngữ Thần nói, "Chí ít cũng phải đợi chúng ta hợp tác một lần, cậu mới được đổi nghề."

Vũ Tu gật đầu: "Được."

Vũ Tu yên lặng đọc bài bút kí của Diệp Ngữ Thần, một lúc lâu sau, hắn thở ra một hơi, nói với Diệp Ngữ Thần: "Cách hành văn của anh thật sự rất tinh tế tỉ mỉ."

"Thật không?" Diệp Ngữ Thần cắn ống hút sữa chua, trên bao bì thân chai là ảnh Vũ Tu.

Nhìn từ góc nhìn của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần thật giống như đang hút tủy não của hắn.

"Ừ." Vũ Tu ngừng suy nghĩ lung tung này lại, "Nhìn ra được anh đọc rất nhiều sách."

"Dù sao, hồi nhỏ cũng rảnh nên có thời gian đọc rất nhiều sách." Diệp Ngữ Thần nói, "Những tác phẩm của Kim Dung, Cổ Long này, v.v."

"Mà này," Vũ Tu đột nhiên nghĩ đến, "Tại sao anh lại muốn trở thành diễn viên?"

"Lúc đầu, tôi xem phim truyền hình Thiên Long Bát Bộ, cảm thấy Kiều Phong quá đẹp trai." Diệp Ngữ Thần nhớ lại, "Lúc ấy, tôi nói với mẹ tôi là tôi không muốn đọc sách, muốn đi lang bạt giang hồ, làm cho mẹ tôi khϊếp sợ."

"Lang bạt giang hồ?" Vũ Tu cong khóe mắt, có chút buồn cười.

"Lúc đấy còn bé mà." Diệp Ngữ Thần nói, "Sau này, tôi mới biết thế giới kia không tồn tại, chỉ tồn tại trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, cho nên tôi liền muốn trở thành diễn viên, thỏa mãn tâm nguyện trên TV."

"Thì ra là thế." Vũ Tu nói.

"Còn cậu thì sao?" Diệp Ngữ Thần uống sữa chua hỏi, "Tại sao cậu lại muốn trở thành biên kịch?"

"Tôi không muốn bị chú ý, không có một chút riêng tư nào." Vũ Tu nói, "Tôi cũng không thích nghe người khác nói họ nhìn tôi lớn lên."

"À?" Diệp Ngữ Thần buông ống hút, trên môi còn lưu lại một giọt sữa chua, "Lúc tôi vừa gặp cậu không phải cũng nói như vậy sao?"

"Ừ." Vũ Tu nhìn môi Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu không phải là anh, thì tôi cũng không muốn nói chuyện với anh."

Diệp Ngữ Thần không ngờ Vũ Tu lại coi trọng chuyện này, vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy may mắn.

Anh lại hỏi: "Vậy tại sao lại là biên kịch?"

"Biên kịch không nhất thiết phải xuất hiện trước ống kính." Vũ Tu nói: "Có mẹ tôi ở bên, tôi đoán là mình sẽ không rời khỏi ngành điện ảnh và truyền hình, đạo diễn thì khi đi tuyên truyền phim vẫn sẽ gặp gỡ giới truyền thông, cho nên tốt hơn hết là làm biên kịch. Hơn nữa, chế tác phim là dựa trên kịch bản, người có thể viết ra câu chuyện thật sự rất lợi hại."

"Có lý." Diệp Ngữ Thần trầm ngâm nói, "Cậu làm biên kịch sẽ không cần phải đối mặt với ống kính."

"Nhưng tự mình viết kịch bản cũng rất khó." Vũ Tu di chuột laptop, nhấp vào bài tập đang làm, "Khoa đạo diễn cũng có môn viết kịch bản, yêu cầu của môn học là viết một vở kịch ngắn."

"Tôi biết, tôi thường thấy Cung Hạo phàn nàn viết kịch bản rất khó." Diệp Ngữ Thần nghiêng đầu về phía máy tính của Vũ Tu, "Cậu viết được bao nhiêu rồi?"

"Mới bắt đầu thôi." Vũ Tu nói, "Không nghĩ ra được tình tiết truyện."

"Cậu muốn viết thể loại truyện gì?"

"Tôi muốn mô phỏng cách viết kiểu hồi hộp như Hitchcock, một tên trộm giả làm người của công ty khí đốt đến nhà kiểm tra, thật ra là đến nghiên cứu địa hình trước. Chủ nhà tiếp đãi anh ta, kết quả tên trộm trò chuyện với chủ nhà, phát hiện ra chủ nhà ban đầu đã chết, người trước mặt anh ta là hung thủ."

"Thú vị đấy." Diệp Ngữ Thần nhìn tài liệu Vũ Tu chỉ mới viết được mấy dòng, "Cậu nên viết ra đi."

"Lời thoại và tình tiết cụ thể hơi khó nghĩ." Vũ Tu nói.

"Vậy chúng ta cứ diễn thử xem sao?" Diệp Ngữ Thần đề nghị, "Tôi diễn hung thủ, còn cậu diễn tên trộm, chúng ta phát huy ngẫu hứng."

Đôi mắt Vũ Tu sáng lên: "Được."

Diệp Ngữ Thần mở văn bản mới, ngón tay nhảy nhanh trên bàn phím: "Cậu chờ một chút, tôi viết tiểu sử nhân vật trước đã."

Vũ Tu nói: "Vậy tôi cũng viết."

Lúc hai người đang tập trung viết, một nữ sinh đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Ngữ Thần. Cô vỗ vai anh, đưa một tờ giấy nhỏ qua, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Vũ Tu nhìn lướt qua tờ giấy nhỏ trong tay Diệp Ngữ Thần, hỏi: "Cái gì vậy?"

Diệp Ngữ Thần sớm đã thành thói quen, vẻ mặt bình tĩnh mở ra: "Thư tình."

Anh Diệp! Mặc dù không muốn quấy rầy các anh cho lắm, nhưng đây là thư viện, mong hai người có thể nói nhỏ lại một chút được không? Ngoài ra, Vũ Tu thật là đẹp trai, phiền anh giúp em chuyển lời, cám ơn!

Người bên cạnh khẽ cười một tiếng, Diệp Ngữ Thần khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Trong thư viện cũng không yên tĩnh hoàn toàn, cũng có người khác nhỏ giọng nói chuyện, nhưng Diệp Ngữ Thần thừa nhận, bọn họ nói có chút lớn tiếng, không nên ảnh hưởng đến người khác.

Nghĩ đến hôm nay là cuối tuần, phòng tập bên kia sẽ trống, Diệp Ngữ Thần cất mảnh giấy đi, bình tĩnh nói: "Đi nhà kính 404 không? Vừa vặn có thể diễn thử."

Vũ Tu nhịn cười, nói: "Được."

Hai người thu dọn đồ đạc, rời khỏi thư viện, vừa đi đến bậc thềm ngoài cửa, Vũ Tu liền cười nói: "Thư tình?"

"Cậu được lắm." Diệp Ngữ Thần nhảy dựng lên, dùng cánh tay kẹp lấy cổ Vũ Tu, "Anh đây nhận được quá nhiều thư tình, nên vừa rồi chỉ là sơ suất mà thôi."

Đầu Vũ Tu bị Diệp Ngữ Thần kẹp dưới nách, cơ thể gần như cúi xuống chín mươi độ.

Hắn không thoát khỏi cánh tay của Diệp Ngữ Thần ngay lập tức, mà thay vào đó là khom lưng, bất ngờ ôm lấy đầu gối của anh, trực tiếp vác anh lên vai.

"?!" Chờ Diệp Ngữ Thần phản ứng lại, đầu anh đã hướng xuống đất, "Không phải chứ, Vũ Tu, cậu mau thả tôi xuống!"

Bạn học đi ngang qua đều hóng hớt nhìn qua, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cũng không biết có phải bẩm sinh nhạy cảm với ống kính hay không, vừa nhìn thấy có người chụp ảnh, Vũ Tu liền thả Diệp Ngữ Thần xuống, còn anh thì phát mạnh vào vành mũ lưỡi trai của hắn: "Làm càn!"

Rõ ràng, động tác kẹp đầu người khác là làm càn, nhưng Diệp Ngữ Thần thì có thể làm, còn Vũ Tu thì không thể.

Anh thật đúng là tiêu chuẩn kép.

"Tôi không làm càn với người khác." Vũ Tu chỉnh lại mũ lưỡi trai rồi nói.

"Dù thế nào cậu cũng là minh tinh, chú ý hình tượng một chút." Diệp Ngữ Thần thấp giọng nói, "Không thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cậu sao?"

"Ồ." Vũ Tu nghĩ thầm, chờ lát nữa đi vào phòng tập lại làm càn là được rồi.